Khi sinh tôi mẹ đã chết vì khó sinh, và anh trai hận tôi suốt hai mươi năm.
Tôi bị cưỡng hiếp năm 18 tuổi, anh ấy cười và nói, giá như tôi chết đi thì tốt biết mấy.
Vào sinh nhật lần thứ 24 của tôi, tôi đã leo lên đỉnh của tòa nhà, nhưng anh ấy đã cầu xin tôi trong nước mắt “ Anh sai rồi, anh trai của em sai rồi”
Tiếng gió rít bên tai, tôi chỉ nhìn anh, cong môi cười: “Em sắp chết rồi, anh có vui không?”
Khi Khương Giác gọi điện, tôi tình cờ ở nhà. Giấy chuẩn đoán trong túi đã bị tôi vò nát thành một quả bóng.
Trước đây, anh ấy chưa từng chủ động gọi điện cho tôi.
“Ngày kia là sinh nhật của bố.”
Giọng anh lạnh như băng.
Luôn luôn là vậy.
“Sao cô không về…”
“Bởi vì tôi không muốn.” Tôi ngắt lời anh ta.
“ Nguyệt Sơ ở nước ngoài cũng sắp trở về rồi. “
Đường Nguyệt Sơ là con gái của chú tôi, sống ở nhà chúng tôi từ khi còn nhỏ.
“Cô ấy có ở đây không quan trọng, dù sao anh cũng chỉ coi cô ấy như em gái của mình mà thôi.”
Người đối diện dường như đột nhiên bị kích động, nhỏ giọng gọi tên tôi: “Khương Miên!”
Tôi nhấn nút gác máy.
Tia nắng cuối cùng từ bầu trời chiếu xuống căn phòng.
Tôi ngồi vào bàn và xé tờ giấy chuẩn đoán thành từng mảnh.
Khi những mảnh giấy rung rinh rơi xuống bàn, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Khương Giác: Ngày mất của mẹ sắp đến.
2.
Khương Giác là anh trai của tôi.
Anh ấy luôn hận tôi.
Vì tôi là người đã cướp mẹ anh ấy đi.
Hơn 20 năm trước, mẹ tôi mắc chứng khó sinh, khi tôi sinh ra thì mẹ đã vĩnh viễn ra đi trên bàn mổ.
Không ai chào đón tôi.
Vì tôi mà bố mất đi người vợ yêu quý của mình.
Và Khương Giác đã mất mẹ.
Sự thù hận lâu dài này bắt đầu từ ngày tôi được sinh ra và tiếp tục cho đến ngày nay.
Tôi không có ý không đi dự sinh nhật của bố.
Chỉ đến ngày hôm đó, khi bụng tôi đau dữ dội đến mức suýt ngất đi, tôi mới nhận ra một điều.
Tuy nhiên, trên thực tế, nếu tôi không đi, có thể anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
3.
Khương Giác đã không tìm kiếm tôi nữa.
Khi tôi đứng dưới tầng công ty, tôi hít một hơi thật sâu.
Tốt nghiệp, tôi vào công ty anh.
Từ dưới lên trên, chưa từng có ai phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi.
Số lần tôi gặp anh ấy thậm chí còn ít hơn số lần anh ấy gặp những nhân viên bình thường.
Một giám đốc điều hành cấp cao đã rời đi vào tuần trước và người kế nhiệm sẽ được công bố vào thứ hai tuần này.
Mọi người đều nói rằng chiếc ghế này thuộc về tôi.
Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ cho đến khi tôi nhận được giấy chuẩn đoán.
Tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp ở hành lang, cô ấy chào tôi và tiến lại gần tôi với nụ cười trên môi:
“Chị Miên, khi chị thăng chức đừng quên đãi chúng tôi một bữa thịnh soạn nhé.”
Tôi cụp mắt cười: “Còn chưa chắc chắn mà.”
“Không chị thì ai nữa. “ Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi. Ở đây chỉ có chị là giỏi nhất. “
Khi tôi bước vào phòng họp, Khương Giác cũng ở đó, và tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh ấy, nhưng trong giây lát, tôi quay đi như một người xa lạ.
