Mùng 7 tháng tư sắc xuân êm dịu vạn vật hồi sinh. Trong khuê phòng ấm áp ở cánh Tây phủ thừa tướng, Vân Đào ba chân bốn cẳng chạy về bẩm báo: “Cô nương, nô tì tận mắt thấy Xuân Triều lén mặc y phục của người”
Muội ấy tức đến đỏ mặt. Từ lúc ta thức tỉnh đến giờ phát hiện mốc thời gian lại đúng lúc quay về hôm nay. Vân đào cũng như mọi khi, giận dữ định gọi mấy tên đầy tớ để dạy Xuân Triều một bài học.
Nếu đổi thành trước kia, ta chắc chắn sẽ phẫn nộ đập vỡ tách trà trong tay, kế tiếp là đánh Xuân Triều 20 gậy. Từ đó, nàng ta phải nếm trải ngày tháng gian nan trong phủ, chịu ức hiếp đủ điều, sống không bằng chết.
Nhưng lúc này đây, bàn tay cầm tách trà đang run bần bật. Khốn kiếp! Không ngờ Thẩm Kinh Su ta cũng có ngày này, phải cảm thấy rét lạnh trước một nha hoàn.
Nàng ta ắt hẳn là nữ chính được ông trời lựa chọn trong thoại bàn, bản thân ta cũng chết tận 2 lần mới thông suốt. Nàng chính là phượng hoàng định sẵn, bay lên chín tầng mây niết bàn tái sinh.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ chưa đầy nửa khắc sau, phụ thân nhất định sẽ dẫn thái tử Bùi Hạc Hành về đến phủ. Ta toát mồ hôi hột vội gọi Vân Đào:
“Mau mau đi tìm Xuân Triều, nếu như lại đắc tội nàng, e rằng không chỉ mỗi ta, mà ngay cả phủ thừa tướng cũng trở thành vật lót đường, để nàng cùng Bùi Hạc Hành tay trong tay thống trị thiên hạ”.
Hiện tại, nói không chừng Xuân Triều và Bùi Hạc đã sớm chạm mặt, đã diễn ra một màn nhất kiến chung tình.
Kiếp trước kiếp trước nữa, ta đều không nén nổi căm phẫn, ở trước mặt mọi người tát Xuân Triều một bạt tai, còn sỉ nhục nàng thậm tệ.
Việc này khiến thái tử chán ghét cực độ, nhưng bất đắc dĩ phải giả vờ yêu ta, sau lưng lại âm thầm thề non hẹn biển với Xuân Triều.
Chẳng trách kiếp trước, ta nhiều lần muốn đuổi cổ nàng ta, bày đủ trò ngáng đường. Trái lại biến khéo thành vụng, danh tiếng nhơ nhuốc, chuốc bao ánh nhìn ghê tởm, đến cuối cùng người đi trà lạnh, một nhà lụn bại.
Thôi được thôi được, chung quy là ta quá ganh đua, tham mê sắc đẹp của Bùi Hạc Hành. Bản thân đã bất tài lại vô sắc, còn không biết khiêm nhường mạo phạm đến Xuân Triều.
Trời đổ nắng hừng hực, phủ thừa tướng vẫn ồn ào huyên náo. Vì muốn tác thành mối hôn sự này, phụ thân đặc biệt mua cho ta một bộ váy xanh biếc lộng lẫy từ tận Hàng Châu về, cũng là món quà nhân dịp yến tiệc mừng ta đến tuổi cập kê.
Nghe nói khi mặc lên người sẽ mỏng nhẹ, phấp phới theo từng bước chân như hoa sen tô điểm trong làn gió vờn mơn trớn. Nhưng trải qua 2 kiếp, ta chưa từng có cơ hội mặc lên bộ váy ấy.
