Ngày hôm sau, cha ta vẫn chưa trở về.
Lý Trường Niên lại tiếp tục đập phá đồ trong nhà cả ngày.
Ngày thứ ba, cha ta cuối cùng cũng trở về, Lý Trường Niên cũng thôi không phá phách nữa.
Sau những gì đã xảy ra với mẹ ta, Lý Trường Niên cũng đã học được chút biết điều và có vẻ mềm mỏng hơn trước.
Nhưng khi nàng ta nhìn thấy người phụ nữ đứng sau ta, cơn tức giận của nàng ta lại không thể kìm nén được mà bộc phát ra.
“Lâm Vân Chi! Con tiện nhân này là ai? Chàng đem cô ta về đây làm gì?”
Nữ tử mặc áo vàng hơi nhíu nhẹ lông mày, sau một lúc, nàng ta nhếch mép mang theo một tia kiêu ngạo.
Cha ta có chút khó Chịu, “Niên nhi, đây là Vân Vũ, ân nhân đã cứu mạng ta.”
Lý Trường Niên vẫn không buông lỏng cảnh giác, cô ấy muốn tiếp tục hỏi.
Nhưng nữ tử kia lại mềm mại, mỉm cười chào nàng ta,
“Chào tỷ tỷ, muộn là Vân Vũ, từ nay về sau phiền tỷ chiếu cố ta.”
Lý Trường Niên nghe vậy tức phát điên, “Tiện nhân, ai cho phép ngươi tự coi mình là tỷ muội với bản công chúa ta?
Ta là công chúa, là con gái ruột của Hoàng Đế, còn ngươi là ai, mà dám cùng ta có quan hệ ?
Vân Vũ sợ hãi đến mức run rẩy, gấp gáp gửi ánh mắt cầu cứu đến cha ta.
Thấy vậy, cha ta nhìn sang, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng,
“Trường Niên! Cha của Vân Vũ đã bỏ mạng vì cứu ta, ta chính là phải có trách nhiệm với nàng ấy!”
Lý Trường Niên nổi cơn thịnh nộ, “Lâm Vân Chi, chúng ta chỉ mới thành thân một tháng, mà chàng đã lại đưa một người phụ nữ khác về nhà, chàng làm vậy coi ta là bù nhìn sao Ta sẽ không để chàng dám xúc phạm công chúa hoàng thất như vậy!”
Cha ta nhìn thoáng qua, mắt tránh né một chút, sau đó thở dài. “Niên Nhi, chúng ta mới kết hôn một tháng, làm sao ta có thể đối xử với nàng như vậy?
Vân Vũ hiện tại không được coi là thiếp của ta, ta định để qua nửa năm nữa sẽ cho nàng ấy qua hầu hạ nàng.
Chỉ là nàng ấy hiện tại đã mất cha vì ta, nàng ấy lại cũng không có họ hàng thân thích gì, nên ta tạm để nàng ấy ở trong phủ.”
Lý Trường Niên cười lạnh, “Lâm Vân Chi, chàng đừng có biện bạch, lúc này mà chàng còn muốn lừa dối ta sao, sau này sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ trở thành thiếp của chàng, cho nên ta không có lý do để cho nàng ta bước chân vào phủ.”
Lúc này, một mùi hôi thối lan tỏa từ bên ngoài cửa, tiếng khóc lóc bi thương cũng vang lên, một nữ tử với đầu tóc rối bời, ăn mặc rách nát đã xông qua đám lính thị vệ.
Đó chính là nô tì đang mang thai hôm trước, nàng ta vẫn mặc bộ đồ màu hồng, trên áo ngoài có nhiều vết máu, trong lòng còn đang ôm một thứ gì đó.
Còn mấy tháng nữa, người sẽ có một đứa con trai, nhưng lại bị công chúa gi ế t ch ê’ t một cách tàn nhẫn, xin tướng quân làm chủ cho đứa con trai của người,
“Tướng quân, xin người làm chủ cho nô tì! Đứa con của nô tì đã năm tháng rồi a!”
