Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NỮ Y SƯ TRUYỆN Chương 4 NỮ Y SƯ TRUYỆN

Chương 4 NỮ Y SƯ TRUYỆN

3:19 chiều – 05/01/2025

Cố Cẩn thầm mắng một tiếng, muốn tránh nhưng đã không kịp, thấy lưỡi kiếm sắp xuyên qua da thịt, hắn nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận đau đớn.

Nhưng một khắc trôi qua, cảm giác đau đớn mà hắn mong đợi không đến.

Khi mở mắt ra, hắn chỉ thấy ta nằm trong vũng máu.

Trong giây phút sinh tử, ta đẩy Cố Cẩn ra, thay hắn đỡ lấy nhát kiếm đó.

Cơn đau dữ dội từ vai truyền tới, gương mặt ta tái nhợt, miệng hé ra muốn nói gì đó, nhưng trước mắt chỉ còn một mảng tối đen.

Trước khi mất ý thức, điều cuối cùng ta thấy là vẻ mặt bàng hoàng của Cố Cẩn.

Ta gắng gượng mỉm cười, dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay hắn, “Chỉ cần ngài không sao, vậy là đủ rồi…”

Hắn cuối cùng cũng hoàn hồn, hoảng loạn hét lớn: “Thái y! Truyền thái y mau!”

Khi ta tỉnh lại, đập vào mắt là cảnh cung nhân quỳ rạp đầy đất.

Nữ tỳ đứng đầu mỉm cười chúc mừng, “Phúc khí của tiểu phu nhân còn ở phía trước.”

Phúc khí sao?

Ta ép khóe miệng không để lộ ý cười.

“Vương gia đâu rồi?”

Nghe tin ta tỉnh, Cố Cẩn vội vã đến, trong mắt hắn pha lẫn áy náy và cảm kích.

Hắn quả thực nên áy náy.

Hắn đã sớm biết thích khách từ địch quốc xâm nhập kinh thành, trước đó đã chuẩn bị phòng hộ cẩn thận, thậm chí cố tình lạnh nhạt với Tạ Lăng Tuyết, để nàng rời khỏi tầm mắt của mọi người, bảo toàn an nguy cho nàng.

Ngược lại, sự sủng ái dành cho ta dạo gần đây chỉ là để đẩy ta ra làm bia chắn, thu hút sự chú ý của thích khách.

Hắn coi ta như tấm chắn, còn ta lại vì được ở bên cạnh hắn mà vui mừng khôn xiết.

Thậm chí trong lúc nguy cấp, ta không ngần ngại mà xông lên chắn nhát đao thay hắn.

“Đao kiếm vô tình, ngươi là nữ nhi yếu đuối mà ngược lại lá gan quả không nhỏ.”

“May mắn thay, vết thương không nặng, lại không ảnh hưởng đến hài tử.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta, ánh mắt hiếm khi ánh lên sự dịu dàng.

Ta thoáng sững sờ.

Hồi lâu, ta khẽ đặt tay lên bụng mình, không chắc chắn mà lặp lại, “Ta… đã mang thai sao?”

“Ngươi đã lớn thế này rồi, đến bản thân có thai cũng không hay biết.”

Nước mắt lấp lánh trong mắt ta, ta òa khóc lao vào lòng Cố Cẩn.

“Điện hạ… cuối cùng chúng ta cũng có con rồi… là hài tử của chúng ta.”

“Ừ, hài tử của chúng ta.”

Cố Cẩn cười bất đắc dĩ, trong mắt như có băng tuyết tan chảy.

Xem đi, ân cứu mạng, với hắn lại dễ dàng hữu dụng đến thế.

Năm xưa vì ân cứu mạng, hắn cưới Tạ Lăng Tuyết. Giờ đây, cũng vì ân cứu mạng, hắn bắt đầu rung động với ta.

“Ngươi cứu mạng ta, lại đang mang thai, đợi vết thương lành, ta sẽ thỉnh chỉ phong ngươi làm trắc phi.”

Đợi ta bình tâm lại, Cố Cẩn bất ngờ nói.

“Vương phi sẽ đồng ý sao?”

Nhắc đến Tạ Lăng Tuyết, nét mặt hắn thoáng lạnh.

Hắn vốn đã chuẩn bị vẹn toàn, nhưng Tạ Lăng Tuyết bất ngờ xuất hiện, làm thu hút sự chú ý của thích khách.

Để cứu nàng, hắn đã phải từ bỏ vũ khí bảo vệ bản thân, rơi vào hiểm cảnh.

