“Hắn xé toạc áo ta,liên tục hôn những nụ hôn gần như cắn xé.
“Chết thì quá dễ dàng, A Cửu. Khi nàng phản bội trẫm, nên đoán được sẽ có ngày hôm nay.”
Ta không cần phải hầu hạ Diên Ninh Vãn nữa.
Lý Kinh Trạch ngày ngày đến phòng ta, hành hạ ta trên giường đến mức sống dở chết dở.
Sau khi hắn rời đi, sẽ có người trong cung vào, dọn dẹp chiếc giường lộn xộn.
Họ nhìn ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, vừa dọn dẹp vừa thì thầm.
“Thật là không biết xấu hổ.”
“Nghe nói vì Cầm nô quyến rũ hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, nằm liệt giường mấy ngày, ngay cả thái y cũng không thể làm gì.”
” Diên gia tấu trình, hoàng thượng đã hạ chỉ, triệu tập các thần y khắp thiên hạ…”
Ta mỉm cười, đột nhiên cười thành tiếng.
Cung nữ ngừng động tác, giọng điệu không thiện ý: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười trời có mắt, báo ứng của Diên Ninh Vãn đến thật nhanh.”
Tối hôm đó, Lý Kinh Trạch tức giận xông vào phòng, một cước đá vào bụng ta.
Giọng hắn lạnh lẽo: “Đồ đàn bà độc ác! Hoàng hậu có ân cứu mạng trẫm, ngươi hận nàng ấy như vậy, có phải vì trong lòng oán trẫm, hận trẫm không chết ba năm trước, chết dưới tay Lý Kính Trì!”
Ta ngã ngồi trên đất, không ngừng hộc ra máu.
Lý Kinh Trạch sững người trong chốc lát.
Ta lâu khóe môi, im lặng nhìn chằm chằm hắn.
Hắn thay đổi, sớm hơn ta nghĩ.
Sớm từ nhiều năm trước, khi ta vẫn một lòng một dạ yêu hắn.
Người đàn ông đã từng ôm ta, nước mắt nóng bỏng rơi vào cổ ta, giọng run rẩy nói “tuyệt đối không phụ ta” đã vỡ tan thành ảo ảnh và bong bóng.
Ánh mắt đối chọi một lúc, ta bình tĩnh nói: “Phải.”
Tối hôm đó, Lý Kinh Trạch gần như hành hạ ta đến chết trong màn.
Ta từ đầu đến cuối nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng.
Ngày đó, có sứ thần nước Liêu vào kinh bái kiến.
Đã là mùa xuân, trong yến tiệc cung đình, Diên Ninh Vãn vẫn khoác áo choàng lông hồ dày, mặt tái nhợt như giấy.
Sứ thần đột nhiên đứng lên, quỳ lạy:
“Thần phụng mệnh mang đến thần dược có thể chữa bệnh nan y của hoàng hậu quý quốc, chỉ là để trao đổi, muốn xin bệ hạ một người.”
Người đó nhìn thẳng vào ta.
Ý nghĩa không cần nói ra,
“Hoàng đế của chúng ta nhiều năm trước có may mắn gặp Cầm cô nương một lần, từ đó không ngừng nhớ nhung.”
“Nếu bệ hạ chịu phong Cầm cô nương làm nữ sử, gả đến nước Việt hòa thân, vừa có thể chữa bệnh cho hoàng hậu, vừa có thể giữ gìn quan hệ tốt đẹp giữa hai nước trăm năm.”
Như để hợp với lời người đó nói, Diên Ninh Vãn che miệng ho khan hai tiếng.
Khi hạ khăn tay, trên đó có những vệt máu.
Hoàng đế già của nước Liêu, hiện đã qua tuổi sáu mươi.
Ông ta không thể nào từng gặp qua ta.
Ta nghĩ, dù là ta hay Lý Kinh Trạch đều rất rõ.
Đây chẳng qua là Diên gia vì Diên Ninh Vãn mà bày ra một trò.
Nhưng Lý Kinh Trạch dường như thương xót nhìn Diên Ninh Vãn một cái, vẫn đồng ý:
“Cầm nô, trẫm sẽ miễn tội nô lệ cho ngươi, phong ngươi làm nữ sử, ba ngày sau khởi hành đến nước Liêu hòa thân, ngươi có ý kiến gì không?”
