Quý phi ngước lên, cố gắng cười yếu ớt:
“Trời đổ mưa rồi, vết thương cũ lại nhức nhối, thần thiếp chỉ sai Lưu Huỳnh thoa thuốc mà thôi.”
Ta dịu dàng bôi thuốc lên vết sẹo trên vai Quý phi.
Vết thương này là dấu tích năm đó khi Quý phi cùng Hoàng thượng đoạt vị, nàng từng dùng thân mình đỡ một mũi tên lạc cho người.
Giang Tiệp dư quá ngây thơ.
Quý phi được Hoàng đế sủng ái bao năm nay, há có thể chỉ vì dung mạo?
Nàng là nữ nhân Hoàng đế thực sự từng yêu sâu đậm.
Năm xưa trên con đường tranh đoạt ngôi báu, nam nhân và nữ nhân trẻ tuổi đã vì nhau mà dốc cạn sinh mệnh.
Vậy nên Hoàng đế có thể vì mới lạ mà sủng ái nữ nhân khác, nhưng trong tim người, rất khó có ai có thể thay thế được Vi Yên nhi.
Đêm đó, chính tay Hoàng đế giúp Quý phi bôi thuốc, cùng nàng ôn lại chuyện xưa thời thiếu niên.
Chuyện nàng trừng phạt phi tần khác, cứ thế mà bỏ qua.
Trong nửa tháng sau đó, Hoàng thượng đêm nào cũng lưu lại Vạn Xuân cung, lạnh nhạt với những nữ nhân khác.
Quý phi vô cùng đắc ý.
Nàng nhờ được sủng ái mà dung nhan ngày càng rạng rỡ, làn da trở nên mịn màng, căng tràn sức sống.
Ta dùng nước hoa hồng tươi giúp nàng thanh tẩy thân thể, đến khi rửa đến đầu ngón tay, nàng bỗng khẽ run.
Ta lập tức quỳ xuống.
“Nương nương thứ tội, nơi này có một vết thương nhỏ.”
Quý phi nghi hoặc:
“Chỗ nào bị rạch vậy? Bản cung sao lại không hay biết?”
Dẫu sao cũng chỉ là một vết thương bé xíu, Quý phi không để tâm, quay sang vui vẻ mong chờ Hoàng thượng đến.
Ta lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng âm thầm nở nụ cười ác ý.
Thuở nhỏ, ta từng nói với A tỷ rằng, ta muốn chế ra một loại “Xuyên Tâm Độc”.
Loại độc này lúc đầu không có triệu chứng, nhưng chỉ cần tâm trạng con người trở nên tồi tệ, nó sẽ càng phát tác mạnh hơn, khiến người ta từng chút một thối rữa mà chết.
A tỷ khi ấy xoa đầu ta, nhẹ giọng cười:
“Phải hận sâu đến nhường nào, mới dùng loại độc như thế đây?”
Khi A tỷ còn sống, ta chưa từng điều chế thành công Xuyên Tâm Độc.
Nhưng sau khi nàng mất, ta cuối cùng cũng hiểu được cần phải căm hận đến mức nào để chế ra loại độc đó.
Hiện tại, Quý phi đang rất vui vẻ, vì vậy độc tính chỉ phát tác yếu ớt, chỉ mới khiến đầu ngón tay nàng lở loét chút ít.
Nhưng nếu một ngày nào đó, nàng từ mây cao rơi xuống bùn lầy, thân tâm đều chìm đắm trong đau khổ…
Lúc ấy, Xuyên Tâm Độc sẽ ăn mòn nàng đến mức nào đây?
Nghĩ đến đây, ta gần như run lên vì phấn khích.
6
Ta lặng lẽ đến Phật đường.
Ngoại trừ Giang Tiệp dư, những phi tần khác vẫn đang quỳ phạt ở đây.
Họ liên tục than phiền, lúc thì trách Giang Tiệp dư liên lụy mình, khi lại oán hận Vi Quý phi tàn nhẫn.
Chỉ có một nữ tử đang quỳ nơi gió lùa, nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ:
“Cung đình tai vách mạch rừng, các tỷ muội nên cẩn trọng lời nói.”
Lời nàng ta vừa dứt, liền bị tất cả công kích.
“Không phải do tỷ tỷ ngươi hại chúng ta chịu phạt sao?”
“Ngươi chỉ là một thứ nữ, không biết dùng thủ đoạn gì mà được tiến cung, lại còn muốn dạy đời chúng ta?”
Thế là nàng ta không nói thêm gì nữa, chỉ hướng mặt về phía Phật tượng, nhắm mắt tụng kinh.
Từ góc nhìn của ta, chỉ có thể thấy một bên mặt của nàng ẩn nhẫn trong bóng tối.
Ta nhận ra nàng—Giang Tài Nhân, muội muội cùng cha khác mẹ của Giang Tiệp dư.
Dù cùng là nữ nhi của Giang gia, nhưng Giang Tài Nhân luôn bị các phi tần khác khinh rẻ.
Mẫu thân nàng chẳng qua là một vũ cơ, đã mất từ sớm, mà Giang Tiệp dư lại thường xuyên đè nén nàng.
Ta suy nghĩ một lát, rồi bước ra từ trong bóng tối.
Có người nhận ra ta, giọng điệu châm chọc:
“Ôi chao, đây chẳng phải Lưu Huỳnh cô cô, sủng tín bên cạnh Quý phi sao?”
“Cô cô tới đây để cười nhạo chúng ta đấy à?”
Ta không đáp, chỉ nhìn về phía Giang Tài Nhân, nhàn nhạt nói:
“Quỳ lâu như vậy, Tài Nhân dường như rất bình thản.”
