Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NUÔI ONG TAY ÁO Chương 1 NUÔI ONG TAY ÁO

Chương 1 NUÔI ONG TAY ÁO

10:56 chiều – 14/07/2024

Ca ca nói muốn đi tham gia kỳ thi khoa cử, ta liền lấy số tiền vốn định mở tiệm đưa hết cho huynh ấy, coi như lộ phí.

Không ngờ, huynh ấy lại dùng số tiền này để chuộc một nữ tử thanh lâu.

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành khuyên huynh ấy trước tiên phải đỗ trạng nguyên, rồi sau đó mới phong quang chuộc nàng về.

Huynh ấy miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng sau này, khi huynh ấy đỗ đạt trở về, thì nữ tử ấy đã vào hầu phủ làm thiếp từ lâu.

Huynh ấy hận ta đến thấu xương, thậm chí bán ta vào thanh lâu.

Còn nói rằng ta là nữ tử tâm địa độc ác như vậy, không xứng đáng làm muội muội của huynh ấy.

Kết quả là ta bị hành hạ đến chết.

Còn huynh ấy thì “tâm tàn ý lạnh” mà nghe theo sắp đặt, cưới con gái của Thị lang, thăng quan tiến chức.

……

Tỉnh lại, ta quay về ngày mà huynh trưởng hỏi ta xin tiền.

1

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, ta sẽ bị ca ca ruột thịt, người mà ta luôn nương tựa, bán vào thanh lâu.

“Ca ca? Nàng ta bị chuộc đi thì có liên quan gì đến muội?”

“Im miệng!”

Người đàn ông trước mắt nghiến răng ken két.

 

Giống như ta không phải là muội muội ruột thịt nuôi dưỡng huynh ấy, mà là kẻ thù của huynh ấy.

“Nếu không phải tại muội nhất quyết bắt ta đi thi, thì làm sao Thược Dược lại bị chuộc trước? Nàng rõ ràng đã nói, thà làm vợ người nghèo chứ không làm thiếp nhà giàu!”

Nói đến đây, huynh ấy mắt đỏ hoe, “Nàng lấy chồng rồi, sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực chứ!

“Dù ta không thi năm nay thì thế nào? Ba năm sau vẫn có thể thi, nhưng vì muội, ta và Thược Dược mãi mãi không thể ở bên nhau nữa.

“Đừng nghĩ rằng ta không biết muội coi thường nàng ấy!”

……

Những lời này, nghe mà tim ta như bị bóp nghẹt.

Còn lão bản thanh lâu phía sau đang kéo ta, hung dữ lôi ta vào trong.

Ta ra sức giãy giụa, gần như khóc cạn máu: “Triệu Hằng Ly! Cha mẹ chết rồi, để nuôi huynh ăn học, mùa đông ta giặt giũ thuê, mùa hè lên núi sâu săn bắn, nhiều lần suýt bị dã thú giết chết, huynh chẳng lẽ không biết sao?

“Huynh cúi xuống nhìn tay của muội, rồi nhìn tay của huynh!”

Nói rồi, ta như con thú hoang, giằng khỏi tay lão bản, nắm lấy tay Triệu Hằng Ly.

Chỉ thấy tay huynh ấy xương cốt rõ ràng, trắng trẻo sạch sẽ.

Còn tay của ta khô nẻ, đầy vết nứt và sẹo do sương giá.

Sự tương phản quá rõ ràng.

Rõ ràng là huynh ấy phải chăm sóc ta, nhưng kết quả thì sao?

Từ khi mười hai tuổi, ta đã săn bắn nuôi huynh ấy ăn học, nuôi huynh ấy đến trường!

Nhưng bây giờ, huynh ấy lại vì không thể ở bên một nữ tử thanh lâu, mà bán muội muội mình để trút giận?

……

“Hừ, còn học cách lấy ơn trả oán rồi.

