7
Cố Nam Thần khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua tôi.
“Có chuyện gì vậy, Nguyệt Nguyệt?”
“Nam Thần ca, phải làm sao bây giờ? Lúc nãy em đun nước sôi, không cẩn thận bị bỏng ở bắp chân.”
Giọng cô ta nức nở: “Đau quá… hu hu hu…”
Vừa nói, cô ta vừa đổi hướng camera. Trong video, bắp chân của Tần Tư Nguyệt đỏ ửng.
Tôi không nhịn được mà bật cười khẽ. Để thu hút sự chú ý của Cố Nam Thần, cô ta thật sự có thể nhẫn tâm làm như vậy với chính mình.
Nhưng nếu bị nước sôi làm bỏng, đáng ra không chỉ đỏ lên như thế này.
Nghe thấy tiếng cười của tôi, giọng của Tần Tư Nguyệt trở nên vội vàng, cố tỏ vẻ bối rối:
“Nam Thần ca, chị Ninh Ninh cũng ở đó sao? Em lại làm phiền hai người hẹn hò rồi phải không?”
Cô ta hạ giọng, tỏ vẻ khó xử: “Xin lỗi Nam Thần ca, chỉ là em thực sự không biết tìm ai giúp đỡ nữa, anh biết là em không còn người thân nào ở đây mà…”
“Thôi, em không muốn làm phiền thêm nữa.”
Trên màn hình, Tần Tư Nguyệt cắn chặt môi, trông vô cùng bất lực.
“Em đừng vội…” Cố Nam Thần theo phản xạ nhấn ga, vượt qua xe phía trước. Nhưng ngay lập tức, dường như anh ta nhớ ra điều gì đó. Anh ta dịu giọng an ủi Tần Tư Nguyệt:
“Bây giờ anh và chị dâu có việc phải làm, không thể đến được. Để anh gọi cho anh Hà Tụng đến giúp em.”
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn Cố Nam Thần với vẻ ngỡ ngàng.
Cuộc gọi video đã bị ngắt.
Cố Nam Thần không tự nhiên nháy mắt: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
Trước khi tôi kịp trả lời, một tiếng cười khẽ đã bật ra khỏi miệng tôi.
Thì ra anh ta cũng biết từ chối.
Thì ra anh ta cũng nhận ra được sự giả tạo của Tần Tư Nguyệt.
Vậy những lần tôi cãi nhau với anh ta, những lần anh ta bao biện, rốt cuộc là vì điều gì?
Thấy tôi không đáp, anh ta tự mình gọi cho Hà Tụng, bảo cậu ta đến xem tình hình của Tần Tư Nguyệt.
Hà Tụng bực bội phản ứng: “Mẹ kiếp, anh em à, việc khác có thể giúp, nhưng việc này thì chịu. Nhìn thấy con trà xanh đó là tôi đã thấy ghê tởm rồi.”
“Cậu cứ mãi thương hại hoàn cảnh của cô ta, nhưng nỗi bi kịch của cô ta đâu phải do chị dâu gây ra.”
“Đừng trách tôi không nhắc cậu, nếu cậu cứ tiếp tục bị cô ta dắt mũi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm tổn thương chị dâu.”
Hệ thống đột ngột xuất hiện: “Chủ nhân, cậu Hà Tụng này đúng là bậc thầy nhận diện ‘trà xanh’ đấy!”
Tôi giật mình vì giọng nói bất ngờ của hệ thống, khiến người tôi chúi về phía trước.
Cố Nam Thần đang nói chuyện điện thoại thì nhanh tay đưa tay ra chặn, không để tôi va vào kính xe.
Tôi ngạc nhiên, theo phản xạ nói lời cảm ơn.
Trong mắt anh ta hiện lên một sự xáo trộn, anh ta khẽ xoa đầu tôi: “Ninh Ninh, chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo như vậy.”
Tôi nghiêng đầu né tránh. Tay anh ta lơ lửng giữa không trung chợt khựng lại.
Nhận ra điều đó, tôi nhẹ nhàng an ủi: “Anh tập trung lái xe đi.”
Khi xe sắp đến nhà cũ của nhà họ Cố, điện thoại của Cố Nam Thần lại reo lên. Vẫn là Tần Tư Nguyệt.
Giữa hàng lông mày của Cố Nam Thần thoáng hiện sự khó chịu, anh ta nhận máy: “Lại có chuyện gì nữa?”
Có lẽ giọng điệu lạnh lùng này khiến Tần Tư Nguyệt cảm thấy lạ lẫm.
Cô ta im lặng vài giây, rồi mới bật khóc: “Nam Thần ca, em đau đến chết mất, anh thực sự nhẫn tâm không quan tâm em sao?”
8
Chỉ còn một quãng ngắn nữa là đến nhà cũ của Cố gia, sắc mặt Cố Nam Thần hiện rõ sự khó xử.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta: “Anh cứ đi thăm Tần Tư Nguyệt trước đi, cô ấy bị thương, cần có người chăm sóc.”
Ánh mắt anh ta thoáng buồn, có chút đau lòng nhìn tôi: “Nhưng em cũng cần có người bên cạnh.”
“Nam Thần ca!” Giọng của Tần Tư Nguyệt đột nhiên cao vút lên, có phần sắc bén. “Lúc nhỏ, anh đã hứa với em rằng, chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở bên, anh quên rồi sao?”