“ Chào giám đốc Khương”
Anh không nhìn tôi mà gật đầu.
Thờ ơ như thể chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau vào đêm hôm đó.
Mọi người trong phòng họp lần lượt đến.
Khương Giác hắng giọng, và đồng nghiệp của anh ấy ngay lập tức nháy mắt với tôi.
Tôi cụp mắt xuống để tránh ánh nhìn của cô ấy.
Trong giây tiếp theo, tôi nghe thấy một cái tên quen thuộc
“ Đường Nguyệt Sơ.”
Một bóng người quen thuộc từ cửa đi vào, dáng người mảnh khảnh, nụ cười của Đường Nguyệt Sơ vẫn dịu dàng như ngày nào.
Khương Giác đứng bên cạnh cô và giới thiệu cô với mọi người: “Cô Đường vừa từ nước ngoài trở về và sẽ kế nhiệm vị trí phó phòng.”
Có người vô thức nhìn tôi, tôi trợn mắt nhìn Đường Nguyệt Sơ đang cười rạng rỡ trên bục, bầu không khí trong chốc lát như ngưng đọng lại.
Biến động ngầm vô hình.
Tôi vỗ tay với một nụ cười.
Những tràng pháo tay thưa thớt phá tan bầu không khí kỳ dị trong phòng họp.
Đường Nguyệt Sơ bắt gặp ánh mắt của tôi với đôi lông mày cong lên.
4.
Cà phê trong phòng trà đậm đến mức dường như tràn ra ngoài, tôi dùng thìa khuấy đều và nhấp một ngụm, khi nuốt xuống thì một ít nước axit trào ngược ra ngoài.
Đồng nghiệp nhìn chằm chằm phẫn nộ.
“Dựa vào đâu chứ? Sao cô ta có thể cướp vị trí của chị như vậy? Đi cửa sau mà tỏ vẻ quang minh chính đại thế sao?”
“Chị Miên, chị không giận à?”
“ Rõ ràng vị trí này là thuộc về chị, chị nỗ lực như vậy, lần trước làm thêm giờ thiếu chút nữa thì phải nhập viện.”
Ánh mắt cô ấy rơi vào mắt tôi: “Chị Miên, không phải chứ chị cũng đừng làm việc quá sức, uống ít cà phê thôi. “
Nhiệt độ của cà phê từ chiếc cốc sứ truyền đến tay tôi, tôi nhỏ giọng cảm ơn: “ Giám đốc Giang hẳn là có suy tính của mình.”
Cô gái nhìn chằm chằm, hạ thấp giọng, đang định oán trách thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Giọng nói của Khương Giác cực kỳ rõ ràng trong phòng trà nhỏ, mang theo sự tức giận ẩn giấu: “ Khương Miên, đến phòng của tôi.”
Chiếc cốc trên tay tôi không vững, vài giọt cà phê rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng, hơi nóng từ lớp vải làm da tôi bỏng rát.
Tôi thì thầm:
“Ừm.”
5.
Khoảnh khắc cánh cửa văn phòng của Khương Giác mở ra, tôi đã thấy Đường Nguyệt Sơ ngồi trên sofa, người khẽ cúi đầu.
Và còn có một mảnh giấy trong tay cô ta.
Còn Khương Giác ngồi đó, nén giận bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Có người từng nói, tôi và Khương Giác rõ ràng là cùng từ một cái bụng sinh ra, chỉ là không giống nhau về ánh mắt.
Đuôi mắt nhướng lên, khi không cười có một cảm giác lạnh lẽo đẩy lùi người ngoài xa đến ngàn dặm.
Thật tệ là cả hai chúng tôi đều không thích cười.
Và Khương Giác không bao giờ cười với tôi.
“Mặc dù Nguyệt Sơ đi cửa sau, nhưng cô ấy có năng lực đảm nhiệm vị trí này.”
“Khương Miên.”
