12
Ta bảo gia đinh dọn dẹp sạch sẽ chính viện rồi chuyển vào đó ở.
Sở Vô Ưu nói: “Tỷ tỷ, ta đã giúp tỷ xả giận rồi đúng không? Từ giờ tỷ phải nuôi ta đó, không được nuốt lời đâu.”
Ta đáp: “Đi tắm rửa sạch sẽ, xông hương, rồi đợi ta.”
Hắn đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ định làm gì vậy?”
Ta cười gian: “Hehe, tất nhiên là để bắt nạt ngươi rồi.”
Hắn ấp úng nói: “Không có danh phận thì không cho bắt nạt.”
Nhìn cái dáng vẻ này, còn muốn mặc cả với ta sao.
Ta không nói nhiều, liền rắc lên người hắn một ít bột ngứa đau.
Nếu không cho bắt nạt, hắn sẽ phải chịu cảnh gãi đến rách da rách thịt.
Nhưng ta không ngờ khi rắc thuốc, tay ta run một chút, rắc quá nhiều.
Ta đã phải giải độc cho hắn suốt cả đêm, đến mức thắt lưng không còn thẳng được nữa.
Hắn còn nói là độc chưa giải hết.
Nhìn trời hừng sáng, ta muốn khóc mà không ra nước mắt.
Thấy bộ dạng của ta, cuối cùng hắn cũng thương hại: “Tỷ tỷ, hay là để ta cố nhịn…”
Ta vội vàng gật đầu.
Hắn lại nói: “Đợi đến lúc hoàng hôn chúng ta giải độc tiếp?”
Trời ơi, ai có thể cứu ta đây?
Ta gần như bò ra khỏi chính phòng.
Nhưng vừa ngồi xuống chính sảnh định nghỉ ngơi một chút, thì chiếu chỉ của công chúa đã đến.
Công chúa nói rằng bỗng nhiên có hứng thú, tối nay tổ chức buổi tụ hội ở Đường Viên.
Nghe nói ta có tài văn chương, nên bắt buộc phải tham gia.
Ta cười với Sở Vô Ưu nói: “Ta có tài y thuật, ta thừa nhận. Nói ta có tài văn chương, công chúa đúng là người đầu tiên.”
Công chúa này, thật là thú vị.
13
Trời dần tối.
Ta chải chuốt, trang điểm cẩn thận.
Nhìn vào gương, đôi mày như cánh bướm, tóc đen mượt mà, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ.
Ta tự nhìn mình mà cũng thấy say mê vẻ đẹp của bản thân.
Sở Vô Ưu bất ngờ xuất hiện sau lưng, nhìn ta một lúc rồi im lặng rút chiếc trâm cài trên đầu ta, sau đó xóa bỏ lớp son trên môi, nhìn ngắm một chút rồi nói: “Không được, vẫn chưa an toàn. Tỷ tỷ đã có ta, còn trang điểm đẹp thế này làm gì? Chẳng lẽ muốn tranh cao thấp với công chúa, khiến phò mã phải nhìn tỷ bằng con mắt khác? Tỷ tỷ thật sự không quên được hắn sao?”
Ta cười đáp: “Ngươi này, sao lại tự biên tự diễn ra nhiều tình tiết như vậy? Ta trang điểm đẹp không phải để tranh cao thấp với công chúa, mà là để nghiền nát nàng ấy. Còn về Bùi Hằng, ta muốn hắn nhìn thấy nhưng không chạm tới được, khiến lòng hắn ngứa ngáy mà chết đi. Ta muốn kẻ bạc tình đó phải chết tâm hoàn toàn.”
Hắn tức giận nói: “Nghe thì hay lắm, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa quên hắn, vẫn không cam lòng.”
Ta nổi giận: “Ngươi nói mãi không thôi à? Dám làm càn trước mặt chủ nhân, cẩn thận ta bán ngươi đi.”
Hắn lẩm bẩm: “Hôm qua tỷ tỷ đã bắt nạt ta, còn chưa trả tiền. Giờ dựa vào cái gì mà đòi bán ta?”
Nhớ lại chuyện tối qua, chân ta mềm nhũn.
Không thể tranh cãi với hắn nữa.
Nếu không, ta sẽ lại trở thành kẻ chẳng ra gì.