2 kiếp trước, khi phụ thân dẫn theo Bùi Hạc Hành đến tìm ta, ta đang lệnh mấy tên đầy tớ ấn Xuân Triều xuống đất, miệng không ngừng sỉ nhục nàng ta. Bây giờ nghĩ lại thật quá thiếu chuẩn mực, may mà trở về cũng không muộn.
Lúc này Xuân Triều vừa bị Vân Đào đẩy xuống, quỳ trên mặt đất. Ở kiếp thứ 3 này ta học khôn hơn một chút, thậm chí chưa lên tiếng xử lý, chỉ lặng nhìn nàng ta giải thích, nghe nàng nói là không cố ý.
Tách trà nguội lạnh, thái dương nghiêng bóng. Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Xuân Triều quả thực rất đẹp, đôi mắt ánh lên nét bướng bỉnh lạnh nhạt. Dù Vân đào luôn miệng tra hỏi vì sao lại lén mặc y phục của ta, nàng vẫn không cúi đầu xin tha, tựa một đóa hoa trắng nhỏ tinh khiết mong manh, lại yêu kiểu như sắc xuân.
Tuổi trẻ mơ mộng, từng đắm chìm trong vô số thoại bản chính, sự vô tri lỗ mãng ấy đã làm mụ mị đầu óc, khiến ta chưa từng suy xét tại sao Bùi Hạc Hành lại yêu ta, mà cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần xóa sổ Xuân Triều thì hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ta.
Quá ngu muội, quá đần độn!
Vân Đào vẫn hăm hở đợi lệnh để dạy nàng ta một trận ra trò, nhưng việc khiến ai nấy đều kinh ngạc là ta dịu dàng đỡ Xuân Triều dậy, thậm chí tặng cho nàng bộ váy kia. “Có lẽ Xuân Triều chu đáo, biết kích cỡ này không vừa người nên muốn giúp ta thử trước.”
Ngoài viện vang lên tiếng lính canh thông báo, Thái tử và phụ thân cũng đến rồi. Ta chớp đúng thời cơ để Bùi Hạc Hành trông thấy cảnh tượng ta hết mực ân cần với hồng nhan tri kỷ của hắn, còn mỗi vụ thần chú mắt ngơ ngác.
Đứa con gái quen thói ngang ngược quá quắt không coi ai ra gì lại có ngày nhỏ nhẹ với một nha hoàn thế này, thật là như mù đi đêm, chẳng biết đâu mà lần.
Ta đứng bên cạnh, tóm chuẩn xác cảm xúc ủ rũ thất vọng trong mắt Bùi Hạc Hành, nhưng hắn tâm cơ sâu nặng, thoáng chốc đã che đậy không chút dấu vết.
Rõ ràng là không thích ta nhưng vẫn giả vờ tán thưởng, gằn giọng đến trầm khàn: “Muội muội quả thực ngây thơ tốt bụng”. Sau đó, ánh mắt bất sát đảo về phía Xuân Triều đang quỳ gối.
Trong buổi yến tiệc kiếp trước, ta một mực nài nỉ phụ thân phải để Bùi Hạc Hành là người đầu tiên trông thấy ta duyên dáng mặc lên bộ váy mới.
Ta muốn cho hắn bất ngờ, cho hắn toàn bộ niềm hân hoan và phấn khởi của ta. Vì vậy phụ thân đã đặc biệt dẫn Bùi Hạc Hành đến gian phòng ấm áp này để bọn ta đơn độc trò chuyện một lát.
Nhưng bây giờ yến tiệc sắp khai màn, váy cũng bị người khác mặc vào. Hóa ra vận mệnh đã sớm chệch khỏi quỹ đạo. Ta ước ao nhường nào đều hóa thành hư không.
Kết cục đổi lấy điên dại cũng đã định sẵn từ lâu. Không có y phục lộng lẫy, ta đành sai Vân Đào chuẩn bị một bộ váy nhã nhặn chỉnh tề. Gương đồng phản chiếu hình dáng ta.