Khương Giác cau mày khi hét tên tôi.
“Trong lòng có oán hận thì trực tiếp nói, nói xấu sau lưng, liên kết với đồng nghiệp cô lập Nguyệt Sơ, Khương Miên, sự đố kị của cô là có từ trong máu sao?”
Nhưng chỉ nửa ngày thôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn Đường Nguyệt Sơ, cô ấy vừa ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của tôi.
Ở độ tuổi hai mươi, khuôn mặt tràn đầy collagen, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt phản chiếu ánh sáng.
Lập tức lại cúi đầu xuống.
Các diễn viên hài đều đã vào vị trí, chỉ đợi tôi diễn tiếp, nhưng tôi thực sự không có hứng thú diễn với họ.
“Miệng mọc trên đầu người khác, bọn họ nói liên quan gì đến tôi .”
“Lại nói”
“Mọi ngươi đâu có phải đồ ngốc.”
Tiếng nức nở và tiếng đồ vật rơi xuống đất đồng thời vang lên, những cây bút quý giá vốn được đặt trên bàn đã bị vỡ nát thành nhiều mảnh.
Mực đen chảy xuống , loang quanh chân tôi.
“Khương Miên! Cô…”
Một mảnh giấy bay phấp phới đáp xuống bàn anh.
Lời nói của Khương Giác bị chặn lại, và khi anh ta nhìn rõ những từ đó, anh ta rất tức giận.
Sau đó lửa nóng trào lên lại: “Khương Miên!”
“Cô vẫn còn là một đứa trẻ sao?”
“Cô là đang đố kị sao?”
Đơn từ chức mới toanh đã bị anh vò nát, như một thứ đồ bỏ đi được làm mới.
Ném nó trở lại chân tôi.
Đây không phải là đố kị.
Tôi đã sớm biết rồi.
Tôi không có tư cách để đố kị.
Chỉ những đứa trẻ được người khác dỗ dành mới có tư cách này.
Mà tôi thì không.
“Tôi sẽ tự mình đi tìm nhân sự.”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng gầm của anh cũng bị chặn bởi cánh cửa.
Chỉ là mới đi mấy bước liền bị Đường Nguyệt Sơ đuổi kịp.
“Miên Miên.” Giọng nói của cô ta vẫn còn có chút khàn khàn, cẩn thận nắm lấy tay tôi.
“Miên Miên, đừng tức giận, em không muốn vị trí này, em đi nói với anh Giác, chị đừng tức giận.”
“Nếu biết sớm, em đã không về, Miên Miên, đừng vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm anh em giữa chị và anh Giác.”
Không có ai trong hành lang này.
Tôi dừng lại và nhìn cô ấy.
Đôi mắt của Đường Nguyệt Sơ vốn có một cảm giác ngây thơ và dịu dàng tự nhiên, cộng với đôi mắt đỏ và chóp mũi, cô ấy luôn có thể dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác.
Trông rất giống mười năm trước, khi cô ta đến nhà tôi chưa lâu.
“Đường Nguyệt Sơ”
Tôi tiến lại gần một bước, nâng cằm cô ta lên, “Chiêu này quả thực luôn hiệu nghiệm”
“Đúng không?”
Sắc mặt Đường Nguyệt Sơ lập tức tái nhợt.
Tiếng thông báo thang máy đã đến.
Tôi buông tay, quay người bước vào thang máy, nhưng hình như cô ta không quay lại mà đứng nguyên tại chỗ.
Tôi nhìn cô ấy cười: “Cô biết rất rõ, giữa tôi và anh ấy chưa bao giờ có chuyện anh em tình thân”
“Nhắc mới nhớ, cô giống em gái anh ta hơn đấy.”
6.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của mình phản chiếu trên cửa.
Vùng bụng đau quặn.
Thực ra, mới đầu, mối quan hệ của tôi và Khương Giác vẫn chưa tệ như này.
Mặc dù anh ấy không thích tôi khi tôi còn nhỏ, nhưng anh ấy chưa bao giờ có gì quá đáng.