Ta tiện tay tháo chiếc ngọc bội đưa cho hắn nói: “Vậy coi như đã định, ta là chủ nhân của ngươi.”
Hắn cầm lấy ngọc bội, ngắm nghía rồi vui mừng nói: “Đúng vậy, coi như đã định.”
Chiếc ngọc bội này đã theo ta nhiều năm.
Vậy mà khi đưa cho hắn, ta lại không thấy tiếc nuối.
Quả nhiên là sắc đẹp làm người ta mê muội.
Hắn nhìn ta bước ra cửa, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Tỷ tỷ về sớm nhé.”
14
Phủ công chúa đêm nay đèn đuốc sáng trưng.
Công chúa và Bùi Hằng ngồi trên vị trí cao nhất.
Các đại thần và gia quyến ngồi xung quanh.
Nhìn cảnh tượng này, rõ ràng là có ý định làm chuyện gì đây.
Công chúa nói, hôm nay là sự kiện lớn, nên làm thơ để chúc mừng.
Có kẻ xu nịnh liền nói, chi bằng mọi người hãy cùng nhau ứng khẩu làm thơ để chúc mừng công chúa và Bùi tướng quân, đôi lứa có tình cuối cùng cũng thành thân.
Mọi người liền đua nhau làm thơ, ca tụng hai người đó như thần tiên quyến lữ.
Công chúa liếc nhìn ta, rồi từ tốn nói: “Mấy hôm trước, bản cung khi qua sông Trường Giang, hứng khởi làm một bài thơ. Hôm nay xin đọc lại để mọi người cùng vui.”
Nói xong, nàng cất giọng ngâm nga:
“Tằng vương cao các lâm giang chử,
bội ngọc minh loan bãi ca vũ.
Họa đống triêu phi Nam phổ vân,
Châu liêm mộ quyển Tây Sơn vũ…”
Ngâm xong, mọi người đồng loạt tán thưởng.
Ngay cả lão phu tử bảo thủ cũng xúc động khen ngợi rằng đây thực sự là câu thơ lưu danh ngàn thu.
Công chúa tự đắc nói: “Khoe tài mọn.”
Ta liền nói: “Đúng là khá mọn.”
Một kẻ xu nịnh tức giận nói: “Bài thơ hay như vậy mà có người nói là mọn? Nào, Giang y nữ, ngươi nói thử xem chỗ nào là mọn?”
Ta vừa nhấp trà vừa từ từ nói: “Xin hỏi Tằng vương cao các ở đâu? Lầu các còn chưa tồn tại, thì làm sao mà có những cảnh vật được miêu tả kia?”
Sắc mặt công chúa trở nên cực kỳ khó coi.
Ở thời đại này, Tằng vương các còn chưa được xây dựng.
Nàng biết, ta cũng biết.
Kẻ xu nịnh tiếp tục tức giận: “Dù cho lầu các đó chưa tồn tại, nhưng nếu viết bằng trí tưởng tượng, cũng không che lấp được cái hay của bài thơ. Chẳng lẽ ngươi có thể làm bài thơ hay hơn?”
Công chúa cũng nói: “Bản cung muốn xem tài văn chương của Giang y nữ ra sao!”
“Chuyện này có gì khó?” Ta thản nhiên đáp, “Ta cũng đã từng qua sông Trường Giang, cảnh sắc đó ta cũng nhớ rõ. Mây tan mưa tạnh, cầu vồng sáng ngời. Ráng chiều cùng cánh chim bay lẻ, nước thu một sắc với trời thu…”
Lần này, mọi người và công chúa cùng đồng loạt kinh ngạc.
Mọi người trầm trồ rằng một y nữ như ta lại có thể làm ra bài thơ kinh thế như vậy.
Ta cố ý dùng những từ ngữ tương tự như của công chúa.
Ta đoán, nàng muốn dò xét ta.
Bởi lần đầu gặp mặt, nàng đã nghi ngờ ta rồi.
Nếu nàng chỉ đơn giản muốn giữ bí mật, hoàn toàn có thể khiến ta biến mất, hà tất phải bày ra vở kịch này?
Nhưng điều ta không ngờ là Bùi Hằng lại là người ngạc nhiên nhất.
Hắn nhìn ta chằm chằm không chớp mắt, như thể nhìn thấy tiên nữ giáng trần.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài: “Giang Tịch thật có tài tình đến vậy!”