Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Mẹ Chồng Khuyên tôi nên nhận Nuôi 1 bé gái - Hoàn Chương 2: Mẹ chồng khuyên tôi nhận nuôi 1 bé gái

Chương 2: Mẹ chồng khuyên tôi nhận nuôi 1 bé gái

5:13 chiều – 23/05/2024

Tôi tỉnh táo lại ngay lập tức.

Dù trông cô bé có giống đến đâu, thì đó cũng không phải là Bối Bối.

Nếu tôi thực sự muốn nhận nuôi, tôi chắc chắn sẽ không muốn nhận nuôi cô bé này.

Con tôi thì không ai có thể thay thế được!

Sau khi điều chỉnh tư thế ngồi, cơn đau ở thắt lưng lại nhói lên.

Đó là do 3 hôm trước, vì tìm kiếm bấy lâu vẫn không có 1 chút thông tin nào của con gái, tôi quyết định đi cầu thần núi, một nơi rất linh thiêng, theo lời của một đối tác kể.

Một người trong đoàn leo núi nói rằng thần núi ở ngọn núi gần đó khá tâm linh và hỏi chúng tôi có muốn cùng nhau đi tỏ lòng thành kính không.

Tôi liền đi theo. Vì để tỏ lòng thành kính, tôi đã quỳ suốt ba ngày.

Cho tới nay, không chỉ thắt lưng mà cả đầu gối và mắt cá chân của tôi vẫn còn đau nhức.

“Mẹ, hôm nay con hơi mệt, chuyện này lát nữa nói đi, con muốn nghỉ ngơi.”

Mẹ chồng sửng sốt, nhưng cũng không phản bác.

“Được rồi, Ninh Ninh, con trước tiên đi nghỉ ngơi đi, ta đem con bé về nhà nuôi mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ mẹ sẽ tới tìm con”

Xem ra bà ấy không muốn bỏ cuộc.

Tắm rửa xong tôi nhờ nhân viên mát xa đến tận nhà phục vụ. Nhân viên ấn huyệt xoa bóp một lúc tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Chu Yến. Anh ta đội mũ, đeo khẩu trang vào nhà rồi nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, Bối Bối vui vẻ ôm con búp bê thỏ nhỏ ra ngoài, chạy ra khỏi nhà và đến nhà máy bỏ hoang cách đó không xa,

Con bé vui vẻ lao vào vòng tay của Chu Yến, hai người lên một chiếc xe tải không có giấy phép.

Xe chạy thẳng đến vùng ngoại ô, Chu Yến giao Bối Bối đang ngủ say cho một người đàn ông, nói vài câu, đưa cho anh ta hai xấp tiền rồi lái xe về.
Tôi choáng váng và hét lên giận dữ, nhưng họ không thể nghe thấy tôi.
Tôi muốn lao tới và giật lại Bối Bối nhưng cơ thể tôi lại chỉ bắt lấy hư không.
3
“Bối Bối! Bối Bối, con gái..”
Tôi lập tức đuổi theo người đàn ông đó đến một ngôi làng nhỏ trên núi. Người đàn ông ném Bối Bối đang khóc cho một bà già.

“Đây là cháu gái của Tú Phân”

“Bối bối mẹ ở đây….”
“Bà có biết mẹ chồng tôi không?”

Tôi vội chạy tới và muốn hỏi bà, nhưng tôi chỉ cảm thấy như thế giới đang quay cuồng.
Sau khi ổn định cơ thể, tôi nhận ra mình đang đứng trên một tảng đá. Cách đó không xa, Chu Yến nhìn về phía xa.

Đây chẳng phải là nơi chồng tôi nhảy xuống biển tự sát sao?

“Khoan đã. Anh ta đang cười à ?”

Tôi nghi ngờ quay lại và nhìn thấy chiếc thuyền lờ mờ ở phía xa.

Chu Yến nghe điện thoại, vừa khóc vừa xin lỗi tôi, sau đó đặt điện thoại xuống, cởi giày rồi nhảy xuống.

Tôi vội vàng nhìn xuống rạn san hô, Chu Yến nhanh chóng nổi lên khỏi mặt nước.

Anh ta leo lên rạn san hô và mang một đôi giày thể thao đã được chuẩn bị sẵn ở đó.

Thay vì leo lên, anh ta lại đi dọc theo đáy rạn san hô đến bãi biển phía xa.

Thuyền tới, Chu Yến nhảy lên ôm chặt một người phụ nữ.

“Trong thẻ có tiền chưa?”
“Có rồi, 25 triệu, Chu Yến, cuối cùng chúng ta cũng có thể công khai ở bên nhau!”

“Chu Yến, người phụ nữ này là ai?!”

Lại có một vòng quay quen thuộc, tôi đứng trong phòng khách nhà mẹ chồng.

Bà ấy đang trò chuyện video với ai đó.

