08
Ta nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy bát mì trường thọ vào lòng.
Nhìn cảnh cha con đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng, Vệ lão gia là người mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng căng thẳng.
“Miên Miên là một cô nương tốt, con không được ức hiếp nó.”
Ta vô cùng tán thành.
Vệ Vô Dạng nghe vậy, trong mắt như bùng lên lửa giận.
Nếu câu nói đó là của một tên hầu nhỏ, hôm nay chàng nhất định sẽ cho đối phương biết thế nào là tiểu bá vương của thành Tây Châu.
Nhưng người nói lại là cha chàng.
Vệ Vô Dạng quay người đi, không đáp lại.
Vệ lão gia chỉ nhếch miệng, làm như muốn rời đi.
Nhưng ta lại cản ông lại.
“Phụ thân, người là quân tử, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh. Đã hứa với con điều gì thì không thể nuốt lời.”
Vệ lão gia là một người trọng chữ tín, bị ta nói thế, ông ấy thật sự không rời đi.
Ông không đi, ta liền bắt đầu nói.
Ta ôm lấy những thứ đồ cũ của Vệ Vô Dạng, từng món một xếp ra đất.
Có con diều đứt dây, đôi giày hổ đầu bị rách, cái trống lắc tay đã bạc màu, và con ngựa gỗ phát ra tiếng “cót két” khi di chuyển…
“Những thứ này người còn nhớ chăng? Không nhớ cũng không sao. Người là đại quan, trong lòng gánh vác dân chúng kinh thành, lòng rộng lớn như vậy, đương nhiên sẽ không nhìn thấy thân nhân ngay trước mắt.”
Vệ lão gia không nói lời nào.
Nhưng mặt Vệ Vô Dạng thì đỏ lên, chàng giành lại chiếc rương báu của mình khỏi tay ta.
“Lâm Miên Miên, ngươi càng ngày càng không coi mình là người ngoài rồi! Ai cho phép ngươi đụng vào những thứ này, mau dọn dẹp lại cho ta!”
Ta đặt bát mì trường thọ vào lòng chàng, rồi búng một cái vào trán chàng.
Tiếng búng vang giòn, khiến Vệ lão gia nhăn răng vì ngại thay.
“Mau ăn đi, không ăn hết ta búng chết ngươi đó!”
Vệ Vô Dạng bị búng đau, ôm bát mì húp lấy húp để.
Dù ta đánh Vệ Vô Dạng, nhưng thân cha con là một, Vệ lão gia cảm giác như đầu mình cũng bị búng một cục u lớn.
“Khi người không ở đây, tướng công thường hay kể cho ta nghe về việc người là một vị quan tốt, yêu dân như con. Những món đồ chơi trẻ con này, người có lẽ không còn nhớ nữa, không sao, để ta kể cho người. Đây là những món đồ mà Vệ Vô Dạng đã mua lại với giá cao từ bọn trẻ ở thành Tây Châu.”
Vệ lão gia nhíu mày, dường như không hiểu sở thích kỳ quái của Vệ Vô Dạng.
Ta cầm một món đồ chơi lên, chỉ vào chữ “Vệ” bị khuyết trên đó.
“Người có thấy quen không? Đây là món quà mà người đã tặng cho những đứa trẻ mồ côi trong thành. Mặc dù người trong thành đều nói rằng tướng công là một công tử không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng người oai phong như vậy, chàng chưa từng cưỡng ép dân nữ, thậm chí những món đồ chơi mà người tặng, chàng cũng dùng tiền mua lại. Ta thấy người có một đứa con như vậy, thật đáng tự hào.”
…
“Chẳng ai muốn vừa sinh ra đã chỉ còn lại một thân nhân. Huống hồ, tướng công hiện tại vẫn còn ngốc nghếch, đợi sau này chàng thông minh hơn, e rằng sẽ chẳng thèm đốt vàng mã cho một người cha lạnh lùng.”
Sắc mặt Vệ lão gia từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại chuyển sang xanh, rất đặc sắc.
Cuối cùng, chẳng biết câu nói nào đã chạm đến dây thần kinh của ông.
Ông quỳ xuống đất, khóc thật lâu.
Vệ Vô Dạng ngây ngốc, rồi hai cha con ôm nhau khóc lớn.
09
Thật ra đêm hôm đó, Vệ Vô Dạng không nhớ rõ Lâm Miên Miên đã nói gì.
Chàng chỉ nhớ búng đầu rất đau, còn bát mì trường thọ thì nóng đến mức làm chàng rơi cả nước mắt.
Đêm ấy, trăng rất tròn.
Là vầng trăng tròn nhất mà chàng từng thấy trong ký ức.
Đêm đó hơi lạnh.
Nhưng trong lòng chàng lại ấm áp, như có một cái lò sưởi trong tim.
10
Sau khi Vệ lão gia rời đi, Vệ Vô Dạng lại vênh váo như trước, trở thành tiểu bá vương không sợ trời, không sợ đất.
Trẻ con được cưng chiều đều như vậy, không coi ai ra gì.
Khi quan hệ cha con đã được hàn gắn, tâm trạng của tổ mẫu rất tốt, bà tặng ta một cửa hàng phấn son.
Bà ấy nói tiền kiếm được từ cửa hàng đó không cần báo cáo với Vệ phủ, có thể coi như tư khố của ta.