Nói rồi, nàng ta muốn đưa thứ gì đó trong lòng cho cha ta.
Cha ta bất ngờ choáng váng với chuyện này, bất giác suýt bị bị nhét vào tay.
Ai cũng không ai để ý rằng cục thịt mới thành hình bị g I ế t ngày hôm đó là chính con của tì nữ áo hồng.
Tâm trạng của cha ta hiện giờ rất phức tạp, nhưng dù sao đây cũng là m á u m ủ của mình, cha ta vẫn phải hỏi rõ ràng.
Sau khi biết toàn bộ sự thật, cha ta vô cùng tức giận , “Minh Nguyệt, chuyện này, nàng định sẽ giải thích như thế nào với ta?”
Cha ta vội lùi lại một bước, “Đây là thứ gì? Sao lại bốc mùi kinh khủng thế?”
Lý Trường Niên kiêu căng, “Với mấy hèn hạ như này, chàng còn cần ta giải thích sao? Chàng thử hỏi xem, trong các gia tộc quyền quý , có nam nhân nào như trưởng tử nhà họ Lâm lại để người khác mang thai trước chính thất không ?
Vấn đề này thực sự là lỗi của cha ta, ông ấy cúi mặt, không có lời nào.
Những hạ nhân này đã bị người khác chạm vào, cha ta cũng không thể làm phản công chúa chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, không bằng lấy cớ đó thuyết phục công chúa tiếp nhận Vân Vũ.
Không biết cha ta đã thương lượng với Lý Trường Niên như thế nào, nhưng thời gian Vân Vũ nhập phủ đã được định là vào một tháng sau.
Trong một tháng này, cha ta ngày nào cũng ở trong chính viện của Lý Trường Niên.
Ngày Vân Vũ vào phủ, nàng ta đã bị Li Hương cho uống một bát thuốc phá bỏ t ử c u n g, máu chảy ra khắp giường, thậm chí cả chăn mền cũng có thể vắt ra máu.
Nhưng công chúa vẫn là công chúa, lần trước nàng ta bất cẩn mới bị phụ thân ta bắt được, gây hại cho hậu duệ của Lâm gia, nên mới đành phải thỏa hiệp.
Lần này, cô ta ra tay phủ đầu, lại để cho thiếp thất không thể hoài thai, hoàng thượng cũng sẽ không trừng phạt nàng, huống chi hậu viện của cha ta còn không có nữ nhân hiếm muộn, có thể tưởng tượng những ngày tháng sắp tới sẽ như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Vân Vũ vẫn kéo lê tấm thân kiệt quệ đến viện chính dâng trà cho Lý Trường Niên với thái độ cung kính khiêm tốn, không còn cái vẻ kiêu căng như lần gặp đầu tiên.
Mọi người đều nghĩ rằng tính cách của nàng ta chắc hẳn đã bị công chúa khắc hạ.
Ta cúi đầu nhếch khóe miệng diễu cợt, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, tính tình nàng ta ngang ngạch sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy ?
Trong đáy mắt của Vân Vũ, ẩn chứa một lòng căm hận vô tận!
Những ngày sau đó, công chúa trở nên ngày càng điên cuồng hơn, thường xuyên chỉ trích và trách móc người khác, thậm chí cả Li Hương cũng khổ sở.
Ta cau mày lo lắng, độc dược phát triển quá nhanh, ta còn không kịp tính kế gì khác.
Hơn nữa, tính tình của Lý Trường Niên thay đổi quá nhanh, sẽ chắc chắn gây nghi ngờ cho người khác, đặc biệt là lão già mặc áo đen kỳ lạ bên cạnh hoàng đế.
Ta không chắc chắn lão già áo đen hiểu về vấn đề của mình đến đâu, vì chính ta cũng chỉ biết một ít về điều đó, tât cả đều chỉ dựa vào những gì mẫu thân ta đã nói trước đây.