Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỘT ĐỜI LÀ RẤT DÀI Chương 4 MỘT ĐỜI LÀ RẤT DÀI

Chương 4 MỘT ĐỜI LÀ RẤT DÀI

6:00 sáng – 26/10/2024

22

Khi ta gặp lại phụ thân, ông ăn mặc chỉnh tề, trông có chút nghiêm túc.

Khác hẳn so với hình ảnh trong ký ức của ta.

Ông còn cẩn thận chỉnh sửa lại quần áo, phủi phủi chút bụi không tồn tại trên người, cười lấy lòng ta.

Ta liền đá ông lăn ra đất, xé toạc bộ y phục của ông:

“Lợi dụng lúc ta còn đang kiềm chế, mau cút khỏi Vệ phủ! Nếu không, ta sẽ dẫn ngươi cùng đi chết!”

“Miên Miên.”

Trên mặt ông sưng đỏ, chỉ bị đánh mà không hề phản kháng.

Nhìn có vẻ đáng thương vô cùng.

Những người hầu trong phủ thì thầm với nhau, có người giơ ngón cái lên khen ngợi Tiểu Thúy:

“Thúy tỷ tỷ , tỷ thật đáng khâm phục, trước đây còn dám đối đầu với một thiếu phu nhân uy vũ thế này, mà giờ vẫn còn sống.”

Tiểu Thúy tức đến trợn tròn mắt.

So với sợ hãi, mọi người trong phủ càng kinh ngạc hơn nhiều.

Dù sao thì, từ trước đến nay ở Vệ phủ, ta luôn tỏ ra là một người thẳng thắn, có chút ngốc nghếch và hay dùng đến vũ lực.

Như một cái bánh bao mềm nhân đá vậy.

Ta chưa bao giờ chủ động gây gổ với ai.

Vệ Vô Dạng sợ chết khiếp.

Nhưng sau cơn sợ hãi, trong lòng chàng lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.

“Lâm Miên Miên thật dịu dàng với ta.”

Chàng nói nhỏ, ta không nghe thấy. Vì lúc đó, toàn bộ sự chú ý của ta đều dồn vào phụ thân ta.

“Ông đã hại chết tổ mẫu, hại chết mẫu thân ta, giờ còn muốn hại ai nữa? Ai cần nhìn  lông diễn trò giả tạo ở đây chứ? Bây giờ ta đã biết chữ, ta hiểu rõ tờ giấy bán thân trên bàn là gì rồi.”

Khuôn mặt sưng đỏ của phụ thân ta lập tức tái nhợt, như thể bị hút cạn máu.

Ông cúi đầu, mặc lại bộ y phục trước đó rồi rời khỏi Vệ phủ.

Trước khi đi, ông nhét vào tay Vệ Vô Dạng hai lượng bạc.

“Chăm sóc tốt cho Miên Miên.”

Tất cả những điều này đều do Vệ Vô Dạng kể lại cho ta. Nếu ta biết, chắc chắn ta sẽ cướp hết số bạc của ông.

“Lâm Miên Miên, ngươi thật kỳ lạ. Trước đây ta với phụ thân cãi nhau, rõ ràng ngươi đã đánh cược với ông ấy để ông làm mì trường thọ cho ta, còn tìm cách để chúng ta làm lành. Sao đến lượt phụ thân ngươi, ngươi lại đối xử với ông ấy như vậy?”

“Vệ lão gia là người tốt, còn cha ta thì không. Ông ta là một con bạc, thua bạc liền bán đồ cưới của mẫu thân ta, bán y phục của bà, bán đất đai, gia súc của nhà. Nếu không nhờ Vệ phủ trả giá cao, có lẽ bây giờ ngươi sẽ gặp ta ở lầu xanh.”

Giờ ta đã biết chữ, biết tờ giấy trên bàn tròn ở nhà là gì.

Bán thân khế.

Bán thân cho lầu xanh.

Cha nương ta từng là đôi phu thê mà ai ai cũng ghen tị.

Nhưng rồi ông mắc nghiện cờ bạc, kẻ đòi nợ tìm đến tận nhà.

Nếu không phải mẫu thân bán hết đồ cưới, thì đã không có ta bây giờ.

Tài sản tổ tiên bị cha bán sạch.