Hành động và lời nói.
So với cha tôi, người coi tôi như một người vô hình, Khương Giác như một người anh trai.
Người duy nhất tôi thân thiết.
Lúc đó tôi đã nghĩ, cho dù Khương Giác không thích tôi thì chúng tôi vẫn là người thân. Đó chính là máu mủ.
Cho đến khi học trung học cơ sở, Đường Nguyệt Sơ đến nhà chúng tôi.
Tôi mới phát hiện ra.
Thật ra, anh trai cũng có thể đối tốt với người khác.
Sẽ không luôn luôn bày ra gương mặt lạnh lùng, sẽ không bảo cô ấy “Cút đi”, sẽ không lúc nóng lúc lạnh với cô ấy.
Đó là cách một người anh trai thực sự đối xử với em gái của mình.
Nhưng Đường Nguyệt Sơ không bằng lòng.
Vào ngày thứ năm khi cô ấy chuyển đến trường cấp 2 của tôi, Khương Giác đã tát tôi rất mạnh khi tôi đi học về.
Tôi che mặt và sững sờ nhìn anh ấy, anh ấy đang nói điều gì đó mà tôi không thể hiểu được .
Đồ xấu xa.
Ác độc.
Xin lỗi mau.
Nhưng khi nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ người được bảo vệ phía sau, đang cúi đầu và nắm chặt gấu áo khi đó
Những mẩu từ rời rạc này đột nhiên ghép lại thành một lời nói dối hoàn chỉnh trong tâm trí tôi.
Tôi giải thích rõ ràng rồi.
Nhưng anh không tin.
Những tranh chấp và sự thiên vị rõ ràng nổ ra ngày hôm đó bất ngờ phá vỡ những suy nghĩ ngây thơ và ngu ngốc của tôi trong một khoảnh khắc nhất định.
Khương Giác không phải là một kẻ ngốc ngu ngốc đến mức không biết đúng sai.
Trừ khi là anh ta cố ý.
Anh trai tôi, đúng là vậy, nuôi dưỡng lòng căm thù thực sự đối với tôi.
Mối quan hệ giữa tôi và Khương Giác xấu đi rõ rệt.
Tiếc rằng tôi lại ngu ngốc và ngây thơ như thế, lúc đó tôi chỉ nghĩ thà đối mặt với anh còn hơn để anh coi mình như một người xa lạ giống bố tôi.
Ít nhất, Khương Giác có thể nhìn thấy tôi.
Mối quan hệ căng thẳng giữa chúng tôi kéo dài cho đến năm mười tám tuổi.
Mười tám tuổi, tôi bị kéo vào địa ngục.
Sau khi mười tám tuổi, mối quan hệ giữa tôi và Khương Giác đột nhiên trở thành những người xa lạ.
Giống như một cuộc chiến kết thúc đột ngột.
Chúng tôi không cãi nhau nữa, chúng tôi không náo loạn nữa, chúng tôi cũng không đánh nhau nữa.
Chỉ lạnh lùng, giống như ai cũng không quen biết vậy.
7.
Sau khi hoàn tất các thủ tục và trở về nhà, trời đã tối.
Đèn đường trong khu dân cư vẫn chưa bật, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp của căn nhà đối diện từ xa.
Đau bụng liên tục từ chiều đến giờ.
Tôi cuộn người trên sô pha, cơn đói và cơn đau bò khắp người, tôi cố gắng đứng dậy mở tủ lạnh.
Mùi thối rữa ghê tởm xộc vào mặt, hình như tôi nhớ ra đã hơn một tháng kể từ lần cuối tôi mở tủ lạnh.
Tôi vốc một nắm rau, rửa sơ qua rồi đặt lên thớt, tiếng dao rơi không đều.
Máu đỏ tươi nhỏ giọt trên những chiếc lá xanh ngọc bích, nở ra bông hoa có mùi máu tanh.
Tôi sững người một lúc.
Sự đau đớn từ vết thương lan toả nên tôi mới kịp phản ứng, con dao đã cứa vào tay tôi rồi.