“Ta không bán muội trong lúc khó khăn, thì muội phải cảm kích, làm muội muội, vì gia đình mà cống hiến chẳng phải là điều nên làm sao?”

Huynh ấy nói, rồi hất tay ta ra.

Ta không thể tin nổi.

Cùng lúc đó, lão bản thanh lâu lại định kéo ta.

Ta mặt mày tái mét, bám chặt lấy ống tay áo của Triệu Hằng Ly, quỳ xuống cầu xin: “Ca ca, muội cầu xin huynh, đừng bán muội vào thanh lâu làm kỹ nữ, huynh đã đỗ đạt rồi, có một muội muội như vậy, chẳng phải cũng ảnh hưởng đến con đường quan lộ của huynh sao?

“Còn về Thược Dược, muội, muội sẽ nghĩ cách, muội…”

Huynh ấy dừng bước.

Ta nước mắt giàn giụa nhìn huynh ấy.

Hiện nay do ảnh hưởng của trưởng công chúa ngày càng lớn, hoàng đế đã bắt đầu cho phép nữ tử lập hộ.

Nhưng ta bận kiếm tiền, chưa kịp làm.

Nhìn xung quanh những ánh mắt đê tiện và ác ý, ta bám chặt lấy Triệu Hằng Ly, như bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Ca ca…”

Ta nghẹn ngào nói.

Hy vọng huynh ấy còn có chút tình cảm huynh muội với ta.

Truyện đăng tại page Bơ Không Cần Đường, đứa nào reup là chó !

Nhưng huynh ấy chỉ cúi xuống nhìn ta, rồi từ từ gỡ từng ngón tay ta ra.

“Muội căn bản không hiểu, thôi, Thược Dược chịu bao nhiêu khổ, muội cũng chịu đi, sẽ hiểu nàng ấy khó khăn đến nhường nào.

“Nếu đến lúc đó muội thật sự biết sai, ta có thể đến chuộc muội.

“Còn về chuyện đỗ đạt, ta căn bản không để ý, lúc nào cũng là muội ép ta!”

Ta mở to mắt, như bị rút hết sức lực, bị mấy tên lão bản thanh lâu lực lưỡng kéo lê, lôi vào địa ngục.

Còn ca ca của ta, từng bước từng bước tiến đến tương lai tươi sáng của huynh ấy.

……

Một tháng sau, mẹ mụ thấy Triệu Hằng Ly quả thật không quan tâm đến ta, lại vì ta thường xuyên săn bắn trên núi, đầy vết thương.

Bà ta cảm thấy ta không bán được giá, liền bán ta với giá cao cho nhà họ Trương, kẻ thích hành hạ người.

Kết quả, ta bị hành hạ đến chết.

Oán hận ngập trời.

Nhưng sau khi ta chết, hồn phách vẫn chưa tan, vẫn theo dõi Triệu Hằng Ly.

Ta nhìn huynh ấy cưới vợ đẹp, nhìn huynh ấy dưới sự bảo trợ của nhạc phụ mà thăng quan tiến chức, nhìn huynh ấy lúc về già con cháu đầy nhà, sống an lành đến cuối đời…

Trớ trêu thay, huynh ấy còn được phong danh “Hoa Thánh”, lấy “Thược Dược” làm đề tài, viết không ít bài thơ.

Mọi người đều nghĩ rằng huynh ấy lấy Thược Dược làm hình ảnh người vợ.

Nhưng thật ra, huynh ấy luôn viết về Thược Dược.

Tại sao?

Ta không cam lòng… ta không cam lòng!

Nhưng khi ta tỉnh lại, lại thấy mình quay về ngày ca ca hỏi xin tiền.

2

“Mãn Mãn, ta nhớ muội có tích trữ hai mươi lượng bạc, lần này ta vào kinh, đường xá xa xôi…”

Ta vừa mới tỉnh lại, đã thấy Triệu Hằng Ly trước mặt.

