17
Ta rời khỏi vào giờ Dần, trước khi đi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho ông lão, còn cho con ngựa nhỏ của mình ăn. Sau đó, một mình ta lên đường hướng về Ma Uyên.
Dọc đường, tuy ma khí vô cùng dày đặc, nhưng suốt một năm qua ta đã ăn rất nhiều dược thiện của ông lão, nên dù dáng vẻ có chút nhếch nhác, thương tích cũng không quá nghiêm trọng.
Thế nhưng, ta vẫn đánh giá thấp sự nguy hiểm của Ma Uyên. Khi đang đi, đột nhiên có một con yêu thú khổng lồ lao ra phía trước. Nó có khuôn mặt xanh lè, răng nanh sắc nhọn, sáu chân và bốn mắt.
Nó há to miệng, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Ta nhanh chóng né tránh đòn tấn công của nó, nhưng nó lập tức quay đầu, tiếp tục lao tới.
Ngay lúc nguy hiểm cận kề, một tiếng hí vang lên, con ngựa nhỏ của ta phóng tới. Ta nhanh chóng nhảy lên lưng nó, con ngựa lao nhanh về phía rừng, lượn vài vòng rồi thoát khỏi sự truy đuổi của yêu thú.
Kiệt sức, chúng ta lại quay trở về chỗ cái hồ lúc trước.
Con ngựa nhỏ uống vài ngụm nước, rồi nửa nằm nửa ngồi bên cạnh ta.
“Bạch Bạch của ta thật lợi hại, ngươi là con ngựa giỏi nhất trên thế gian.”
Ta vuốt đầu nó, nó cúi xuống cọ vào lòng bàn tay ta.
Nhớ lại năm xưa, ta không biết cưỡi kiếm, Thiên Thánh Tông rất lớn, ta đi đâu cũng khó khăn.
Thẩm Thiên Tầm đã tìm cho ta mấy con ngựa, trong đó, Bạch Bạch là con đứng cuối cùng.
Thẩm Thiên Tầm không mấy xem trọng nó, khuyên ta chọn một con ngựa nhỏ khác màu hạt dẻ, nhưng ta lại chọn Bạch Bạch.
Thẩm Thiên Tầm không hiểu vì sao, chỉ có ta mới biết lý do. Ngày đó, khi ta cho mấy con ngựa ăn, Bạch Bạch là con duy nhất ăn hết sạch.
Những con ngựa dưới núi tiên hầu hết đều thông minh, chúng chọn chủ nhân. Chúng không ăn hết thức ăn, thực ra là vì khinh thường ta.
Thế nên, không phải ta chọn Bạch Bạch, mà là Bạch Bạch đã chọn ta.
Nghỉ ngơi xong, ta dắt ngựa đi tiếp vào trong.
Cổng vào Ma Uyên giờ đã lớn hơn nhiều so với lần trước ta thấy, bên trong là một biển sương mù đen kịt, ma khí đầy rẫy.
Ta không biết đâu mới là sâu trong Ma Uyên, chỉ có thể mò mẫm mà đi tiếp. Đột nhiên, ta hụt chân, ngã xuống.
Ta bị Bạch Bạch cọ vào mà tỉnh lại, lúc này mới phát hiện xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Trời đất trắng xóa một màu, không xa lắm có người đang vây quanh đống lửa, ca hát nhảy múa.
Ta định bước tới xem thử, nhưng chợt nghe thấy một tiếng gầm giận dữ, một con yêu thú xông vào.
Lửa trại lập tức tắt ngấm, đám người ngay lập tức tản đi. Tiếng đánh nhau ở đằng xa vang lên rất lâu mới ngừng.
Ta thò đầu ra nhìn, vừa vặn thấy Thẩm Thiên Tầm và Ninh Nguyệt Uyển.
Hoặc có lẽ, đó là Thẩm Thiên Tầm và Ninh Nguyệt Uyển của bảy năm trước.
18
Ninh Nguyệt Uyển thành thạo rạch bụng yêu thú, lấy ra một viên nội đan chưa hoàn chỉnh. Nàng cầm trên tay, ước lượng một chút rồi nhíu mày.
“Sư huynh, nội đan của con yêu thú này chất lượng kém quá. Sắp đến sinh nhật sư phụ rồi, làm sao có thể đem thứ này làm quà tặng cho người.”
Thẩm Thiên Tầm nhận lấy nội đan, nhìn qua rồi nhẹ nhàng an ủi:
“Thôi bỏ qua đi, Nguyệt Uyển. Từ dưới chân núi tông môn đến tận Xích Liễu, chúng ta đã giết vô số yêu thú mà vẫn không tìm được viên nội đan nào tốt. Quà mừng sinh nhật sư phụ, chúng ta tìm cái khác vậy.”
