Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGÀY ẤY TA RỜI ĐI Chương 9 NGÀY ẤY TA RỜI ĐI

Chương 9 NGÀY ẤY TA RỜI ĐI

9:37 chiều – 25/08/2024

20

Về đến phủ, ta không sai người thắp đèn mà liền ngả lưng nằm xuống.

Một mình gánh vác mọi chuyện thật sự mệt mỏi.

Vừa nằm xuống, quản gia đã báo có khách đến thăm.

Lại là ai không có mắt đến đây giờ này?

Ta cố gắng bước ra đại sảnh.

Thật bất ngờ, đó là Bùi Hằng.

Vừa thấy ta, ánh mắt hắn rực sáng như sao.

Cứ như thể người từng nói giữa chúng ta không có tình yêu thực sự không phải là hắn.

Hắn quan tâm hỏi: “Tịch tịch, nàng có chỗ nào không khỏe sao? Sắc mặt sao lại tệ như vậy?”

Ta lạnh lùng đáp: “Sắc mặt tệ? Đối với ngươi mà còn mong gì sắc mặt tốt?”

Hắn ngượng ngùng nói: “Tịch tịch, đừng đối xử với ta như vậy. Ta biết ta đã phạm sai lầm lớn, có lỗi với nàng. Ta đã từng hứa với nàng, sẽ cho nàng cả đời vinh quang, không phải lo lắng gì. Ta đã lạc đường. Giờ ta đã quay lại, nàng còn cần ta không?”

Ta dứt khoát nói: “Những lời lẽ ghê tởm đó ngươi để dành đi. Có việc gì thì nói, đừng vòng vo tốn thời gian.”

Ta không rảnh.

“Tịch tịch, nàngi không còn yêu ta sao?”

“Yêu ngươi ở cái gì? Yêu ngươi là người bội bạc? Yêu ngươi là người vô liêm sỉ? Ngươi mau đi tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi. Hiện giờ ta đã có người thương, bọn ta sống rất hạnh phúc. Ngươi không cần lo lắng nữa.”

Bùi Hằng không tin: “Không thể nào! Ai có thể thay thế mối tình mười mấy năm của chúng ta?”

Ta khinh bỉ nói: “Ngươi nghĩ ngươi có vị trí không thể thay thế trong lòng ta sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Từ lúc ngươi nhìn người khác, ngươi đã không còn chỗ đứng trong lòng ta nữa rồi. Ngươi đừng ở đây mà nói nhảm.”

Nói xong, ta định quay lưng đi.

Bùi Hằng đột ngột đuổi theo, kéo tay áo ta nói: “Tịch tịch, nàng không thể thay lòng đổi dạ.”

Hắn kéo mạnh, làm lộ ra miếng ngọc bội của Sở Vô Ưu.

Bùi Hằng nhìn thấy ngọc bội, mắt đỏ ngầu, như muốn phát điên: “Tịch tịch, nàng đeo ngọc bội của ai?”

Ta cố ý nói: “Của người ta yêu thực lòng. Yêu đến không thể tách rời.”

Bùi Hằng đột nhiên quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm lem: “Không thể nào,Tịch tịch. Ta vẫn còn yêu nàng, sao nàng có thể bỏ rơi ta? Nàng không thể ở bên người khác.”

Thật là nực cười hết chỗ nói.

Ta tức giận mà cười: “Huynh đài, huynh đang giả mất trí nhớ đấy à? Giấy ly hôn là hai ta cùng ký tên, ấn dấu vân tay. Giờ ngươi làm vậy là giống con cóc muốn nhảy lên bàn, nhất quyết xem mình là món ăn à?”

Bùi Hằng không quan tâm ta nói gì, cứ khóc rống lên, làm như sắp chết đến nơi.

Bảo hắn đi, hắn lại không chịu.

Ta phiền chết đi được.

Ban đầu định bảo gia đinh lôi hắn ra ngoài, nhưng lại sợ hắn nếu nằm lỳ trước cửa phủ thì càng phiền phức hơn.

Ta đành mang ghế nằm ra, lấy đĩa trái cây, ngồi xem hắn diễn trò.

Lâu rồi không được xem phim truyền hình máu chó, cũng hơi nhớ.

Hắn diễn đến mức này, thật đáng gọi là phiên bản hiện đại của “Tình sâu đậm, mưa mờ mịt”.

Nhân vật nam nổi tiếng trong phim cũng không thể sánh với hắn.

Ta ăn đến no căng bụng mà hắn vẫn nức nở.

Thấy ta không có chút gì thương cảm, hắn có vẻ lúng túng.

Ta nói: “Bùi tướng quân, ta nghĩ huynh khóc lầm chỗ rồi. Huynh nên về nhà xem sao. Như sức khỏe của mẹ huynh, em gái huynh, đều không tốt đâu. Huynh đừng để đến lúc phải vội vàng về chịu tang.”

Bùi Hằng nghe vậy, như tỉnh mộng, đột nhiên nói: “Tịch tịch, dù nàng có căm ghét ta, nhưng nàng là người có y đức, sao không thể cứu mẹ và em gái ta?”

Ta đáp: “Y đức sao? Đừng dùng đạo đức ép buộc ta. Đối với người xấu, ta không có đạo đức. Nếu muốn ta chữa bệnh cho họ, tiền lễ khám là một ngàn lượng vàng. Cứ mang tiền lễ đến y quán là được.”