Đi phía sau Bà ta, tôi lập tức nhìn thấy Chu Yến ở đầu bên kia điện thoại, còn cả người phụ nữ và ba đứa trẻ ở phía sau.

Một trong số họ đáng ngạc nhiên là Kiều Kiều, đã đến biệt thự ngày hôm nay.

Ý tôi là! Bối Bối trông giống hệt Chu Yến. Kiều Kiều này cũng giống Chu Yến.

Tôi suy nghĩ giây lát, dù là con họ hàng nhưng sao có thể giống nhau đến thế?

Chà, đây đúng là một phép tính hay!

Tôi tức giận đến mức bật cười.

Sau khi mẹ chồng và những người khác trò chuyện một lúc, Chu Yến bước ra ban công.

“Mẹ, để con nói cho mẹ biết một chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, trước đó không phải mẹ bảo con mang súp cho mẹ sao? Thêm vào đó. Hôm qua con đã gặp luật sư và hỏi về tình huống này.”

“Nếu cô ấy chết, Khi con quay lại có thể sẽ không nhận được tài sản thừa kế của cô ấy.”

“Tại sao? Hai người bọn con là vợ chồng mà ? “
“Khi cô ấy chết, tiền không thuộc về con sao?”
“Đúng là chúng con là vợ chồng. Nhưng khi con đã nhảy xuống biển, lúc đó chúng con đang mắc nợ.”
“ Hơn nữa cô ấy cũng ra tòa để xin tuyên bố về cái chết của con”

“Ồ, dù sao thì cũng có chút phức tạp. Khi quay lại, con cũng sẽ không có nhiều tiền.”
” “Vậy thì mẹ nên làm gì?”

“Cho nên con đã nghĩ ra một cách… Nếu không thành công, hãy đưa Bối Bối trở lại và giết con bé. “

“Dậy đi, dậy đi ~”

Tôi bị người đấm bóp đánh thức.

Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy ánh sáng phía trên tôi có chút chói lóa. Cô nhân viên mát xa cẩn thận giải thích:

“Cô à, cô ngủ không yên, cô khóc, cười, tôi sợ cơ thể cô có vấn đề gì đó nên…”

Tôi lau mặt còn đang vương những giọt nước mắt.

“Không sao đâu. Cảm ơn cô vì hôm nay đã làm rất tốt.”

Tôi chuyển tiền típ cho cô gái. Sau đó lại ngồi yên khoảng mười phút mới hồi lại.

Đó là một giấc mơ!

Người ta nói giấc mơ là ảo tưởng, nhưng nếu như vậy thì sao tôi lại có giấc mơ này, lại còn sau trùng hợp là tôi vừa đi dâng lễ ở thần núi?

Trong giấc mơ này, chỉ có một điều có thể lặng lẽ xác minh, đó chính là ngôi làng miền núi nơi có Bối Bối.

Dựa theo giấc mơ tôi đi đến một thị trấn, nhưng tôi không biết tên ngôi làng trên núi nào cả, tôi chỉ nhớ rằng có cây hồng rất cong queo.

Hai ngày sau, thám tử tư đã gửi cho tôi một bức ảnh.

“Đây có phải là cây hồng mà cô muốn tìm không?”

Tôi chưa kịp xem thì tim tôi đã đập mạnh.

Chính là cái cây này ở cạnh ngôi nhà mà bà già đã sống trong giấc mơ.

Thám tử tư hỏi thăm những người già trong làng thì được biết, mười năm trước bà lão sống ở đó đột nhiên nuôi một bé gái cũng tên là Bối Bối

“Người ta nói rằng một người họ hàng xa có mâu thuẫn với đứa trẻ, ông ta nhờ họ nuôi cô bé và cho họ một ngàn nhân dân tệ mỗi tháng.

Sau đó, khi không đưa tiền, con trai của bà nội quay lại và đánh Bối Bối một cách dã man. nhốt cô vào chuồng lợn nửa tháng.

Bà lão đã qua đời cách đây vài năm.

Con trai bà vốn định bán Bối Bối, nhưng Bối Bối đã bỏ chạy và trốn trong núi một tháng trước khi bị bán đi.

Một ông già ở làng phía sau nhìn thấy Bối Bối bất lực liền cầu xin con trai đưa đến một nhà hàng trong thị trấn để rửa bát.”

Tôi nghe mà không cầm được nước mắt.

“Bối Bối của tôi, con đang sống cuộc sống như thế nào?”
4
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Bối Bối, con bé mặc bộ quần áo trắng xóa và rụt rè trốn sau cánh cửa.
Con bé nhìn tôi hồi lâu, khi tôi lấy ra con búp bê gấu nhỏ mà Bối Bối từng chơi khi còn nhỏ, mắt con bé chợt sáng lên, thận trọng hỏi:
“Mẹ có thật là mẹ con không?”
Tôi gật đầu, nhìn thấy nó chậm rãi đến gần, ôm lấy con gấu rồi quay người chạy ra sau cửa, tôi không khỏi quay lại bật khóc.

