07
Nhận được thánh chỉ của cha hoàng thượng, nương dẫn ta về phủ.
Cha hoàng thượng đích thân tiễn chúng ta ra.
Rõ ràng vẫn là người lúc nãy, nhưng lại dường như không phải.
Lúc này cha hoàng thượng toát ra khí thế cao quý lạnh lùng, dung mạo tuấn tú không cười, lập tức tạo cho người ta cảm giác xa cách.
Đúng là diễn viên.
Diễn viên chính hiệu!
Ngài ấy sắp xếp cho chúng ta một chiếc xe ngựa xa hoa.
Tiễn chúng ta ra khỏi cung, mới quay về.
Trên xe ngựa, ta hỏi nương về chuyện năm đó.
Nương thở dài.
Liên quan đến thân thế của ta, nương vẫn kể cho ta nghe.
Năm đó nương ta sức khỏe không tốt.
Khi bảy tuổi bị trúng kịch độc, được gửi đến một cao nhân điều dưỡng, chính là sư phụ của nương.
Cha phụ hoàng của ta là đệ tử của bạn sư phụ nương, năm nương tám tuổi, cha phụ hoàng theo sư phụ đến thăm, liền quen biết nương.
Hai vị cao nhân luận bàn hai tháng, cha phụ hoàng cũng ở cùng nương hai tháng.
Từ lúc đó, trái tim ngài ấy đã dành trọn cho nương.
Nương ta thân thể yếu, bị trúng độc, ngày đó cứu sống được bà là nhờ vào chín phần chết một phần sống, cơ thể không thể luyện võ.
Sư phụ của nương liền dạy nương sử dụng độc.
Bởi mỗi năm hai vị cao nhân gặp nhau hai tháng, vì thế cha phụ hoàng của ta mỗi năm cũng theo đuổi nương ta hai tháng.
Năm nương ta mười lăm tuổi, cha phụ hoàng của ta mười bảy tuổi, hai người định tình.
Do cha mẹ ruột của nương ta, ngoại tổ mẫu của ta đã qua đời, nên chuyện hôn sự do sư phụ của nương quyết định.
Cha hụ hoàng của ta là một thân vương. Bàn bạc xong sáu tháng sau nương ta sẽ gả cho người.
Không ngờ hoàng đế huynh trưởng của người đích thân dẫn binh ra trận, trên đường trúng mai phục, qua đời.
Cha hoàng thượng của ta đành phải quay về xử lý tình hình.
Đáng tiếc, nương ta yêu thích tự do, không muốn theo người vào cung.
Hai người không bàn bạc ổn thỏa, giận dỗi nhau đến tận trên giường. Sau đó nương ta lặng lẽ rời khỏi ngài ấy .
Lúc đó cha nuôi Tống Hưu Văn của ta còn là một thiên hộ, tình cờ gặp nương ta, trước bị dung mạo thanh tú của nương thu hút, sau lại mê mẩn bởi khí chất thanh nhã của nương.
Ông ta nhất quyết đòi cưới nương ta.
Nương ta nghĩ không còn nơi nào đi nữa,với lại đã rời đi thì phải tìm nơi mà cha phụ hoàng của ta không thể tìm thấy, nên quyết định gả cho Tống Hưu Văn.
Với sự giúp đỡ của nương ta, Tống Hưu Văn nhanh chóng từ thiên hộ được thăng lên tiểu tướng quân, rồi từ tiểu tướng quân được thăng lên nhị phẩm tướng quân.
Sau đó bụng nương ta ngày càng lớn, đúng lúc Tống Hưu Văn ra trận.
Một trận này kéo dài bảy năm.
Không ngờ Tống Hưu Văn lại thay lòng.
Ta thở dài.
Nương ta gặp phải những người nào chứ. Đặc biệt là Tống Hưu Văn.
Trước đây ta còn tưởng ông ta là cha ruột của mình, mong chờ gặp ông ta.
Thực sự gặp rồi, lại thà rằng không gặp.
Giờ nghe nói ông ta không phải cha ruột của ta, trong lòng thật sự nhẹ nhõm.
Cha hoàng đế dù sao cũng có lý do chính đáng, và là vì thiên hạ bách tính. Dù vậy, ngài ấy vẫn giữ mình trong sạch, chưa từng có quan hệ gì với các nữ nhân trong hậu cung.
So với Tống Hưu Văn, đúng là khác biệt một trời một vực.
Hình ảnh cha hoàng đế trong lòng ta lập tức trở nên cao lớn và oai hùng.
08
Xuống xe ngựa, cửa lớn của phủ tướng quân đóng chặt.
Nương ta nhíu mày, bước lên gõ vài cái, không ai mở cửa.
Lại gõ thêm vài cái, khoảng một khắc sau mới có người hầu chậm chạp ra mở cửa.
“Phu nhân thứ lỗi, trong phủ hiện tại loạn cả lên, nên không có người canh giữ cửa lớn.”
Ta bĩu môi.
Dù thiếu người, cửa lớn vẫn luôn có người canh giữ.