Bùi Hằng rầu rĩ nói: “Bùi gia hiện tại làm gì còn một ngàn lượng vàng?”

Điều này ta tất nhiên biết.

Nếu không sao ta lại đưa ra số tiền đó.

Ta nói: “Nhắc cho huynh biết, người tình mới của huynh có đấy.”

Bùi Hằng đau lòng nói: “Tịch tịch, sao nàng lại ép ta như vậy? Nếu ta thật sự ở bên nàng, cũng là do nàng ép ta.”

Ta đáp: “Ôi chao, đây là tìm cớ an ủi bản thân sao? Ngươi chọn cái gì chẳng liên quan gì đến ta. Ngươi đưa tiền lễ, chúng ta có mối quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân. Không đưa, chúng ta chẳng có liên hệ gì cả. Không đưa thì mau đi đi.”

Ta thầm nghĩ: Chị em ơi, ta đã giúp cô đến mức này rồi.

Còn lại, cô tự liệu mà xử lý nhé.

Dù sao cô cũng sắp phải đi rồi.

Một ngàn lượng vàng, không để lại cho ai, chi bằng để lại cho ta.

21

Ta lê thân thể mệt mỏi, no nê trở lại giường nằm.

Vừa nằm xuống, ta đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Giường chiếu có vẻ khác so với lúc ta rời đi, như thể có ai đã động vào.

Đột nhiên, từ sau bức bình phong vang lên tiếng nước chảy rào rào.

Ta cầm lấy chiếc gối sứ, nhẹ nhàng bước qua bình phong, định ném thẳng gối vào.

Người kia yếu ớt kêu lên: “Tỷ tỷ, là ta!”

Không ngờ đó lại là Sở Vô Ưu, người đã vắng mặt đã lâu.

Bồn tắm đầy nước đỏ thẫm, thoảng mùi tanh của máu.

Tim ta thắt lại, hỏi: “Ngươi bị thương rồi?”

Hắn yếu ớt nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng lo. Ta muốn tắm sạch sẽ rồi mới đến gặp tỷ tỷ, nhưng không ngờ lại không còn chút sức lực nào.”

Ta chỉ vào bồn nước, gần như có thể nấu lẩu với nước máu ấy, nói: “Vết thương nhỏ sao? Để ta xem thử nhỏ đến mức nào.”

Hắn chậm rãi xoay người.

Trên lưng hắn có một vết cắt dài, máu vẫn còn chảy ra.

Ta không tin rằng trong cung không có ai có thể xử lý vết thương này.

Hắn rõ ràng là muốn ta phải xót xa cho hắn.

Và hắn đã thành công.

Nhìn vết thương hở, tay ta run lên như mắc bệnh Parkinson.

Nhưng ta không muốn hắn phát hiện ra, nên cố gắng kiểm soát bản thân, giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Lại đây, để ta bôi thuốc cho ngươi.”

Hắn yếu ớt dựa vào ta, nói: “Hôm nay ta không còn sức lực, tỷ tỷ đừng hạ độc ta nữa. Ta sợ ta không chịu nổi.”

Mặt ta đỏ bừng: “Ngươi nghĩ hay nhỉ. Ngươi tưởng chế độc không tốn tiền sao?”

“Hỡi tỷ tỷ, những ngày qua ta nhớ tỷ, tỷ có nhớ ta không?”

“Nhớ gì chứ? Chúng ta còn chưa đến mức vợ chồng qua đường.”

“Nhưng tỷ tỷ không phải đã nói yêu ta đến mức không thể tách rời sao? Không phải đã nói không muốn rời xa ta dù chỉ một khắc sao?”

Giọng hắn khàn khàn nhắc lại những lời đó, thật quyến rũ đến khó tả.

Ta vừa thẹn vừa xấu hổ, toàn thân lập tức nóng lên.

Để che giấu, ta mạnh tay ấn lên vết thương của hắn: “Ngươi dám nghe trộm ta nói chuyện sao?”

Hắn đau đớn rên rỉ, nói ngắt quãng: “Ta không cố ý nghe trộm. Ta chỉ muốn xử lý nốt một việc cuối cùng rồi đến tìm tỷ tỷ. Ai ngờ vừa đến đã nghe thấy tỷ tỷ nói yêu ta.”

Ta tức giận: “Ngươi có thể ngừng giả vờ được không? Ngươi nói dối giỏi đến mức tự lừa mình sao?”

Hắn uất ức nói: “Ta nói dối khi nào?”

“Ngươi không phải nói mình tên là Sở Vô Ưu sao? Vậy Sở Huyên là ai? Ngươi không phải nói không có huynh đệ sao? Vậy ba mươi tám người trên bảng cáo thị là ai?”

“Đúng vậy, Sở Huyên là ta, Sở Vô Ưu cũng là ta. Huyên là tên của cây vô ưu, nên hiệu của ta là Vô Ưu. Ta từng có ba mươi tám anh chị em, nhưng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, nên bây giờ không còn nữa. Ta không hề lừa tỷ tỷ mà.”

Ta nghiến răng: “Ngươi thật không biết ta nói ngươi nói dối là ám chỉ điều gì sao? Hoàng thượng?”