Tôi gần như không thể kìm lại được.
Những vết sẹo cũ và mới đan xen, và một vết sẹo mới được thêm vào.
Kéo dài từ cánh tay đến cổ tay.
Con dao rơi xuống đất, tôi ngồi bó gối, thở hổn hển.
Tôi dường như càng ngày càng không thể kiểm soát bản thân và làm những điều khiến bản thân tổn thương.
Trước kia bác sĩ từng nói
Có bệnh thì phải dùng thuốc.
Nhưng tôi không uống.
Cô ấy cũng nói, hãy để những người thân yêu ở bên mình nhiều hơn.
“ Khương Miên, giao tiếp nhiều hơn với gia đình của cô và cảm nhận tình yêu thương.”
“Nó tốt cho bệnh tật.”
Nhưng…
Tôi nhìn vệt máu loang lổ.
Tuy nhiên, tôi không có gia đình.
8.
Mấy món chiên tối hôm qua tôi không ăn, tất cả đều cho vào thùng rác.
Cái đói và cái đau quấn lấy nhau, cuối cùng làm tôi bất tỉnh trên giường.
Có tiếng gõ cửa vào sáng sớm.
Tôi mơ hồ rời khỏi ghế sofa, đi đến cửa và mở hé cửa.
Khi nhìn rõ người ngoài cửa tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Lông mày và đôi mắt của người đàn ông bị bao phủ bởi sương giá, và anh ta trông vẫn vô cảm.
Tôi vô thức kéo cửa, và âm thanh lớn của thép va chạm chặn tất cả chúng tôi cùng một lúc.
Tôi nhanh chóng quay trở lại phòng và mặc một chiếc áo khoác và thay một chiếc quần dài.
Khi tôi mở cửa lần nữa, đôi mắt của Khương Giác rơi vào mặt tôi, và cơn ớn lạnh xuyên thấu.
“Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt anh di chuyển xuống cổ tay nơi tôi đang nắm lấy tay nắm cửa, ở đó có hình xăm nhỏ đầy màu sắc.
Khương Giác nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Trên cánh tay cô chỗ nào cũng có hình xăm.”
Tôi không trả lời, Khương Giác dường như coi đây là điều hiển nhiên, ban đầu thờ ơ
Cảm xúc lại dâng trào:
“Cô cứ phải đi chơi với con khốn đó và biến mình thành cùng một thứ rác rưởi sao?”
Tôi biết rằng Khương Giác luôn độc địa, và khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ nhất, lời nói giống như những con dao tẩm độc, đâm vào nhau không thương tiếc.
Nhưng anh không thể nói Chu Dữu
Bởi vì cô ấy là bạn thân duy nhất của tôi.
Mùi thuốc lá mơ hồ trên người người đàn ông xộc vào mũi tôi, mạch máu trên trán giật giật dữ dội khiến tôi phát ốm.
Cơn đau bụng vừa biến mất lại quay trở lại, tôi nắm chặt tay cầm, lắc qua lắc lại vẫn không kìm lại được.
Thật đáng tiếc cái tát không trúng mặt, mà ngược lại bị nắm chặt cổ tay, vết sẹo cũ chạm vào thân nhiệt của anh ta.
Tôi không thấy rõ vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Khương Giác: “Vết sẹo trên cổ tay cô….”
Nhưng anh ấy chưa kịp nói xong, tôi lại tát anh ta một cái.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ,
Tôi đã sử dụng rất nhiều sức mạnh.
Mùi thuốc lá thoang thoảng làm tôi khó chịu, cảm giác ghê lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, từng chút một len lỏi khắp người.
Tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi tay anh ta, và một mảng lớn màu đỏ đã hiện ra trên cổ tay tôi.
Dùng lực nắm chặt lấy bàn tay để không khiến bản thân run sợ đến vậy
“Khương Miên…”
“Cút”
Tôi cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào chân mình.
“Đừng chạm vào tôi.”
“ Cút khỏi đây”