Hoàng thượng cuối cũng cũng lật thẻ bài của ta.
Một khi ta kích động, bụng dưới liền có một dòng nhiệt, đến tháng.
Ta có bệnh, không nghiêm trọng, là kinh nguyệt không đều.
Bởi vì chuyện này, ta thành khách quen của Kính Sự Phòng.
Công công của Kính Sự Phòng cách vài bữa lại gọi ta lên, cuộn một điếu thuốc, hai chân vắt chéo, hỏi: “Hết chưa?”
Ta quẹt que diêm, tiến lên châm lửa: “Hết rồi, hết rồi, làm phiền ngài tăng cường an bài.”
Công Công nhả ra một vòng khói, toàn thân thoải mái.
“Tiểu chủ nhân à, đây đã là lần thứ mấy rồi? Tật xấu một khi kích động liền đổ m.áu của ngài khi nào mới có thể khỏi?”
Ta đáp lại bằng gương mặt tươi cười, “Ngài thông cảm, hài tử có triển vọng trong thôn chỉ có một mình ta, toàn gia đều trông cậy vào ta. Lần sau, lần sau nhất định thành công!”
“Ngài còn muốn có lần sau sao?” Mắt già của công công híp lại, ám chỉ nói: “Tạp gia có thể dâng thẻ bài của ngài lên, nhưng Hoàng thượng không lật thì biết làm thế nào bây giờ?”
Ta móc ra một thỏi bạc, mạnh mẽ nhét vào trong tay hắn.
“Lấy về đi! Lấy về đi! Không cần!”
Công công nhanh chóng ném ta ra khỏi Kính Sự Phòng.
1
Ta tên Triệu Xuân Anh, là một đáp ứng.
Từ khi vào cung cho đến nay, càng đánh càng thua, càng thua lại càng đánh, bên người đã đổi ba lượt cung nữ.
Lượt thứ nhất, vào đêm thị tẩm, ta có kinh nguyệt, bị nàng đoạt trước.
Lượt thứ hai, vào đêm thị tẩm, ta có kinh nguyệt, bị nàng đoạn trước.
Lượt thứ ba, vào đêm thị tẩm, ta có kinh nguyệt…
Được rồi, không nói nữa, chẳng thú vị gì cả.
Ta có một biệt danh, gọi là “Chủ nhiệm hậu cần long sàng.”
Nữ nhân có dã tâm, chỉ cần qua tay ta, nhất định có thể đưa nàng lên lòng sàng.
Tục ngữ nói, nữ nhân nước chảy mây trôi, Triệu Xuân Anh làm bằng sắt. (*)
(*) Nước chảy mây trôi chỉ sự vật lưu chuyển không ngừng, câu này ý muốn nói nữ nhân mềm mại như nước như mây ai cũng dễ dàng lưu thông, có mỗi mẻ làm bằng sắt nên vẫn đứng im tại chỗ.
Ta và Tiểu Tước Cung của ta, nằm ở góc Đông Bắc của cung điện, là căn cứ đào tạo phi tần hàng đầu trong triều đại này.
Nếu như nói, ban đầu, để nha hoàn bò lên long sàng là một chuyện ngoài ý muốn, vậy thì những lần bò giường liên tiếp sau đó, đều là ta dốc sức mưu tính.
Ngươi xem, thứ ta mặc trên người là gấm hoa Giang Nam do Lan mỹ nhân biếu tặng; thứ ta đi trên chân là ủng gấm do Thu tiệp dư tự tay thêu.
Không cần phải lao lực để có được sự sủng ái, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, ta được lợi, công công ở Kính Sự Phòng cũng được lợi.
Sau đó, ta treo một bảng hiệu trong hoàng cung: Sản phẩm của Xuân Anh, chắc chắn là tinh phẩm.
Là người đầu tiên làm nghề dẫn mối làm mai trong cung, mấy nữ nhân sau khi dựa vào ta mà một đêm phát tài, ta bắt đầu ở hoàng cung đi ngang.
Ta vấp phải trở ngại ở Kính Sự Phòng, ủ rũ cúi đầu đi trên đường trong cung, phía trước đột nhiên xuất hiện một người.
“To gan! Gặp Mai quý nhân, còn không mau quỳ xuống?”
Ta trợn tròn mắt, nàng là nha hoàn trước đây của ta, tiểu Mai.
Tiểu Mai chua ngoa nói: “Chà, đây chẳng phải là Anh muội muội sao? Mới từ Kính Sự Phòng ra à? Lần này lại đổi thành ai thế?”
Ta: “…”
Chúc mừng nàng, sắp nghênh đón một vị tỷ muội mới, Hương Tú.
Hương Tú lợi hại hơn nàng rất nhiều, hát hay, thân hình cũng mềm mại, miệng ngọt biết ăn nói, còn rất có mắt.
Vì vậy, sau ba vị cung nữ Mai, Lan, Thu, Hương Tú đã một lần thành danh, hầu hạ ba ngày, trực tiếp được phong thành Hương phi.
Mai quý nhân tức giận, cứ có cơ hội là lại đến trước mặt ta khẳng định sự tồn tại.
