“Hồng Hồng, người anh thích nhất chính là em. Anh đã gửi chiếc túi LV mà em thích đến tận nhà em rồi…”
Cô gái trong vòng tay của Cố Dã cười khúc khích không ngớt, những người khác cũng đứng quanh vỗ tay reo hò.
Ninh Nhược Nam ngồi ngoài rìa đám đông, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi nheo mắt lại. Có vẻ như cô ấy lại bị ảnh hưởng bởi cốt truyện.
Khi ở cạnh tôi, một người đã “thức tỉnh”, cô ấy có thể giữ tỉnh táo.
Nhưng một khi bị kéo vào những tình tiết đã được định sẵn, cô ấy lại tiếp tục bị cốt truyện kiểm soát.
Tô Thịnh Hạ nhìn cảnh đó và buồn nôn, rồi tức giận nói, “Trong nguyên tác, tôi và cậu ta đã từng khoe mẽ tình yêu để kích thích nữ chính.”
“Bây giờ tôi đã chia tay cậu ta, thì cậu ta ngay lập tức dính vào cô gái mới không chút ngượng ngùng.”
“Đúng là một tên tra nam, quá kinh tởm!”
Hai chúng tôi vừa chửi vừa nhìn.
Ở đằng xa, Cố Dã chỉ vào Ninh Nhược Nam và yêu cầu cô ấy mang một tách trà nóng đến cho cậu ta.
Ninh Nhược Nam mang trà tới, nhưng Cố Dã hất đổ tách trà khiến nước nóng làm bỏng tay cô ấy.
Cô gái trong vòng tay Cố Dã bật cười khinh khỉnh, còn các bạn học xung quanh thì cười ầm ĩ.
Ninh Nhược Nam ôm lấy tay bị bỏng, ngượng ngùng đứng đó, còn Cố Dã thì chỉ mỉm cười nhạt, không chút hối lỗi.
Nghiêm Thừa, người không thể chịu đựng thêm, bước tới và tách đám đông ra, định đưa Ninh Nhược Nam đi.
Nhưng Cố Dã lập tức nắm lấy tay Ninh Nhược Nam, kéo cô ấy vào lòng mình.
“Nghiêm Thừa, người của tôi, cậu còn dám động vào sao?”
Không khí xung quanh tràn ngập căng thẳng như một quả bom sắp nổ.
Ninh Nhược Nam đẩy mạnh Cố Dã ra khỏi vòng tay mình, vừa khóc vừa hét lên, “Tôi ghét anh! Anh có quá nhiều cô gái, tại sao lại còn đến quấy rầy tôi? Tại sao lại khiến tôi yêu anh!”
Tôi lúng túng đến nỗi muốn chui xuống đất cho đỡ ngại. Nếu có thể, tôi đã dùng ngón chân đào ra một căn nhà ba phòng ngủ ngay tại chỗ.
“Trời ơi, mấy đoạn đối thoại này và cốt truyện này đúng là khiến người ta muốn chui vào đất cho đỡ xấu hổ.” Tô Thịnh Hạ cũng cảm thấy khó chịu không kém.
“Nhược Nam, nghe anh giải thích đã!”
“Tôi không muốn nghe! Không muốn nghe!”
Ninh Nhược Nam bật khóc và chạy đi, rõ ràng chuẩn bị diễn một cảnh kinh điển của phim ngôn tình: cô chạy, anh đuổi, và cô không thể thoát.
Cố Dã định đuổi theo, nhưng Nghiêm Thừa đã đứng chặn đường cậu ta.
Đang chạy, Ninh Nhược Nam thấy tôi và Tô Thịnh Hạ, liền bất ngờ đổi hướng và lao về phía chúng tôi.
“Tôi bị bắt nạt rồi, hu hu hu,” Cô ấy nức nở nói.
“Đây chính là cốt truyện đấy, cậu nên quen với nó đi,” tôi vỗ vai cô ấy an ủi.
