Một giấc tỉnh mộng, ký ức của ta dừng lại năm mười bảy tuổi.
Hoàng đệ muốn ta chọn phò mã, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt ta đã dừng lại nơi ấy, vị công tử thanh tao, mặt như quan ngọc, xuất chúng vạn phần.
Chúng quan nhân trong điện sững sờ đến rớt cằm:
“Nhưng thưa Công chúa, hôm qua người vừa mới hòa ly với ngài ấy…”
Người phu quân trước mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu:
“Sao vậy, Công chúa muốn quay lại nhai cỏ cũ sao?”
1
Thân thể ta hai mươi bốn tuổi, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở năm mười bảy, do đêm qua uống rượu say rồi rơi xuống nước.
Mà ngày hôm qua, ta vừa mới hòa ly với Thôi Cảnh Chi.
“Chắc chắn là vì ta không muốn hòa ly, nên mới uống rượu giải sầu!”
Ta khẳng định như vậy, bởi mỗi khi nhìn thấy Thôi Cảnh Chi, tim ta lại đập dồn dập, thái dương giật thình thịch.
Đây rõ ràng là tình cảm sâu đậm, vừa gặp đã rung động, lại gặp càng rung động hơn.
Tiểu hoàng đế nhăn nhó, rầu rĩ đến không chịu nổi.
“Thôi Cảnh Chi là đại công tử của Thôi gia, Công chúa nói muốn thì muốn, nói không thì không, giờ lại muốn nữa, trẫm thật không thể làm chủ được!”
Trong ký ức ta đã mất, phụ hoàng đã băng hà.
Tiểu hoàng đế năm xưa chỉ cao đến đầu gối ta, nay đã lên ngôi, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa kịp thân chính, quyền hành đều nằm trong tay các thế gia.
Thôi gia Bác Lăng, đứng đầu các thế gia.
Thôi Cảnh Chi vừa có quyền vừa có sắc, vì cớ gì ta lại hòa ly với hắn? Thật nghĩ mãi không thông!
Ta hỏi hoàng đế, cậu nhóc lúng túng đáp:
“Trẫm còn nhỏ, mới có mười một tuổi, chuyện nam nữ của các người, trẫm sao biết được?”
Ta hỏi cung nữ, các nàng lắp bắp mãi không nói được nguyên cớ, cuối cùng cả đám quỳ xuống, run rẩy cầu xin Công chúa tha mạng.
Ta chỉ hỏi một câu thôi mà, đâu cần đến mức các ngươi phải lo sợ vậy! Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ…
Không còn cách nào khác, ta đành đi hỏi người trong cuộc.
Người ấy chính là vị phu quân thanh nhã, lạnh lùng trước đây của ta: Thôi Cảnh Chi.
2
Sau khi hòa ly, Thôi Cảnh Chi đã quay về phủ Quốc công.
Ta nghĩ, nếu muốn đến thăm, thì không thể đến tay không, thế là ta mua sắm từ đầu phố đến cuối ngõ.
Quản sự tiếp đón cung kính nhưng lạnh nhạt, bảo rằng Đại công tử đang nghị sự, mời Công chúa hồi cung.
“Không sao, ta đợi.” Ta nói.
Ta chờ liền hai canh giờ.
Nắng gắt như thiêu, ta trốn dưới gốc cây lê, lúc thì đứng, lúc thì tựa, rồi ngồi… cuối cùng dựa vào thân cây mà ngủ gật.
Cảm giác trên mặt có chút gì đó chạm nhẹ, ta bỗng giật mình mở mắt.
Giữa những cánh hoa trắng muốt, Thôi Cảnh Chi xuất hiện như tiên nhân giáng thế, dung mạo rực rỡ đến chói mắt.
Thôi Cảnh Chi khẽ rụt tay, ánh mắt lãnh đạm như lưu ly:
“Có chuyện gì sao?”
Ta đứng dậy, những cánh hoa từ đầu đến vai rơi xuống, ta liền phủi tóc, cười thật tươi với hắn:
“Ta mang cho ngươi chút đồ ăn ngon đây!”
Như đứa trẻ khoe khoang, ta lấy từ trong đám cánh hoa một túi giấy dầu:
“Đây là vịt quay, củ sen ngào đường, mứt đào khô, còn có trà mai đá… À, hình như đá tan mất rồi.”
Ta xấu hổ gãi gãi sau tai, nói thêm:
“Để lần sau, ta sẽ mua cho ngươi bát khác.”