Chỉ khi đó ông mới hối hận mà bỏ cờ bạc.

Nhưng đã quá muộn, mẫu thân đã chết.

“Vệ Vô Dạng, nếu sau này ngươi dám đánh bạc, ta sẽ đánh chết ngươi!”

Cảm xúc vừa mới hình thành trong lòng Vệ Vô Dạng, bị một câu nói của ta nghẹn chết.

“Đánh, đánh, đánh! Lâm Miên Miên, ngoài việc đánh ta, ngươi còn biết làm gì nữa chứ! Ngươi đợi đó, bản công tử sớm muộn gì cũng sẽ bỏ ngươi, cưới một tiểu thư dịu dàng về nhà.”

Vừa nói xong, Vệ Vô Dạng liền hối hận.

Hôm nay, khi nhạc phụ bị đánh, chàng đứng ngay bên cạnh chứng kiến.

Lâm Miên Miên đánh người thật sự rất đau!

“Thôi, nhìn thấy ngươi hôm nay giận như vậy, bản công tử sẽ nhường một lần. Nhưng nói trước, chỉ được đánh vào mông thôi nhé!”

Chàng che đầu, dịch người đi, đổi sang tư thế thuận tay cho ta đánh.

Mấy ngày nay, chàng đã quen rồi.

Không bị đánh một trận, chàng lại cảm thấy thiếu thiếu…

Khụ khụ, thật khó chịu.

23

Nhưng chàng không ngờ rằng.

Cơn bão chưa đến, đã nghe thấy ta nói:

“Vệ Vô Dạng, ngươi không thể bỏ ta được, nếu ngươi bỏ ta, danh tiếng của ta sẽ không tốt, ta sẽ không thể gả cho ai nữa. Nhưng khi ngươi thi đỗ trạng nguyên, ta có thể cùng ngươi viết hưu thư. Ngươi thông minh như vậy, thi ba đến năm năm chắc là đỗ thôi nhỉ? Đến lúc đó, ngươi đỗ trạng nguyên, lại đi cầu thân với Triệu tiểu thư, có lẽ tiểu thư sẽ đồng ý…”

Vệ Vô Dạng đang hí hửng, trong đầu chỉ có mỗi câu “Ta sẽ không thể gả cho ai nữa”.

“Lâm Miên Miên, nếu ngươi rời khỏi ta, ngươi còn muốn gả cho ai!”

Nếu khôn ngoan và biết điều, lúc này ta nên làm nũng, tránh né chủ đề này.

Nhưng ta lại là một hòn đá.

Ta nghiêm túc suy nghĩ một lượt:

“Con trai của Phúc bá rất tốt. Mặt tròn trịa, nhìn rất phúc hậu.”

“Hắn chỉ là một người làm vườn!”

“Người làm vườn thì sao chứ? Có tay nghề, sẽ không chết đói.”

Không chết đói!

Tốt lắm, tốt lắm!

Bình giấm chua của Vệ Vô Dạng vỡ tung.

Giờ chàng chỉ muốn cắn chết cái kẻ vô tâm đang đứng trước mặt.

Nghĩ sao làm vậy, chàng liền lao tới.

24

Ngày hôm đó, Vệ tam công tử vốn luôn yếu đuối đã phản kháng thành công, đè Lâm Miên Miên xuống giường, mà cắn lia lịa.

Thỏ cắn hổ, nhưng oai phong chỉ trong chốc lát.

Vệ Vô Dạng, nhờ một cơn ghen, cắn đến má ta, rồi bị một quyền đấm ngã lăn.

Sau đó, chàng bị ta đè xuống và đánh cả đêm.

25

Mông của Vệ Vô Dạng sưng phồng như một ngọn đồi nhỏ.

Vị tam công tử vốn lười nhác lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác “ngồi không yên”.

Rõ ràng là bị thương, nhưng Vệ Vô Dạng không ngoan ngoãn chút nào, nằm trên giường than thở và sai bảo ta.

“Lâm Miên Miên, ta muốn uống trà!”

“Lâm Miên Miên, ta muốn ăn bánh quế hoa!”

“Lâm Miên Miên, ta đau quá, thổi giúp ta đi~”

Chuyện này là ta không đúng, ta nhận phạt.