Các phi tần khác tưởng rằng vì nàng là muội muội của Giang Tiệp dư, ta sẽ lấy cớ trút giận lên nàng, vì vậy đều đứng sang một bên xem náo nhiệt.
Giang Tài Nhân mở mắt, giọng điệu bình tĩnh:
“Hậu cung phong ba, ắt hẳn không ít.
“Nếu bây giờ đã không thể tĩnh tâm, vậy sau này phải làm thế nào đây?”
Ta lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng không tính là quá mỹ lệ, chẳng qua là một nữ tử nhan sắc ở mức trung bình khá.
Khí chất thanh nhã, nhưng lại mang theo một loại phong vận khó tả.
Dù xuất thân thấp kém, lại có thể tiến cung, tất nhiên nàng có bản lĩnh riêng của mình.
Người này, tương lai ắt thành đại sự.
Ta âm thầm suy nghĩ, rồi cất giọng thản nhiên:
“Tài Nhân quỳ ở đầu gió quá lâu, hàn khí nhập thể, đối với nữ tử không tốt.”
Ta quay sang nhìn các phi tần khác:
“Phiền chư vị chủ tử nhường ra một chỗ ấm áp hơn.”
Các phi tần còn lại thoáng ngây ra.
Bọn họ vốn dĩ muốn hành hạ Giang Tài Nhân, cố ý đẩy nàng ra nơi lạnh nhất, nay lại bị buộc phải nhường một chỗ tốt hơn.
Giang Tài Nhân cũng sững sờ, gương mặt xưa nay luôn bình tĩnh như nước, lần đầu tiên dậy lên gợn sóng.
Nàng không hiểu vì sao ta lại giúp nàng.
Mà ta, đã xoay người rời đi.
Đêm nay thật tốt.
Cuối cùng, ta cũng tìm thấy đồng minh của mình.
7.
Từ đó về sau, Quý phi vẫn được sủng ái, còn Giang Tiệp dư sau khi chịu trượng hình tại Thận Hình Ti liền yên phận một thời gian.
Nhưng nàng ta cũng chẳng an phận được bao lâu.
Chẳng bao lâu sau, khi Thái y đến chẩn mạch định kỳ, phát hiện Giang Tiệp dư đã mang long thai.
Tin tức này khiến cả hậu cung chấn động, Hoàng đế cùng Thái hậu lập tức đến nơi.
Cung điện của Giang Tiệp dư vốn vắng lạnh nhiều ngày, bỗng chốc trở nên náo nhiệt khác thường.
Thái y bắt mạch cẩn thận, sau đó bẩm báo Hoàng thượng—
“Giang Tiệp dư mang thai, nhưng vì lúc trước bị kinh sợ, lại thêm lo lắng suy nghĩ quá độ, cho nên thai khí bất ổn, cần cẩn thận dưỡng thai.”
Thái hậu vừa nghe, sắc mặt liền sa sầm.
“Nàng mang long thai, lại chịu trượng hình ở Thận Hình Ti, may mắn lắm mới giữ được đứa trẻ.
“Vậy mà Hoàng thượng từ đầu đến cuối chẳng hề hỏi han lấy một câu, ngày ngày vẫn sủng ái Vi Quý phi, thử hỏi Giang Tiệp dư làm sao không lo lắng nghĩ ngợi?”
Hoàng đế lộ vẻ áy náy, lập tức ban chiếu tấn phong Giang Tiệp dư lên chính nhị phẩm Chiêu nghi, dặn dò nàng chuyên tâm dưỡng thai, chính mình cũng hứa sẽ ngày ngày đến thăm.
Tin tức truyền đến Vạn Xuân cung, Quý phi hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần sắc.
Nàng siết chặt lấy tay vịn ghế quý phi, khớp ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch.
Chưa bao giờ, nàng tuyệt vọng đến thế.
Từ khi Hoàng đế còn là Ngũ hoàng tử, nàng đã là hoàng phi của người.
Nhưng sau khi người đăng cơ, vì Thái hậu kiên quyết phản đối, nàng chỉ được phong làm Quý phi.
Muốn được lập hậu, nàng phải sinh hạ hoàng tự.
Năm đó, nàng không vội.
Dù sao Hoàng thượng cũng chỉ sủng ái nàng, hài tử sớm muộn gì cũng sẽ có.
Nhưng giờ đây, Giang Chiêu nghi lại có mang trước nàng.
Huống hồ, chuyện trước kia rõ ràng là Giang Chiêu nghi vô lễ trước, nàng mới ra tay trừng phạt.
Nhưng nhờ vào đứa trẻ trong bụng, nàng lại biến thành kẻ suýt chút nữa hại chết hoàng tự.
Hoàng đế cũng vì thế mà dần lạnh nhạt với nàng.
Đêm đến, Quý phi cắn chặt chăn, không ngừng rên rỉ đau đớn.
“Lưu Huỳnh… Lưu Huỳnh…”
Ta vội vàng tiến lên:
“Nô tỳ ở đây.”
“Toàn thân bản cung đau quá… đau quá…”
Ta lập tức bưng tới một chén dược giảm đau, Quý phi uống xong, liền mê man ngủ thiếp đi trong lòng ta.
Thuốc giảm đau phát huy hiệu quả, vì vậy nàng không nhìn thấy—
Từ đầu ngón tay, làn da nàng đã bắt đầu thối rữa, lan dần đến cả lòng bàn tay.
Nàng đã từng chặt đứt đôi tay của A tỷ ta.
Vậy nên, cơ thể của nàng cũng nên bắt đầu thối rữa từ đôi tay.
Đây là công bằng.
Và công bằng này, chỉ mới là bắt đầu.