Cố Nam Thần khẽ cứng người lại, vô thức nhìn về phía tôi.
Tôi cười nhẹ, bình thản nói: “Không sao đâu, nhà ông nội gần thôi mà. Em sẽ tự bắt taxi đi.”
Cố Nam Thần còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thái độ của tôi vừa nhẹ nhàng lại kiên quyết.
Anh ta đồng ý đi gặp Tần Tư Nguyệt, nhưng vẫn kiên trì đưa tôi đến trước cửa nhà cũ trước. Khi tôi bước xuống xe, anh ta lo lắng nhìn tôi: “Ninh Ninh, em cứ vào thăm ông trước, anh sẽ quay lại ngay.”
Tôi nhẹ nhàng nhìn anh ta, ánh mắt mềm mại như nước. Bóng dáng chiếc xe từ từ nhỏ dần trong tầm mắt tôi, rồi biến mất hẳn.
Cố Nam Thần, tạm biệt.
Điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn. Mở ra, là tin nhắn riêng từ Tần Tư Nguyệt:
【Giang Ninh, chị nghĩ chỉ nhờ vào ông lão đó là có thể giữ được Nam Thần ca sao? Cuối cùng chị vẫn thua.】
Tôi bình thản trả lời: 【Cô chắc chứ?】
…
Hôm nay, hành trình cùng Cố Nam Thần là do tôi tiết lộ cho Tần Tư Nguyệt biết. Cuộc gọi từ cô ta trên đường đi cũng đều nằm trong dự tính của tôi.
Dù tình huống này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, tôi cũng không ngại thêm một lần nữa. Sau khi tôi rời khỏi nơi này, ít nhất sẽ để lại cho Cố Nam Thần một cảm giác tội lỗi… và hối hận sâu sắc hơn.
Từ phản ứng của anh ta lúc nãy, có vẻ như anh ta vẫn còn tình cảm với tôi. Có lẽ, chỉ cần tôi mở lời hôm nay, anh ta sẽ bỏ qua những màn giả vờ đáng thương của Tần Tư Nguyệt mà ở lại bên tôi.
Nhưng tiếc thay, sự thức tỉnh muộn màng, tôi không cần nữa.
Nó khiến tôi cảm thấy kinh tởm.
Tôi cũng tò mò liệu sau ngày hôm nay, cô ta còn có thể tự tin như hiện tại không?
Trong khi suy nghĩ miên man, ông nội đã chống gậy từ nhà cũ bước ra. Mái tóc bạc phơ của ông lấp lánh dưới ánh nắng. Người đàn ông lớn tuổi này đã dành cho tôi sự quan tâm và yêu thương nhiều nhất trong thế giới này, và giờ đây cũng đến lúc chúng tôi chia tay nhau lần cuối.
Không ai có thể nhìn ra được, người ông nhân từ, hiền hậu này trước đây lại là một thế lực lừng danh trong cả hai giới hắc bạch.
“Nhìn này, Ninh Ninh của chúng ta có phải cũng mọc tóc bạc rồi không?” Ông cười hỏi người quản gia bên cạnh.
Tôi ngơ ngác, không hiểu ông đang nói gì.
Người quản gia cười giải thích: “Ông chủ đang nói thiếu phu nhân còn trẻ mà lại cứ lải nhải như một bà cụ vậy.”
Tôi bật cười. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thế giới này mãi mãi, nên không kìm được mà dặn dò thêm vài câu. Không ngờ lại bị ông cụ trêu chọc.
Đêm dần buông xuống. Trước khi tôi rời đi, Cố Nam Thần vẫn chưa quay lại. Ông nội tức giận, lập tức bảo quản gia gọi điện bắt anh ta về để chịu trận.
Hệ thống nhắc nhở: “Chủ nhân yên tâm, tôi đã chặn điện thoại của anh ta rồi.”
Quả nhiên, quản gia bất lực lắc đầu.
Ông nội càng tức giận hơn: “Mau tìm người điều tra xem cái thằng ranh đó đi đâu rồi?”
Thấy ông nổi giận, tôi vội vã vỗ lưng an ủi. Ông nhìn tôi, thương xót hỏi: “Con bé, nó đã làm lơ con bao lâu rồi?”
Tôi cười buồn, lắc đầu: “Không có đâu ông, Nam Thần chỉ là hôm nay quá bận thôi.”
“Con còn bênh nó!” Ông càng tức giận hơn.
Tôi biết, càng tỏ ra độ lượng bây giờ, thì ngày mai Cố Nam Thần, thậm chí cả Tần Tư Nguyệt, sẽ phải chịu trừng phạt nặng nề hơn. Dù sao thì tất cả mọi người trong Cố gia đều biết, ông nội yêu thương tôi còn hơn cả yêu Cố Nam Thần.
Sau khi tiễn ông về phòng, hệ thống giải thích: “Chủ nhân, Cố Nam Thần không cố tình không đến, là do tôi làm xe của anh ta nổ lốp.”
Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nổ ba lần liền.”
Tôi từ chối chiếc xe ông nội sắp xếp để đưa tôi đi: “Nam Thần sắp đến rồi, ông cứ yên tâm.”
Sau đó, tôi tự mình bước ra khỏi khu biệt thự nhà cũ.
Theo kế hoạch của tôi và hệ thống, không lâu sau khi rời khỏi nhà cũ, tôi sẽ bị một kẻ cướp chặn đường và giết chết.