Cảm xúc của cô ấy dần ổn định lại, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi nhướn mày, bắt chước giọng điệu của cô ấy, “Tôi ghét anh! Anh có quá nhiều cô gái, tại sao lại còn đến quấy rầy tôi? Tại sao lại khiến tôi yêu anh!”
Tô Thịnh Hạ cũng giả giọng the thé bắt chước, “Tôi không muốn nghe! Không muốn nghe!”
“Ahhhhh!” Ninh Nhược Nam ôm mặt hét lên.
“Trời ơi, làm sao mà tôi lại có thể nói ra những lời như vậy được!”
Cô ấy ngồi sụp xuống, mặt đỏ bừng, bào chữa: “Không phải vậy, tôi không phải là người như thế đâu.”
“Tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên tôi lại biến thành một người khác.”
“Tôi có cảm giác như ai đó đã điều khiển cơ thể tôi làm những điều mà tôi không muốn.”
Tôi bỗng chen vào: “Bởi vì cậu là nữ chính.”
Cô ấy khựng lại: “Nữ chính? Nữ chính gì chứ?”
Tôi mỉm cười, có vẻ như thời cơ đã đến, sức mạnh của cốt truyện không còn đủ để ngăn cản nữ chính biết được sự thật nữa.
“Ninh Nhược Nam, tôi sẽ kể cho cậu nghe sự thật về thế giới này.”
7.
Ninh Nhược Nam ngất xỉu và được đưa gấp vào bệnh viện. Đứng bên giường bệnh, nhìn cô ấy và nhớ lại lúc Tô Thịnh Hạ cũng từng hôn mê, tôi bắt đầu suy đoán rằng mỗi khi một người sắp thức tỉnh, họ sẽ phát sốt và ngất xỉu.
Có vẻ như nữ chính của cuốn sách này cũng sắp tỉnh ngộ rồi. Toàn bộ cốt truyện sắp hoàn toàn mất kiểm soát như một con ngựa hoang thoát cương.
Cố Dã lao vào bệnh viện, nhìn thấy Ninh Nhược Nam nằm trên giường bệnh và thấy tôi cùng Tô Thịnh Hạ ở bên cạnh, lập tức chỉ tay vào mặt chúng tôi và tức giận mắng chửi.
“Tôi biết hai người đã thầm yêu tôi từ lâu, nhưng lại dám hại người phụ nữ tôi yêu, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Tốt lắm, có vẻ tác giả đã ban cho nhân vật này sự tự tin vô tận khi viết về cậu ta.
Tô Thịnh Hạ vừa định phản bác lại thì tôi đã kéo cô ấy lại, chỉ vào tấm biển “Yêu cầu giữ im lặng” trên tường, ra hiệu cho cô ấy đừng lớn tiếng.
Tuy nhiên, Cố Dã vẫn tiếp tục hét lên.
“Bác sĩ đâu rồi?! Mau gọi bác sĩ đến đây!”
Tiếng la hét của cậu ta đã thu hút bác sĩ và bảo vệ đến. Họ đưa cậu ta ra ngoài.
Cố Dã vừa bị mời ra ngoài thì Nghiêm Thừa đã hối hả chạy vào ngay sau đó.
Cậu ấy nhìn Ninh Nhược Nam nằm trên giường bệnh, đôi lông mày cau lại vì khó chịu, rồi quay sang nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy cảnh giác.
Nhưng lễ độ vẫn khiến cậu ấy cúi đầu chào tôi một cách lịch sự.
“Cảm ơn hai cậu, Lâm tiểu thư và Tô tiểu thư, tôi có thể chăm sóc Nhược Nam. Hai cậu về đi.”
“Người của tôi, tôi sẽ chăm sóc!”
Một giọng nói kiêu ngạo quen thuộc vang lên.
Là Cố Dã, cậu ta leo theo ống thoát nước lên tầng hai và chui vào.