Ninh Nguyệt Uyển bất đắc dĩ cất nội đan vào ngực, nghiêng đầu nhìn thấy đống lửa đã tắt trong tuyết.
Nàng bước đến gần, cúi xuống sờ vào khúc củi cháy dở, rồi bất chợt nảy ra một ý tưởng.
“Sư huynh, huynh có nhớ trong sách Cửu Châu Ký từng nhắc đến việc ở Xích Liễu từng có xà yêu xuất hiện không? Con xà yêu đó tu vi không tầm thường, nội đan của nó chắc chắn là hàng thượng hạng.”
“Không được!” Thẩm Thiên Tầm lập tức ngắt lời nàng.
“Yêu thú có linh trí một phần, chúng ta tiêu diệt chúng vì chúng hại dân. Nhưng yêu quái thì khác. Yêu quái tu hành nhiều năm, đã mở được linh trí và có thể hóa thành hình người, cũng đang trên con đường phi thăng. Trừ khi chúng chủ động làm hại người, bằng không, chúng ta không được động vào chúng!”
Ninh Nguyệt Uyển bĩu môi, lẩm bẩm một câu “Biết rồi”, rồi cùng Thẩm Thiên Tầm rời đi.
Ta định bước ra thì trời đột nhiên tối sầm lại, đã đến đêm khuya.
Ninh Nguyệt Uyển lặng lẽ quay lại, dùng nội đan của yêu thú làm vật dẫn, thiết lập một trận pháp xung quanh đống lửa.
Trận pháp ẩn mình dưới lớp tuyết, rất khó nhận ra. Một lát sau, một con rắn xanh bò tới gần đống lửa, hóa thành một cô gái xinh đẹp với đuôi rắn dài phía sau.
Cô gái định nhặt nội đan thì trận pháp phát sáng rực rỡ, Ninh Nguyệt Uyển cầm kiếm lao ra, chỉ sau vài chiêu đã hạ gục xà yêu, một nhát kiếm đâm xuyên qua ngực cô ta.
Giống như lúc lấy nội đan của yêu thú, Ninh Nguyệt Uyển cũng lấy nội đan của xà yêu, không hài lòng nói: “Sao lại chỉ là một con yêu nhỏ.”
Gió tanh đột ngột nổi lên, một con rắn lớn hơn với đôi mắt đỏ rực lao thẳng về phía Ninh Nguyệt Uyển. Đó mới chính là con yêu mà Ninh Nguyệt Uyển tìm kiếm, còn con xà yêu vừa rồi chỉ là nữ nhi của nó.
Sau đó, giống như ta từng nghe kể, vô số rắn nhỏ bò ra khỏi hang. Ninh Nguyệt Uyển bị trọng thương, không thể địch lại, Thẩm Thiên Tầm đến cứu nàng.
Nàng đã đỡ một đòn của đại xà cho Thẩm Thiên Tầm, vỡ mất linh căn, còn Thẩm Thiên Tầm giết đỏ mắt giữa bầy rắn.
Thì ra, chuyện không phải chỉ đơn giản là bắt yêu thú, mà là do lòng tham của nàng, đã tàn hại xà yêu.
Cả tộc xà yêu chết thảm, con đại xà may mắn thoát thân nhưng cũng bị trọng thương, phải trốn vào Ma Uyên.
Để ngăn hắn tiết lộ sự thật, sáu năm sau, Thẩm Thiên Tầm tìm ra tung tích của hắn, lấy cớ bắt yêu thú, quay lại Ma Uyên.
Hắn giết chết đại xà, nhưng cũng sinh tâm ma.
Cảnh vật xung quanh đột ngột đổ sụp, trước mặt ta hiện lên bộ xương khổng lồ của con rắn. Hóa ra tất cả những gì ta vừa thấy đều là giấc mộng mà hắn để lại cho ta.
19
Từ trong hư không vọng lại một giọng nói mơ hồ:
“Ta tuy đã chết, nhưng hồn còn bị giam cầm trong Ma Uyên, đại thù chưa trả, chấp niệm khó tiêu tan. Cô nương, linh căn trên người ngươi không thuộc về ngươi, phải chăng đến từ người phụ nữ độc ác kia?”
Ta kể lại toàn bộ sự việc, xà yêu tiếp tục nói:
“Thì ra đều là những người khổ mệnh. Nếu ta giúp ngươi tìm được ngọc linh thảo, ngươi có thể mang hai kẻ đó đến đây cho ta báo thù được không?”