Bối Bối của tôi, nó từng yêu mẹ nhất, sẽ hôn và ôm tôi mỗi khi tôi về nhà.
Bây giờ, con bé lại nhìn tôi với ánh mắt xa lạ và cảnh giác.

Khóc xong một hồi tôi lau mắt.

Không sao. Tôi đã tìm được con gái rồi.

Tôi tin rằng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau lâu hơn, Bối Bối vẫn sẽ thân thiết với tôi. Không có gì quý hơn tình mẫu từ cả.

Tuy nhiên, khi đưa Bối Bối đi khám sức khỏe, tôi lại không khỏi rơi nước mắt.

Nhìn những vết sẹo để lại trên lưng, tay và chân của Bối Bối.
Chuyện quái gì đã xảy ra với con của tôi vậy!

Mẹ tôi đã ôm tôi thật chặt. “Ninh Ninh, đừng khóc nữa, Bối Bối vừa mới được cứu về, con phải cười lên, nếu không nó sẽ nghĩ mình đã làm sai chuyện gì”

Mẹ tôi nói, nhưng lại quay người lau nước mắt.

Em trai tôi gằn giọng mắng: “Thật là cặn bã!” Hắn đúng là một con thú đội lốt người!”

Trước đây không ai có thể nghĩ rằng Chu Yến lại là người như vậy.

Tôi và Chu Yến quen nhau từ thời đại học. Anh ấy có ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện vui vẻ nên rất dễ có thiện cảm với mọi người.

Sau khi yêu nhau, anh ấy rất có động lực và tìm mọi cách để kiếm tiền.

Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi bắt đầu kinh doanh riêng và tích lũy được một hũ vàng đầu tiên bằng cách kinh doanh thương mại điện tử.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu từ một xưởng nhỏ và dần dần thành lập nhà máy.

Chúng tôi giúp đỡ nhau cho nhau trong sự nghiệp. Anh ấy có những ý tưởng và tôi thì có thể điều hành chúng.

Chúng tôi rất đồng điệu với nhau đến mức, ngay cả khi có vấn đề trong công việc, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho tôi.

Vì vậy, khi chúng tôi nói về chuyện kết hôn sau này, dù biết anh ấy xuất thân từ một gia đình đơn thân nhưng tôi cũng không hề do dự.

Thực tế mà nói, cuộc sống của chúng tôi đã thực sự rất hạnh phúc trong vài năm sau khi kết hôn.

Mẹ chồng tôi có nhà ở ngoại ô, cuối tuần chỉ đến nấu chút canh bổ cho Chu Yến, giúp chúng tôi dọn vệ sinh.

Sau khi chúng tôi mua biệt thự, mẹ không phản đối việc chúng tôi bận rộn với công việc. Cho nên việc nhà đều đã thuê bảo mẫu.

Ngay cả sau khi sinh Bối Bối, mẹ vẫn rất vui vẻ, và còn giúp mẹ tôi chăm sóc tôi trong thời gian tôi ở cữ.

Vậy mẫu thuẫn đã này sinh từ khi nào ?

Cẩn thận nghĩ lại, thì đó là khi Bối Bối ba tuổi.

Mẹ chồng thúc giục chúng tôi sinh con thứ hai, nói rằng bà muốn có cháu trai.

Nhưng đó là thời điểm quan trọng đối với sự phát triển của nhà máy, tôi và Chu Yến bận rộn với công việc và phải chăm sóc Bối Bối, làm sao có thời gian chuẩn bị mang thai?

Mẹ chồng tôi không chịu nghe và liên tục thúc giục.

Bà liên tục gọi điện cho tôi trong giờ làm việc. Tôi khó chịu vì bị bà giục quá nhiều như vậy.

Sau đó, Chu Yến ngập ngừng hỏi tôi:

“Ninh Ninh, em không định sinh con thứ hai sao?”

Tôi tức giận trả lời: “Chúng ta không phải đã có Bối Bối rồi sao? Chúng ta đã có con rồi, tại sao còn cố sinh con thứ hai?
Anh cũng thích con trai hơn con gái à?”

Chu Yến nhanh chóng phủ nhận.

Bây giờ tôi nghĩ kỹ lại, hẳn là sau khi họ kiểm tra tôi hết lần này đến lần khác, họ thấy rằng thực sự không thể thuyết phục được tôi, nên họ bắt đầu nghĩ đến việc đuổi Bối Bối đi.

Thật là một nỗ lực khó khăn!

May mắn là tôi đã không làm theo mong đợi của họ.

Sau khi lạc mất Bối Bối, để bù đắp cho sự mất mát, tôi đã tìm kiếm khắp nơi trên thế giới và hầu như không về thăm nhà trong suốt ba năm.

Tôi đoán là mẹ chồng nghĩ tôi không còn hy vọng nên đã khuyến khích Chu Yến phản bội tôi.