Vệ Vô Dạng nghe xong liền lẩm bẩm:
“Lâm Miên Miên biết tính toán không đấy! Lỡ thua lỗ thì sao?”
“Trong phủ này, còn ai thua lỗ giỏi hơn con nữa?” Tổ mẫu trêu chọc.
Mọi người trong phòng bật cười, má của Vệ Vô Dạng phồng lên vì tức.
Ta lén chọc một cái, nhân lúc chàng chưa kịp phản ứng, liền nói:
“Ta không biết tính toán, ngươi có thể dạy ta mà!”
“Ta không thèm dạy đồ ngốc chỉ biết tám chữ sau nửa tháng! Trừ khi ngươi…”
Vệ Vô Dạng hếch cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo.
Chờ đến khi chàng nghĩ ra cách để nắm thóp ta, thì ta đã biến mất từ lâu.
“Lâm Miên Miên đâu?”
“Thiếu phu nhân ra ngoài rồi.”
Vệ Vô Dạng nghiến răng hận hận, đánh cược với Lai Phúc.
“Ngươi tin không, chưa đầy một canh giờ, Lâm Miên Miên sẽ quay lại xin ta.”
Lai Phúc có thể nói gì chứ.
Chỉ có thể dỗ dành vị gia đang ở trước mặt, cùng chờ thiếu phu nhân thôi.
Một canh giờ rồi lại một canh giờ trôi qua.
Mắt của Vệ Vô Dạng đã sưng đỏ lên, mà vẫn không thấy ta quay lại.
Chàng lật tung cả Vệ phủ, cuối cùng cũng tìm thấy ta ở chỗ quản gia.
“Lâm Miên Miên, ngươi ở đây làm gì!”
“Học tính toán!”
Ta lắc lắc chiếc bàn tính trong tay.
Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Vệ Vô Dạng dù có biết chữ, nhưng thực ra là một kẻ phá gia chi tử đích thực.
Nếu thực sự nhờ chàng dạy tính toán, e rằng việc buôn bán của cửa tiệm sẽ tiêu tán mất.
Ta phải tìm người có trí tuệ lớn.
Tổ mẫu là người có trí tuệ, nhưng mắt bà từ nhiều năm trước đã kém đi.
Huống chi, dạy ta cũng rất tốn công.
Đi tới đi lui, ta tìm được Phúc bá quản gia.
Phúc bá là người rất tốt, béo béo, trông như một bức tượng Phật Di Lặc.
Ngày ta mới vào phủ, chính ông là người nói cho ta biết rằng Vệ Vô Dạng có một tiểu trù phòng riêng.
Ta tìm đến ông, ông liền vui vẻ đồng ý.
Phúc bá là người thầy tốt nhất mà ta từng gặp.
Dù ta tính sai, ông cũng không trách mắng.
Ngược lại còn khen ta tiến bộ nhanh, có bản lĩnh.
Ông rất kiên nhẫn, thậm chí còn kiên nhẫn hơn cả lão tú tài trong làng ta.
Mỗi lần ta đến chỗ ông học tính toán, ông đều chuẩn bị sẵn một đĩa bánh đậu xanh cho ta.
Vừa thơm vừa ngọt, thật ngon miệng!
11
Sau một tháng, ta đã gõ bàn tính “tách tách” rất thành thạo.
Những lỗi sai trước đây, ta không còn phạm phải nữa. Phúc bá đứng trước mặt tổ mẫu mà khen ngợi ta:
“Thiếu phu nhân tính toán vừa nhanh vừa chuẩn. Lão nô không còn gì để dạy nữa.”
Ta học thành tài, nhưng lại thấy có chút buồn.
Không còn được ăn bánh đậu xanh ngọt như thế nữa.
12
Ha ha, ta không buồn nữa rồi.
Phúc bá nói, nếu ta thích bánh đậu xanh ông làm, ông có thể làm cho ta ăn mỗi ngày.
Ta từ chối.
Ăn mỗi ngày sẽ ngán mất, ta muốn ăn bốn lần mỗi tháng.
Nước chảy nhỏ, lâu dài bền vững.
Vệ Vô Dạng nghe vậy, cười đến ngả nghiêng:
“Lâm Miên Miên, ngươi thật chẳng có chí khí gì cả, chỉ một đĩa bánh đậu xanh mà đã thu phục được ngươi sao? Vậy nếu ta cho ngươi ăn bánh mai hoa, bánh lá sen, bánh ngựa hồng, bánh củ sen hương quế, ngươi chẳng phải sẽ thờ ta như thần tiên sao!”
Tất nhiên là không rồi.
A nương của ta chỉ biết làm bánh đậu xanh thôi mà.
Những loại bánh đẹp đẽ kia, bà chưa từng làm bao giờ. Giống như món ta nấu ngon nhất là trứng chiên vậy.
Con nhà nghèo như ta, làm sao từng thấy qua những thứ hoa mỹ xa hoa kia.
Có thể no bụng, không bị đói chết trong năm đói kém đã là ân huệ lớn rồi.
Còn Vệ Vô Dạng, chàng là tiểu thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, ngậm thìa vàng từ nhỏ.
Tiểu thiếu gia ngốc nghếch, không biết những chuyện này.