Nhưng sau khi Tạ Lăng Tuyết được cứu, nàng chẳng ngoái đầu mà thẳng bước bỏ đi.

Nếu không phải có ta, e rằng lúc này hắn đã bỏ mạng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Cẩn lạnh như băng.

“Trong kinh thành, nam nhân nào chẳng thê thiếp đầy nhà. Ta thân là hoàng tử, bao năm nay chỉ giữ một mình nàng, giờ đây chỉ phong một trắc phi, không phải do nàng quyết định.”

Cố Cẩn bình thản nói.

Đôi phu thê từng ân ái nhiều năm, cuối cùng cũng xuất hiện một vết rạn.

Tin tức ta mang thai truyền ra, thánh thượng và hoàng hậu đại hỷ, chẳng bao lâu, phần thưởng như nước chảy tràn vào vương phủ.

Tạ Lăng Tuyết nghe tin, tìm đến Cố Cẩn, ép hắn bỏ mẹ giữ con.

“Đợi nàng sinh hài tử xong, giết nàng đi!”

Đó vốn dĩ là kế hoạch ban đầu của họ.

Tạ Lăng Tuyết vừa cười vừa nói, vẻ mặt điên cuồng, nàng mơ tưởng rằng, sau khi ta chết, nàng và Cố Cẩn có thể trở lại những ngày tháng mặn nồng trước kia.

Nhưng Cố Cẩn chỉ lặng thinh, không đáp lại.

“Ta dự định thỉnh chỉ phong nàng làm trắc phi.”

Một câu nói, khiến Tạ Lăng Tuyết không dám tin vào tai mình.

“Dựa vào đâu? Nàng ta chẳng qua chỉ là một kỹ nữ, làm sao xứng đáng với vị trí trắc phi?”

Trắc phi và thiếp thất hèn mọn vốn là trời vực khác biệt. Quan trọng hơn, trắc phi được ghi tên lên ngọc điệp hoàng gia, có quyền nuôi dưỡng con cái mình sinh ra.

Một khi ta được phong làm trắc phi, Tạ Lăng Tuyết sẽ không thể lấy danh nghĩa đích mẫu để nhận nuôi hài tử trong bụng ta.

Chờ đợi bấy lâu, giờ kế hoạch hóa thành hư không, Tạ Lăng Tuyết tức giận đến phát cuồng.

Đối mặt với cơn phẫn nộ của nàng, Cố Cẩn rõ ràng đã có chút phiền lòng, hắn cố gắng giải thích, “Hôm ấy có nhiều quan viên tại hiện trường, việc Yên Nương vì ta cản kiếm, mọi người đều biết. Vì danh dự của vương phủ, ta không thể bạc đãi nàng.”

Nhưng cơn giận dữ tột cùng khiến Tạ Lăng Tuyết chẳng nghe lọt tai, trong mắt nàng, mọi lời giải thích của hắn đều vì thiên vị cho ta.

Nàng giận đến mức lao tới đánh Cố Cẩn.

“Ngươi từng hứa chỉ yêu mình ta! Ngươi lừa ta!”

Ban đầu, Cố Cẩn còn nhẫn nhịn, nhưng Tạ Lăng Tuyết không buông tha, cơn giận bốc lên đầu, nàng thậm chí rút thanh trường kiếm ra.

“Ta phải đi giết ả tiện nhân kia!”

Cố Cẩn không thể nhịn thêm, mạnh mẽ đẩy nàng ra, lạnh lùng quát: “Đủ rồi!”

Hai người cãi vã kịch liệt, cuối cùng kết thúc bằng việc Cố Cẩn sập mạnh cửa

 giận dữ rời đi..

Sau trận cãi vã, cả hai rơi vào chiến tranh lạnh triệt để, không ai chịu nhượng bộ, sự bướng bỉnh này kéo dài suốt nửa năm.

Trong nửa năm ấy, Cố Cẩn không bước chân vào viện của Tạ Lăng Tuyết, mà vì hài tử trong bụng ta, hắn ngày ngày ở bên ta.

Cơ hội tốt như vậy, ta đương nhiên không bỏ qua, ra sức quyến rũ Cố Cẩn.

Ngay cả trong thai kỳ, ta cũng không ngừng nghỉ. Đêm đêm trên giường, hắn thường vuốt ve eo ta, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

“Ngươi quả thực là một yêu tinh trời sinh.”