Huynh ấy mặc áo vải, cài trâm trúc, dáng người ngay ngắn, tuy nhìn có vẻ hơi khốn đốn, nhưng vẫn thanh nhã.

Thật là sỉ nhục cho dung mạo này.

Ta hận huynh ấy thấu xương, lý trí phút chốc bị cuốn trôi.

Những đòn roi, những hành hạ, sự giam cầm suốt ba mươi năm…

Khi ta nhận ra, đã nhào đến đánh huynh ấy điên cuồng.

Huynh ấy từ nhỏ đã đọc sách, sức lực không thể nào so được với ta, người từ nhỏ săn bắn, lại còn đi buôn bán khắp nơi.

Lúc này, nhìn huynh ấy ngất đi, ta mới từ từ lấy lại lý trí.

Thật sự đã đánh ngất rồi?

Chuyện gì đây?

Ta nhìn tay mình, rồi sờ lên khung cửa.

Sờ thấy.

Ta lại sống lại?

Khoảnh khắc này, như có dung nham rót vào tim.

Ta cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhìn tay mình nghĩ, đây là sống lại một đời?

Hay vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng?

Ta lắc đầu.

Không được, bất kể bây giờ là tình huống gì, ta cũng phải nhanh chóng lập hộ.

Nếu không, sống chết vẫn nằm trong tay Triệu Hằng Ly.

Nhớ lại, lúc này, ta đã nói với Triệu Hằng Ly về chuyện lập hộ.

Vì thương nhân không thể tham gia khoa cử.

Vì vậy, ta chỉ có thể tự lập hộ, tách khỏi Triệu Hằng Ly.

Bên quan phủ cũng đã nói với Triệu Hằng Ly, thiếu một tờ “đồng ý thư”.

Nhưng, không có huynh ấy, có thể làm được không?

Ta nhìn Triệu Hằng Ly đang ngất, nhíu mày, bắt đầu lục lọi giá sách của huynh ấy.

Cũng may, ta đã tìm thấy văn thư

Vừa chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy tiếng sấm rền rĩ.

Sắp mưa rồi sao?

Ta ngẩng đầu, khẽ nhếch miệng, trong mắt đầy vẻ hằn học.

Ngày ta chết, mưa cũng rất lớn.

Không ngừng đập xuống xác ta không ai thu lượm.

Nghĩ đến đây, ta quay lại kéo Triệu Hằng Ly như kéo một con chó chết ra ngoài sân.

Dù sao cũng không chết ngay được.

Sau đó, ta đi đến chợ, mua năm cân rượu nấu ngon và hai cân thịt bò luộc, mang tới nha môn.

Theo lý mà nói, mấy chục năm rồi, đã sớm xa lạ.

Nhưng khi nhìn thấy mặt quan dịch, ký ức bỗng chốc ùa về: “Vương đại ca, ta đến lập hộ.”

Nói rồi, ta cười treo trên môi, đặt thịt bò và rượu lên bàn trước mặt hắn.

Hắn nhận lấy đơn đồng ý của ta, nhưng nhíu mày nói: “Ca ca của ngươi đâu?”

Biểu cảm của ta không thay đổi, vẫn treo nụ cười nhiệt tình: “Ca ca gần đây đang chuẩn bị thi cử, dù sao nửa năm sau cũng là khoa cử, nghĩ rằng trước đó đã nói qua với huynh, nên bảo ta mang văn thư tới đây.”

Vương đại ca nghe vậy, nhíu mày chặt hơn.

“Ngươi chờ chút.”

Nói rồi, hắn rót cho ta một tách trà, cầm thịt và rượu đi ra ngoài.

Ta nhìn bóng lưng hắn, nhíu mày.

Đồng thời, một tiếng “ầm ầm”, mưa ào ạt đổ xuống.

Mùi bùn đất và trà thoảng qua mũi, mang theo chút tanh hôi.

Thật sự, làm người khó chịu.