Ta phấn son. Diễm lệ sơn hào hải vị của phủ thừa tướng đã sớm nong chặt thắt lưng. Trước kia nghe mọi người nịnh nọt chỉ thấy đúng thật trọn vẹn đáng yêu. Nhưng giờ nghĩ lại đây chẳng phải mật ngọt chết ruồi sao?
Ta khó nén tâm tư đưa mắt nhìn Xuân Triều, “Ngươi thấy ta có đẹp không? “ Khi hỏi câu này nàng ta cong môi cười khẽ, đáy mắt là vô tận nhẫn nhịn và kiềm chế: “Mỹ nhân tại tâm không tại mặt, cô nương có lòng nhân từ tất nhiên là xinh đẹp”.
Nàng ngập ngừng rồi lại nói năng khí phách: “Nô tì đã mặc y phục của cô nương, nô tì không có gì để biện hộ. Đa tạ cô nương rộng lượng khoan dung. “
Nàng trả lời hoàn hảo kín kẽ, đã khen ngợi ta xinh đẹp, nhưng cũng ngụ ý khuyên bảo so với nàng ta quả thực ngu ngơ lại tùy hứng.
Trước đây ta thường sai bảo, bắt chẹt Xuân Triều chủ yếu là vì ghen tị, ghen tị với phong thái uyển chuyện cùng diện mạo xinh đẹp ấy. Cho dù nàng mặc y phục nha hoàn nhưng khi đứng cạnh ta nàng luôn chói sáng gấp vạn lần.
Mỗi lúc nhìn thấy nàng, ta đều quên mất lời mẫu thân căn dặn rằng ta phải tu dưỡng cả bên trong lẫn bên ngoài, để rồi trái lại chỉ mải mê theo những lụa là xa hoa, những ngọc châu lạnh giá.
Hôm nay lần đầu ta nắm tay nàng dịu dàng lại niềm nở: “Xuân Triều à, bộ váy đó thật sự rất xứng với vẻ đẹp của ngươi. “
Ngoài trời gió thổi lộ ưng lộng, không gian nồng nàn nhựa sống. Đôi mắt mê ly kia chớp nhoáng, tia sáng lan tràn, vài phần dã tâm trong yến tiệc hôm nay.
Ai nấy đều biết rõ, chẳng qua là lấy danh nghĩa mừng sinh thần, nhưng thực chất là một bữa tiệc định thân. Vì thế Hoàng đế ngồi nơi cao nhất, mỉm cười hỏi ta:
“Su Nhi, hôm nay trẫm không phải hoàng đế, trẫm chỉ là bá bá của con. Bá bá biết con từ nhỏ đã thích Hạc Nhi, hôm nay bá bá làm chủ gả con cho Hạc Nhi, được không nào? “
Không một ai trong số họ ngờ rằng ta sẽ kiên quyết từ chối thẳng thắn nhanh nhẹn, không chút lưu luyến, như thể năm đó kẻ lẽo đẽo theo Bùi Hạc Hành đi khắp hoàng cung không phải là ta.
Mẫu thân sợ ta nhất thời giận dỗi, vội tiếng xoa dịu: “Su Nhi hơi e thẹn!” nhưng ta lắc đầu kiên định từ chối Hoàng đế bá bá: “Thật ra từ nhỏ người con thích không phải Bùi Hạc Hành, mà là Bùi Huyền Tứ, mong bá bá thành toàn. “
Đôi ba câu đã dọa phụ thân ta đến nhũn chân “Bùi Huyền Tứ ư? “. Chính là kẻ ăn chơi nổi danh nhất kinh thành, học chả hay, cầy chả biết, lại còn đam mê hưởng lạc. Một tấm gương xấu treo sẵn bên miệng của mấy cô bà thím thẩm ở kinh thành.
Mỗi khi răn dạy trẻ con, bao nhiêu danh môn thế gia đều hận không thể cách hắn càng xa càng tốt. Ngay cả hoàng đế cũng phải đau đầu vì chuyện hôn nhân đại sự của hắn.