Hắn nhìn ta, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
Nhiều năm trước ta và Lý Kinh Trạch trò chuyện suốt đêm, ta nói với hắn:
“Cả đời này, điều ta sợ nhất là phải rời xa quê hương, đến một nơi xa lạ.”
Bây giờ, hắn ghi nhớ nỗi sợ hãi của ta, đợi ta phản kháng, cầu xin.
Khoé miệng nhếch lên, ta từ từ quỳ xuống: “Nô tỳ không dám, cảm ơn ân điển của hoàng thượng.”
Lý Kinh Trạch kinh ngạc nhìn ta.
Ta từ từ cúi xuống, bái lạy.
Trong đầu, tiếng máy móc lạnh lùng của hệ thống lại vang lên: “Nhiệm vụ ẩn thất bại, yêu cầu chủ nhân rời khỏi thế giới này trong năm ngày.”
7
Đêm trước ngày đi, Lý Kinh Trạch dường như say rượu, lại đến tìm ta.
Nhưng ta đã mặc hỉ cưới tạm thời, ở trong trạm dịch ngoài cung.
Dưới ánh trăng, hắn say khướt nhìn ta: “Ngươi thật sự hận ta đến mức thà đi đến nơi ngươi sợ nhất, cũng phải rời xa ta.”
Hắn không còn tự xưng là trẫm nữa.
Ta lặng lẽ nhìn hắn: “Hoàng thượng, ta rất vui, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nữa.”
Hắn như không nghe thấy, loạng choạng bước tới, ngã vào người ta:
“A Cửu, tại sao người cứu trẫm lại là Diên Ninh Vãn, trẫm còn tưởng là ngươi…”
Chưa nói hết, hắn đã gục trên đầu gối ta ngủ thiếp đi.
Cơn đau nhói trong tim lại một lần nữa lan ra.
Nhưng mắt ta khô ráo, không rơi một giọt nước mắt, chỉ nói: “Vì ngươi không xứng.”
“Những thứ cưỡng cầu không bao giờ có kết quả tốt.”
“Ta hối hận đã cứu ngươi, Lý Kinh Trạch.”
Sáng hôm sau, ta gần như bị sứ thần nước Liêu, đẩy mạnh lên xe ngựa đi hòa thân.
Xe ngựa đến ngoại ô kinh thành, hệ thống đột nhiên dồn dập vang lên trong đầu ta.
“Yêu cầu chủ nhân nhanh chóng rời khỏi thế giới này.”
Dây trói tay tự động rơi ra, ta nhảy ra khỏi xe ngựa, lăn mấy vòng trên đất.
Toàn thân bẩn thỉu, loạng choạng chạy về phía vách đá không xa.
Ngày nắng đẹp.
Ta nâng hỉ phục đỏ tươi, nhảy xuống vách đá.
Trong ánh sáng chói lòa, đột nhiên hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.
Chính là Lý Kinh Trạch.
Trên mặt hắn mang biểu cảm hối hận và hoang mang mà ta chưa từng thấy, mắt đỏ hoe lao tới bờ vực.
Giọng hắn gần như gào thét, đầy tuyệt vọng.
“A Cửu!”
……
8 (Góc nhìn của Lý Kinh Trạch)
Việc đầu tiên Lý Kinh Trạch làm khi trở về cung, là thẩm vấn Diên Ninh Vãn.
Nàng ta ngồi trên ngai chính ở Phượng Tảo cung, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn hắn:
“Thần thiếp vì cứu hoàng thượng, quỳ trong mưa ba ngày ba đêm trước thái y viện, hoàng thượng dù không nhớ ân thần thiếp, cũng không nên nghi ngờ thần thiếp như vậy.”
Lý Kinh Trạch lạnh lùng nhìn nàng ta: “Người cứu trẫm khi đó, thật sự là ngươi sao?”
Ánh mắt Diên Ninh Vãn trở nên hoảng loạn:
“Thần thiếp không hiểu ý hoàng thượng…”
Lý Kinh Trạch không muốn nghe nàng ta biện minh, mặt không biểu cảm bước tới, bóp cổ nàng ta, kéo từ ghế gỗ trắc đứng dậy.
Diên Ninh Vãn mặt đỏ bừng, tua rua trên trâm cài tóc xoắn lại với nhau.
Nàng ta khó khăn, đứt quãng phát ra tiếng: “Hoàng, hoàng thượng trước đây… cũng hành hạ Cầm nô như thế phải không…”