Hôm nay ra ngoài xảy ra xích mích với họ, cửa lớn liền “không có ai canh giữ.”
Ha ha~
Nương ta không để ý nhiều, dẫn ta về viện.
Vừa bước vào phòng, Tống Hưu Văn đã đến.
Ông ta mặt mày khó coi, vào phòng liền trách mắng:
“Lan Huyên, nàng làm chủ mẫu thế nào, khiến ta và Hạo Nhi bị thương, mẫu thân lo lắng quá độ cũng ngã bệnh. Nàng thì hay rồi, không biết đi đâu tận hưởng!”
“Nàng không sinh được con trai, nên không muốn ta có con nối dõi? Quả là người xuất thân từ gia đình nhỏ, không biết quản lý gia nghiệp. Ta nghĩ việc trong phủ này, giao cho Linh Nhi quản lý đi, rồi đến xin lỗi mẫu thân và Hạo Nhi, làm họ nguôi giận.”
Nói rồi ông ta bóp trán, như thể vô cùng bất lực.
Mặc dù chúng ta cũng không định tiếp tục ở lại đây, nhưng thái độ của ông ta vẫn khiến tôi cảm thấy bực bội.
Ta lạnh lùng cười: “Bảo họ nguôi giận? Vậy ai sẽ nguôi giận cho nương ta! Bảy năm nay ông không ở nhà, ông bảo nương ta làm sao sinh đệ đệ cho ta? Nương đã giúp ông quản lý hậu viện, ông liền dùng chiến công để cưới người khác làm bình thê, không phải là tát vào mặt nương ta sao? Còn bảo xin lỗi, rõ ràng là hắn tự đâm vào, nương ta không né tránh, đợi bị đâm sao!”
Tống Hưu Văn bị vạch trần tâm tư, sắc mặt âm trầm như nước, tay vừa giơ lên.
Giọng nương ta lạnh lùng vang lên: “Xem ra tay ông đã khỏi rồi.”
Nương kéo ta ra sau lưng.
“Nương, chúng ta không thể cúi đầu.”
Dù sao trên đường về, cha hoàng đế đã phái cao thủ theo sau, không sợ ông ta động tay.
Nương cười với ta, nhẹ nhàng vỗ tay ta.
Sau đó lạnh lùng nói với Tống Hưu Văn: “Ta không bắt hắn đến xin lỗi ta, đã là sự khoan dung của ta. Còn về chuyện của lão phu nhân, ta cũng định lát nữa sẽ đến.”
Nương gọi nô tì trước đây, đưa ra chìa khóa và thẻ bài.
“Tống Hưu Văn, mang đồ của ông đi, tốt nhất đừng để ta gặp lại ông.”
Tống Hưu Văn đã đạt được điều mong muốn, cũng không nán lại.
Ông ta hừ lạnh, mắng rằng không biết điều, lại nhắc đến việc sớm dọn viện cho thê thiếp của ông ta, rồi mới bước đi.
09
Nương tập trung tất cả nô tì và ma ma trong viện.
Hầu hết đều thì thầm, nhưng cũng có vài người yên lặng chờ đợi lệnh của chủ nhân.
“Các ngươi cũng đã theo ta bảy tám năm rồi, bây giờ cũng thấy rõ ta đã thất thế.”
Nương ra hiệu cho Họa Mi đặt đồ lên bàn đá, giọng nhẹ nhàng nói:
“Hiện tại quyền quản gia đã bị lấy đi, chỗ của ta cũng chẳng khác gì viện bị bỏ hoang. Nhân lúc ta còn đủ bạc để bồi thường, ai muốn rời đi thì lấy một túi bạc mà đi.”
Trong túi bạc có mười lượng bạc, đủ để một gia đình bình thường sống vài năm.
Những nô tì và ma ma đang thì thầm liền lần lượt tiến lên, mỗi người lấy một túi bạc, cảm ơn nương ta, không do dự mà thu dọn đồ rời đi.
Sở Linh Nhi và con vừa mới vào phủ, người hầu trước đây không mang theo, hiện tại cũng rất cần người.
Họ đều là người ở trong phủ lâu năm, đương nhiên sẽ cần đến họ.
Còn lại vài nô tì và ma ma, nương hỏi họ sao không đi.
Họ quỳ trước mặt nương:
“Nô tỳ không phải là người không biết điều, bao năm qua, phủ này đều dựa vào của hồi môn của phu nhân để duy trì, nô tỳ không thể làm những việc bội bạc, cầu xin phu nhân giữ lại nô tỳ vài người.”
“Nếu vậy, các ngươi hãy tiếp tục theo ta.”
Nương ta cũng rất hài lòng, sau bao năm, nương đương nhiên biết ai đáng tin cậy ai không.
Giờ sắp đi rồi, giữ lại những kẻ không đáng tin cũng vô ích.
Nương bảo những nô tì và ma ma còn lại kiểm kê lại của hồi môn, chuẩn bị rời đi.
Họ ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời nương.