Đúng vậy, nếu chọn một thiên kim tiểu thư ở kinh thành, ắt sẽ khơi mào hiềm khích giữa quân thần, nhưng nếu chọn một công chúa ngoại bang lại tạo cơ hội cho bọn họ tạo phản.
Thật ra ta cũng đâu muốn gả, nhưng chỉ khi là Bùi Huyền Tứ thì hoàng đế bá bá nhất định sẽ không từ chối. Cũng chỉ hắn mới có thể bảo hộ phủ thừa tướng ta một đời bình an.
2 đứa con trai này của hoàng đế một người là Bùi Hạc Hành do phi tử sinh ra, gánh vác trọng trách nặng nề. Người kia là Bùi Huyền Tứ do hoàng hậu sinh ra, một kẻ ăn chơi ngạo nghễ.
Danh môn khuê nữ muốn gả cho thái tử quyền cao chức trọng thì nhiều vô số, nhưng e rằng chẳng có ai thèm gả cho kẻ ăn chơi ngạo nghễ kia.
Bởi vì ta quay ngoắt so với dự tính nên nhân vật chính của yến tiệc đột nhiên biến thành Bùi Huyền Tứ. Hắn vốn đang ung dung nhấm rượu nhưng vừa nghe ta thề son sắt muốn gả cho, hắn lại bất giác nhảy dựng lên.
“Gì, cô thật bằng lòng gả cho đồ vô dụng như ta sao?” Ta ném cho hắn ánh mắt: “Ngươi thấy ta có quyền lựa chọn không? “ nhưng khóe môi nở nụ cười phơi phới. “Bằng lòng ta muốn gả cho huynh, rất muốn gả cho huynh”.
Một Bùi Huyền Tứ xưa nay kiêu ngạo bất kham, không ngờ lại gặp trò đùa lớn thế này. Hắn lườm ta bằng đôi mắt long lanh ngấn nước, chớp nháy vài lần, giọng còn hơi lắp bắp: “Vậy…vậy ta cũng bằng lòng cưới cô. “
Hoàng hậu nương nương kích động đến run rẩy: “Bệ hạ, bệ hạ, người cũng nên suy xét chuyện hôn nhân đại sự của Huyền Tứ.”
Suốt quá trình ta không nói một lời với thái tử. Mãi khi chiều tà le lói tiệc tàn người tan, hắn mới đến gặp ta. Ta của quá khứ đã từng bẽn lẽn, từng vui sướng vô ngần mỗi khi thấy khuôn mặt này, nhưng hôm nay, trước khi hắn kịp cất lời ta đã quay người bỏ đi.
Hắn túm tay áo ta, âm thanh lạnh lùng pha chút hoang mang: “Tháng trước, Su Nhi tặng cho ta một túi tiền thêu uyên ương, còn nói muốn cùng ta thiên trường địa cửu, lẽ nào đều là dối trá sao? “
Đối diện nét mặt nghiêm nghị đó luôn nhắc ta nhớ đến ánh mắt hắn dành cho Xuân Triều, như ấp ôm biển tình, dịu dàng say đắm, cũng là dáng vẻ ta chưa từng thấy trước đây.
Sự ngây thơ ngu xuẩn ở kiếp thứ nhất cùng nỗi ghen tị ai oán ở kiếp thứ 2 dần dà ăn mòn những chấp niệm và vướng mắc của ta đối với hắn, sau cùng tan thành bọt sóng.
Nhìn thấy hắn, trong đầu ta đều là cảnh tượng quan binh lũ lượt xông vào phủ thừa tướng. Cũng chẳng biết lúc đó phụ thân và mẫu thân có trách ta không, nhưng ta đoán đến tận thời khắc cuối cùng 2 người đều lo cho ta, ở cấm cung lạnh lẽo uống ly rượu độc kia, liệu có đau đớn, có sợ hãi không?