Nghiêm Thừa mỉm cười, hỏi một cách thách thức, “Nhược Nam khi nào thì đồng ý làm bạn gái của cậu? Cô ấy có chấp nhận không?”
“Chỉ là cô ấy ngại ngùng thôi, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ ở bên nhau. Còn cậu, một thằng nghèo rớt mồng tơi thì nên từ bỏ đi.”
Hai người bắt đầu khẩu chiến, dần dần Nghiêm Thừa rơi vào thế yếu.
Cố Dã cười lạnh, nói đầy kiêu ngạo: “Chờ cô ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ chính thức ở bên nhau.”
Vừa dứt lời, trên giường bệnh phát ra âm thanh khe khẽ.
Ninh Nhược Nam đã tỉnh dậy, cô ấy ôm lấy đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Dã cười lạnh, trên mặt hiện rõ sự đắc thắng, “Nhược Nam, anh cho phép em làm bạn gái anh…”
Nhưng câu nói của cậu ta bị nghẹn lại trong cổ họng.
Một cảnh tượng không ngờ đã xảy ra trước mắt cậu ta.
Ninh Nhược Nam vừa tỉnh dậy đã nhanh chóng túm lấy cổ áo của Nghiêm Thừa và hôn mạnh lên môi cậu ấy.
“Nghiêm Thừa! Em thích anh!”
“Em không muốn vì em mà anh trượt kỳ thi đại học, phải sống lang thang nơi đầu đường xó chợ.”
“Em cũng không muốn anh mãi mãi chỉ là chàng nam phụ đáng thương!”
“Em muốn thay đổi cốt truyện, em muốn nói cho anh biết! Em thích anh!”
Mặt Nghiêm Thừa đỏ như quả gấc chín, tai cậu ấy đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.
Tô Thịnh Hạ đỏ mặt, che mặt lại vì xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được mà hé mắt nhìn trộm qua các kẽ ngón tay.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. Có vẻ như nữ chính cũng đã thức tỉnh rồi.
8.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Dã bị phụ nữ chơi xỏ, tức đến phát điên, cậu ta thách thức Nghiêm Thừa quyết đấu như hai người đàn ông thực thụ.
“Nghiêm Thừa, nếu cậu có gan thì ra sân bóng rổ quyết đấu với tôi!”
Dưới ánh mắt lo lắng của Ninh Nhược Nam, Nghiêm Thừa chỉ cười nhẹ và đồng ý.
Ninh Nhược Nam không muốn cậu ấy tham gia, bởi trong nguyên tác, Nghiêm Thừa đã bị đứt gân Achilles trong trận đấu này và phải đi khập khiễng suốt đời.
Tuy nhiên, Nghiêm Thừa đã quyết định.
“Nhược Nam, hãy để mọi chuyện kết thúc. Anh không thể chịu nổi khi thấy cậu ta cứ mãi quấy rầy em như vậy.”
Trong trận đấu bóng rổ.
Nghiêm Thừa dẫn đầu, nhiều lần tiến đến vạch ba điểm và ghi điểm liên tục.
Cố Dã cũng không thua kém, với bản năng của một kẻ chuyên đánh nhau, cậu ta cũng ghi được rất nhiều điểm.
Trận đấu nhanh chóng đến giai đoạn căng thẳng tột độ.
Thời gian còn lại chỉ là 30 giây, đội của Cố Dã còn thiếu hai điểm để cân bằng tỉ số với đội của Nghiêm Thừa.
Dưới sự yểm trợ của đồng đội, Cố Dã đứng tại vạch ba điểm, quả bóng rổ được truyền vào tay cậu ta.
Cậu ta ném bóng.
Toàn bộ khán đài dõi theo trái bóng.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể của Cố Dã đột ngột rung lắc dữ dội, cậu ta đổ gục xuống sàn trong đau đớn, ôm lấy mắt cá chân và gào thét.
Gân Achilles của cậu ta đã đứt.