Thôi Cảnh Chi nhìn đống đồ ăn, lại nhìn vẻ ngốc nghếch của ta, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
“Ngươi…”
“Ngươi——”
Ta và hắn gần như đồng thời cất tiếng.
Thôi Cảnh Chi cụp mắt, giọng trầm thấp:
“Công chúa muốn nói gì?”
“Chúng ta đã từng thành thân, vậy ta gọi tên ngươi nhé, Thôi Cảnh Chi, Cảnh Chi. Cái tên này thật hay.”
Ta mỉm cười nói với hắn:
“Cảnh Chi, ta và ngươi đã hòa ly rồi phải không? Thật ra—ta nói thật với ngươi, ngươi đừng cười nhạo ta.”
“Ký ức của ta đã mất đi rất nhiều, hiện tại chỉ nhớ những chuyện trước năm mười bảy tuổi. Ta cũng không giống các công chúa khác, từ nhỏ đã được ngoại tổ đưa đến Bắc Cảnh, lớn lên nơi đó, không hiểu nhiều về lễ nghi. Nếu có chỗ nào làm chưa đúng, ngươi cứ nói thẳng với ta.”
“Còn chuyện hòa ly… Ta phải biết nguyên do. Nếu là lỗi của ta, thì đừng nói ta là công chúa, phải làm gương cho nữ tử thế gian. Dù không phải là công chúa, ta cũng sẽ nhận sai mà sửa!”
Lời ta vừa nói ra, ánh mắt của Thôi Cảnh Chi khẽ gợn sóng, như mặt nước lăn tăn, đôi chút rung động.
Hắn im lặng hồi lâu, rồi khẽ cụp mi, hàng lông mi như cánh quạt khẽ run, giọng nói nhẹ nhàng:
“Công chúa là bậc quân chủ, dù có lỗi, cũng là lỗi của hạ thần…”
Hóa ra thật sự là ta ức hiếp hắn!
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân như muốn khóc, ta không chịu nổi, vội vàng lên tiếng:
“Biết lỗi thì sửa, muộn còn hơn không, vậy thì tái hôn đi!”
Thôi Cảnh Chi sững người.
Nhân lúc hắn ngẩn ngơ, ta liền một hơi làm ra đủ loại cam đoan.
Nào là hứa hẹn đối xử với hắn thật tốt, nào là bù đắp cho hắn thế nào… lại nhớ tới khi phụ hoàng còn sống, đã dỗ dành các phi tần ra sao.
“Sau này ngươi chính là tâm can của ta, là bảo bối của ta, là con mắt, là trái tim, là gốc rễ sinh mệnh của ta—”
Thôi Cảnh Chi khẽ ho một tiếng, gương mặt trắng như sứ bỗng ửng lên chút hồng nhàn nhạt.
Chắc trước đây ta chưa từng nói những lời mật ngọt này với hắn.
Ta đúng là một kẻ chẳng ra gì.
3
Sau một hồi bộc bạch thẳng thắn, ấn tượng của Thôi Cảnh Chi về ta đã thay đổi không ít.
Hắn không chỉ cười với ta mà còn dịu giọng nói, chuyện trước đây hòa ly, nay tái hôn, hắn vẫn có nhiều băn khoăn…
Hiểu được!
Thông cảm được!
Hắn không tin ta.
Nhưng không sao, ta quyết định sẽ đối xử tốt với hắn,năm dài tháng rộng, hắn nhất định sẽ cảm nhận được chân tình của ta!
Nghĩ vậy, ta vui vẻ quay về phủ Công chúa.
Vừa bước qua cửa, hơn chục thanh niên tuấn tú, y phục mỏng tang, như những con bướm xinh đẹp, ùa về phía ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai người quấn lấy cánh tay, một người ôm lấy eo, sau lưng lại có một người dán sát vào…
Đây là muốn làm gì?!
Ta gạt cũng không ra, giãy cũng không thoát.
“Người đâu!”
Ta giận dữ hét lên:
“Lôi bọn họ ra ngoài cho ta!”
Người thì đã đuổi đi, nhưng mùi phấn son trên người bọn họ để lại khiến ta nhăn mày khó chịu.
Quản sự lo lắng nhìn ta với vẻ mặt đầy chán ghét:
“Công chúa không sao chứ? Những người kia đều là các diện thủ mà thường ngày người sủng ái nhất đấy.”
Tay ta đang phủi y phục bỗng khựng lại.
Ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi nói bọn họ là… diện…”
Diện, thủ..?