Nhưng khi nhìn Vệ Vô Dạng lăn lộn trên người ta một cách tùy tiện, ta liền tát chàng một cái.

“Vệ Vô Dạng, ngươi có thật sự thích Triệu tiểu thư không?”

Vệ Vô Dạng hít một hơi lạnh.

“Tất nhiên rồi, Triệu tiểu thư dịu dàng, thùy mị, hiểu lễ nghĩa, không giống ngươi – một đứa đàn bà thô lỗ chỉ biết dùng sức.”

“Nếu ngươi thích nàng, thì không được trêu chọc ta, cũng không được trêu chọc các nha hoàn trong Vệ phủ. Ngươi phải toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng. Vệ Vô Dạng, trên đời này không có cô nương nào muốn chia sẻ trượng phu với người khác cả.”

Yết hầu của Vệ Vô Dạng chuyển động, chàng muốn nói gì đó.

Nhưng đầu óc như bị lấp kín.

“Vệ Vô Dạng, nếu ngươi thực lòng ái mộ Triệu tiểu thư, ta sẽ giúp ngươi.”

“Ngươi giúp ta, ngươi lấy gì mà giúp ta? Lâm Miên Miên, nói cho ta biết, ngươi, đồ ngốc, lấy gì để giúp ta?”

Vệ Vô Dạng trông thật đẹp, ngay cả khi nổi giận, càng thêm cuốn hút.

Nhưng muốn chiếm được tình cảm của tiểu thư Triệu, chỉ có đẹp thôi là không đủ.

26

Triều Tiểu thư thùy mị, thanh tao, trí tuệ tinh tế.

Gia đình nàng là chủ cửa hiệu vải lớn nhất thành Tây Châu, danh tiếng lẫy lừng.

Nhà họ Triệu mỗi năm đều mở quán cháo từ thiện để giúp đỡ bá tánh.

Viện dưỡng nhi lớn nhất trong thành là do nàng lập nên vào ngày trưởng thành của mình, dùng tiền riêng để xây dựng.

Một cô nương tốt đẹp như vậy, lại có gia thế không thiếu tiền của, Vệ Vô Dạng phóng túng, lông bông thật sự không xứng với nàng.

Tất nhiên, không phải ai cũng nghĩ giống ta.

Những thê tử của các tú tài bình thường trong thành Tây Châu thì không, họ thường nói xấu sau lưng, mỉa mai rằng Triệu tiểu thư giả vờ thanh cao.

Sĩ nông công thương mà.

Bọn họ nghĩ rằng, dù Triệu tiểu thư  có giàu nứt đố đổ vách cũng không bằng một viên quan nhỏ bé.

“Vệ Vô Dạng, nếu ngươi thi đỗ trạng nguyên, tám kiệu lớn, mười dặm hồng trang đi rước dâu, Triệu tiểu thư chắc chắn sẽ suy nghĩ lại về ngươi. Không có cô nương nào có thể từ chối một tấm chân tình.”

“Không có cô nương nào có thể từ chối một tấm chân tình…” Vệ Vô Dạng cười nhạt, đầy vẻ mỉa mai. “Vậy còn ngươi thì sao, Lâm Miên Miên?”

Ngươi không muốn làm nương tử của trạng nguyên ta sao?

“Ta…”

“Thôi đi, mang đồ đạc của ngươi rồi cuốn xéo khỏi phòng của ta.”

Thấy ta không nhúc nhích, chàng cười khẩy, châm chọc:

“Sao hả, không phải bảo muốn cắt đứt mọi quan hệ với ta sao? Giờ thật sự bảo ngươi ra khỏi phòng, lại tiếc không muốn đi à?”

Vệ Vô Dạng nheo mắt, nghĩ rằng mình đã lấy lại thể diện bằng lời nói.

“Sầm sầm” một hồi vang lên.

Ta dọn đi thật.

Căn phòng trống trải, Vệ Vô Dạng nằm trên giường, tức giận âm ỉ.

Đáng chết thật, cái miệng hư hỏng của chàng!

Đến khi Vệ Vô Dạng định buông bỏ sĩ diện, đến tìm ta để làm hòa, thì khắp Vệ phủ đã truyền tin ta và chàng đang bất hòa, ngủ riêng phòng.