Lúc trước ta vì muốn đưa nàng lên long sàng, sáng sớm gà gáy đã dựng nàng dậy luyện tập lễ nghi, cơm cũng không thèm quan tâm đã ăn no hay chưa, buổi tuối lại bắt nàng chong đèn đọc sách, nàng nhất định là hận ta thấu xương.
Nàng thấy dáng vẻ đần độn của ta, tức giận phất tay áo rời đi.
Ta có danh tiếng, khách đến Tiểu Tước Cung đông như trẩy hội, các loại trâu bò lợn gà đều trong sáng ngoài tối muốn ta giúp đỡ.
Buổi trưa lại có một đợt nữa đến, đợi ta chọn một cô nương vừa lòng đẹp ý đưa đến bên người để bồi dưỡng.
Ta ngồi giữa một vườn hoa, đảo mắt một vòng, thầm nghĩ quả là một người không bằng một người, đều không có tài cán gì.
Ta cầm ly trà Tuyết Đỉnh Mao do Hương phi đưa tới lên, nhấp một ngụm, “Chọn nàng đi.”
Một nha đầu đầu óc không mấy nhanh nhẹn, tướng mạo không tệ.
Nghe nói là thân nhân của một vị nương nương nào đó, vị nương nương kia ở trong cung cũng đã tuổi già xuống sắc, phải tìm mọi biện pháp để tranh sủng.
Ta chọn nàng cũng không vì lý do gì khác, là bởi người ta đưa tới nhiều thứ tốt.
Những người không được chọn ủ rũ cúi đầu.
Người được chọn lại chẳng vui vẻ là bao.
Nàng tên Hạ Tiểu Pháo.
Ta không hiểu nổi tại sao dòng dõi hoàng thân quý tộc, lại đào ở đâu ra cái tên bình dân như thế?
Hà Tiểu Pháo nói cho ta, phía trên nàng còn có hai người ca ca. Một người tên là Hạ Đại Pháo, một người tên là Hạ Nhị Pháo, đến lượt nàng, vốn nên gọi là Tam Pháo.
Nhưng Tam Pháo nghe giống như đang mắng chửi người (*), cho nên gọi là Tiểu Pháo.
(*) Tam Pháo miêu tả một người đầu óc đơn giản, nói năng làm việc thiếu cân nhắc, không suy nghĩ thấu đáo, ngu xuẩn, liều lĩnh, không có chuẩn mực.
Cả nhà nàng đều chỉ là bà con xa, quăng tám cái sào cũng không đến kinh thành, nhưng nhà ngoại của nương nương đều là nam nhân, cho nên chuyện tốt này mới rơi xuống đầu nàng.
Ta ậm ừ trong cổ họng, “Ngươi phải đổi tên.”
Tương lai nếu Hoàng thượng nhìn trúng nàng, trong lúc tình cảm nồng cháy, lại mở miệng gọi “Pháo nhi”, nghe nó có cụt cả hứng không cơ chứ?
Hạ Tiểu Pháo không quá bằng lòng.
Ta nói: “Coi như lấy nghệ danh đi, nếu không đến lúc ngươi lên hương, sắc phong thành Pháo phi gì gì đó, ta mặc kệ ngươi.”
Hạ Tiểu Pháo thông suốt, sửa tên thành “Hạ Bảo Nhi”.
Đang nói chuyện dở, Tiểu Mai vênh váo hống hách xông vào, “Triệu Xuân Anh, người làm vậy là có ý gì?”
Đầu óc ta mơ hồ, “Cái gì có ý gì?”
Nàng nhanh mắt thấy ly Tuyệt Đỉnh Mao trong tay ta, giơ tay hất đổ, hét lên: “Dựa vào cái gì ngươi chỉ quan tâm đ ến Hương Tú!”
Ta đứng lên, rũ rũ váy, “Nàng đưa nhiều đồ tốt, ta đưa nàng nhiều tài nguyên, không phải rất bình thường sao!”
Người ta là Hương phi đấy, ngươi có thể so sánh với nàng sao?
Tiểu Mai dậm chân nghiến răng, “Ta không quan tâm, ta cũng muốn có bản duy nhất của cầm phổ!”
“Đã gọi là bản duy nhất thì ở đâu ra bản thứ hai.”
Mặt mũi Tiểu Mai dữ tợn, “Triệu Xuân Anh! Nếu ngươi không cho ta, ta sẽ đ.ánh ch.ết nàng!”
Nàng chỉ về phía Tiểu Pháo.
Tiểu Pháo không biết phải trốn đi đâu, đứng tại chỗ run bần bật.
“Ngươi xả cục tức lên người mới làm cái gì?”
Ta vò đầu bứt tai, lục lọi trong rương, cuối cùng cũng tìm được một bản cầm phổ không rõ từ năm nào đuổi nàng đi.
Ta an ủi: “Ngươi đừng quan tâm đ ến nàng, cái nết của nàng nó vậy.”
Lá gan chuột nhắt kia của Tiểu Pháo không tránh khỏi bị dọa, cuối cùng vẫn ngã bệnh.