Chuyện thế gian vốn luôn có nhân quả tuần hoàn, tội ác mà Ninh Nguyệt Uyển và Thẩm Thiên Tầm gây ra năm xưa cuối cùng cũng cần có sự đền bù. Ta gật đầu đồng ý, một tia sáng vàng từ bộ xương của xà yêu bay ra, tiến vào đan điền của ta.
Vô số linh lực chạy loạn trong cơ thể, ta cố gắng chống đỡ, nhưng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Không biết đã bao lâu, linh lực mới dần ổn định, từ đan điền lan tỏa ra hơi ấm. Ta vô tình nâng tay lên, ngạc nhiên nhận ra mình đã học được pháp thuật.
Những câu chú pháp thuật ta từng học thuộc lòng ngày xưa giờ cuối cùng cũng có thể vận dụng được. Ta chân thành cảm tạ đại xà, hắn nổi lên một trận gió đen, đưa ta vào sâu trong Ma Uyên.
Nhờ gió đen và kim đan của hắn bảo vệ, ta thuận lợi đến được vách núi mà ông lão đã kể.
Trên vách núi, một cây ngọc linh thảo rực rỡ ánh vàng nổi bật giữa biển sương mù đen.
Ta bám vào vách đá, cẩn thận trèo tới gần. Khi chuẩn bị đưa tay hái, một thanh kiếm từ trên không xé gió lao xuống, đâm trúng vào tay ta.
Một bóng trắng lướt nhanh qua, Ninh Nguyệt Uyển giật lấy ngọc linh thảo, Thẩm Thiên Tầm kéo nàng trở lại đỉnh vách núi.
Ta nhanh chóng phi thân lên, chặn đường bọn họ.
“Đặt ngọc linh thảo xuống.”
Thẩm Thiên Tầm thông minh, lập tức hiểu ra.
“A Ngôn, ngươi muốn dùng ngọc linh thảo để cứu mạng Chu sư thúc phải không?”
“Phải.”
Ninh Nguyệt Uyển lập tức giấu ngọc linh thảo ra sau lưng, cau mày nói:
“Với tư chất của sư huynh, mười năm nữa là có thể phi thăng. Ta vì tổn thương linh căn mà chậm trễ việc tu luyện. Để theo kịp sư huynh, ta nhất định phải dùng ngọc linh thảo này. Vì thế, ta không thể nhường nó cho ngươi.”
“Ta không cần ngươi nhường. Hôm nay, dù là ngọc linh thảo này hay linh căn của ta trong người ngươi, ta cũng sẽ lấy lại tất cả.”
Ninh Nguyệt Uyển cười lạnh, rút kiếm chỉ vào ta.
“Sư muội, ta đã nhiều lần tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi không biết trân trọng. Đừng trách ta vô tình.”
Thẩm Thiên Tầm vẫn như mọi khi, do dự và lúng túng, nắm lấy tay Ninh Nguyệt Uyển không cho nàng tiến lên.
“Đừng gây chuyện, Nguyệt Uyển. A Ngôn không biết pháp thuật, làm sao là đối thủ của nàng. Chúng ta đi thôi.”
Lời vừa dứt, xung quanh gió đen gào thét. Ta nhanh chóng ra tay, một chưởng đánh vào vai Ninh Nguyệt Uyển.
Nàng không kịp phản ứng, bị đánh bật ra xa.
“Linh căn của ngươi đã hỏng, sao ngươi có thể học được pháp thuật?”
Nàng ôm lấy vai, không thể tin nổi, còn Thẩm Thiên Tầm đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“A Ngôn, ngươi đã ăn nội đan của yêu quái? Sao ngươi có thể lạc lối như vậy!”
Ánh mắt hắn nhìn ta tràn đầy kinh ngạc, thất vọng và tiếc nuối. Còn ánh mắt ta nhìn hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo và ghê tởm.
“Lạc lối ư? Trời đất có linh, nuôi dưỡng muôn vật. Ngươi có thể tu tiên, yêu quái cũng có thể tu tiên. Chúng không hại người, sống ẩn dật bình yên, sao lại xui xẻo đến mức bị các ngươi để mắt đến?”
“Các ngươi tự xưng là chính đạo, nhưng vì lòng tham, không ngần ngại sát sinh, rồi lại khoác lên mình danh nghĩa bảo vệ chúng sinh, thực hành cái lý thuyết sai lầm ‘kẻ yếu là giặc, kẻ mạnh làm vua’. Với những thủ đoạn hèn hạ và bẩn thỉu như vậy, các ngươi xứng đáng làm tiên sao?”
Ninh Nguyệt Uyển sợ hãi nhìn Thẩm Thiên Tầm, hoảng hốt nói:
“Sư huynh, nàng đã ăn nội đan của xà yêu, nàng biết hết mọi chuyện rồi!”