Đương nhiên rồi, ngoài dung mạo kiều mị và dáng vẻ yêu kiều, ta còn được tú bà ở thanh lâu truyền dạy toàn bộ kỹ nghệ.

Ta khẽ nhướng mày, mỉm cười với hắn.

“Điện hạ thích không?”

“Rất thích.” Hắn đáp, ánh mắt càng thêm nồng đậm.

Đến những tháng cuối thai kỳ, bụng ta đã quá lớn, chuyện phòthê không còn tiện lợi, ta liền thay đổi chiến thuật, chuyển sang con đường ôn nhu.

Lúc rảnh rỗi, ta thường kéo hắn cùng làm vài món đồ nhỏ cho hài tử, hoặc quấn lấy hắn đọc sách cho hài tử nghe.

Tựa như lúc này, ta tựa trên trường kỷ, trong tay thêu một chiếc mũ hổ, còn Cố Cẩn ngồi cạnh cầm sách, thi thoảng đọc một đoạn, thi thoảng lại đặt tay lên bụng ta, chờ đợi sự tương tác của hài tử.

Hài tử tám tháng trong bụng cử động đã rất rõ ràng.

Lần đầu tiên cảm nhận được hài tử động, Cố Cẩn kinh ngạc đến mức đánh rơi quyển sách.

Sau cơn sửng sốt, đôi mắt hắn đỏ lên, không kìm được cảm xúc.

“Yên Nương, đây là hài tử của chúng ta.”

Ta nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của hắn, ta mỉm cười, đáp: “Đúng vậy, hài tử của chúng ta.”

Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm miên man lan tỏa.

Hắn không kìm được mà cúi xuống, để lại một nụ hôn nhẹ giữa đôi mày ta.

Nhưng bầu không khí hòa hợp ấy đột nhiên bị phá vỡ.

“Vương gia, cầu xin ngài hãy đi xem vương phi!”

Ngoài cửa vang lên tiếng khóc xé lòng, là Lâm ma ma bên cạnh Tạ Lăng Tuyết.

“Tạ Lăng Tuyết làm sao?”

Cố Cẩn nhíu mày.

“Vương phi ngất rồi, lại còn nôn ra rất nhiều máu.” Lâm ma ma khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

“Cái gì?”

Cố Cẩn theo phản xạ định lao ra ngoài, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn cứng người lại, đứng yên.

Hồi lâu, hắn bật cười lạnh lùng, “Nàng nghĩ giả bệnh là bản vương sẽ tin sao?”

Hắn dứt khoát, tháo ngọc bội bên hông đưa cho cung nhân.

“Có bệnh thì đi mời thái y, bản vương đâu biết trị bệnh.”

“Điện hạ, xin ngài hãy đi xem vương phi…”

Lâm ma ma còn định cầu xin thêm, nhưng Cố Cẩn phất tay, cung nhân bên ngoài lập tức lôi bà ta ra.

Cố Cẩn tuy ở lại, nhưng từ đó ánh mắt liên tục thất thần.

“Điện hạ, sách ngài cầm ngược rồi.”

Hắn giật mình, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng không thể che giấu.

Hắn vẫn không quên được Tạ Lăng Tuyết.

Ta thở dài, cầm áo choàng lông hồ ly đến phủ lên người hắn.

“Đã không an tâm, chi bằng đi xem nàng đi.”

Cố Cẩn xúc động, “Yên Nương…”

Nhưng chợt nhận ra điều bất thường, hắn quay lại, chỉ thấy mắt ta đã hoe đỏ.

“Đừng khóc, ta không đi nữa là được.” Hắn lau nước mắt nơi khóe mắt ta, kéo ta vào lòng.

Ta lắc đầu, “Ta chỉ thấy buồn.”

“Nàng là chính thê của ngài, là người sánh vai bên ngài.”

“Mà ta mãi mãi không thể đứng ngang hàng với ngài.”

Ta nói, nước mắt không ngừng rơi, nhưng tay vẫn đẩy nhẹ hắn ra ngoài.

“Đi đi, vương phi còn đang chờ ngài.”

Cố Cẩn im lặng hồi lâu, cuối cùng nắm lấy tay ta, “Yên Nương, ta đi gặp nàng lần cuối, đợi ta trở về, từ nay về sau chỉ bên nàng và con.”

Ta gật đầu trong nước mắt, nhưng ngay khoảnh khắc cửa mở,

Một bóng người lao thẳng vào.

“Đồ yêu tinh! Ta phải giết ngươi!”