Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC Chương 5 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

Chương 5 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

4:56 chiều – 27/11/2024

7

Vài ngày sau, Hứa Huân lên đường tới doanh trại. Hắn nói sẽ trở về sau hơn mười ngày.

Ta mặc một bộ lụa trắng mỏng manh, nở nụ cười dịu dàng tiễn hắn. Trong những ngày qua, ta không chạm vào hắn thêm lần nào.

Thay vào đó, ta vì hắn mà rửa tay nấu canh, tỉ mỉ may áo, ngồi đợi bên ngoài thư phòng, chỉ cần hắn bước ra, ta sẽ nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy niềm vui bất ngờ.

Ánh mắt của hắn khi nhìn ta cũng ngày càng dịu dàng hơn. Lúc đó, ta đã biết, con đường này ta đã đi đúng.

Sau khi tiễn hắn, ta cẩn thận đeo lên đầu toàn bộ trang sức hắn tặng.

Sau đó, ta đi thẳng tới viện của Lý thị. Khi ta bước vào, Lý thị nhìn thấy ta đầu đầy trang sức châu ngọc, sắc mặt bà ta lập tức tối sầm lại.

Bà ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt từng được xem là mặn mà nay trở nên khô héo, nhợt nhạt.

Thấy vậy, ta cố ý ngẩng cao đầu, lộ rõ những đường cong quyến rũ trên cơ thể.

Đôi mắt của Lý thị lập tức bùng lên lửa giận, bà ta chộp lấy chiếc tách trà bên cạnh, ném thẳng vào mặt ta!

“Tiện tỳ! Ngươi nghĩ rằng chỉ cần làm tiểu thiếp của Hứa Huân, khiến hắn có chút hứng thú với ngươi, là có thể đạp lên đầu ta sao? Ta mới là nữ nhân đầu tiên của hắn, người hắn yêu chỉ có ta!”

Ta nhẹ nhàng né sang một bên, chiếc tách rơi xuống, vỡ toang ngay cạnh chân ta, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Lý thị quả nhiên không có chút đầu óc nào. Ta không kiềm chế được mà bật cười lạnh: “Vậy tại sao hắn chưa bao giờ tìm đến ngươi nữa?”

Lời ta vừa dứt, không gian trong phòng lập tức im bặt.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, đầy ngạc nhiên. Họ không ngờ rằng, kẻ luôn mang dáng vẻ yếu đuối như chú thỏ non lại có thể nói ra những lời sắc bén đến vậy.

Lý thị đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt ta: “Tiện tỳ…”

“Phu nhân, đừng gọi ta như vậy,” ta cao giọng cắt lời.

“Chờ Hứa Huân nâng ta lên làm chính thất, ta sẽ trở thành trưởng tức của bà! Nếu ta là tiện tỳ, vậy chương mẫu của tiện tỳ sẽ là gì?”

Lý thị bật cười lớn, giọng cười đầy chế nhạo: “Hứa Huân sẽ nâng ngươi làm chính thất sao? Thật nực cười!”

Tuy nói vậy, nhưng trong ánh mắt bà ta tràn ngập sự tức giận và lo lắng.

Ta mỉm cười, nói tiếp: “Tại sao không chứ? Ngay cả tướng quân, lần đầu gặp mẹ ta, đã muốn nạp bà làm thiếp. Mà ta lại giống mẹ ta như đúc, còn Hứa Huân chính là đích tử của tướng quân. Hắn yêu ta, làm sao không thể? Huống hồ, ta trẻ trung và xinh đẹp hơn bà rất nhiều!”

Lý thị sững người, ánh mắt kinh hoàng, rồi đột nhiên hét lên: “Quả nhiên! Quả nhiên ngươi chính là con gái của tiện nhân đó!”

Cuối cùng, bà ta cũng nhận ra ta rồi! Khuôn mặt của Lý thị trong thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng ngay sau đó, bà ta thở dốc, giọng quát lên đầy tức giận: “Người đâu, trói nó lại cho ta, nhốt vào nhà kho chứa củi! Không được cho nó ăn uống gì cả!”

Bà ta bật cười man dại, dáng vẻ như một kẻ mất trí.

“Ngươi đến đây để báo thù cho mẹ ngươi, đúng không? Ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào chút hứng thú của Hứa Huân dành cho ngươi, là có thể thắng được ta sao? Ta là phu nhân của tướng quân! Dù ngươi có là thứ cao quý thế nào… Thì sao chứ? Chỉ cần ta nói một câu, ngươi cũng phải chết!”

Ta chỉ mỉm cười, không hề phản kháng, để mặc bà ta sai người nhốt ta lại.

Bà ta không biết, ta đã đặt bẫy, và bà ta đã sập bẫy rồi.

8

Ta bị nhốt trong căn nhà kho suốt bảy ngày bảy đêm, Lý thị còn sai người dội nước lạnh lên người ta.

Nhìn thấy ta co ro trong góc, bà ta cười phá lên: “Ngươi không qua nổi mười ngày đâu! Hãy ngoan ngoãn đoàn tụ với người mẹ tiện nhân của ngươi dưới địa phủ đi!”

Ta im lặng, co người trong bóng tối, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Bà ta không ngờ rằng, ta đã sớm dùng điểm tích lũy kiếm được từ Hứa Huân để đổi lấy thể chất vượt trội, dù bị nhốt thêm mười ngày nữa, ta vẫn sẽ không chết!

Đến ngày thứ mười, ta bị kéo ra khỏi nhà kho. Lý thị nhìn ta, giờ đây lại càng mềm mại và quyến rũ hơn, ánh mắt bà ta đầy căm tức, nghiến răng kèn kẹt.

“Ngươi cũng dai sức thật.”

“Không biết ngươi có chịu nổi thứ này không!”

Bà ta vẫy tay, sai người mang tới một bát chất lỏng đen ngòm. Lý thị siết chặt lấy cằm ta, một tay bưng bát chất lỏng đen ngòm, chuẩn bị ép nó vào miệng ta.

Ta vùng vẫy, chất lỏng từ bát hắt lên người, thấm vào y phục. Lý thị phất tay, vài tên đại hán cao lớn lập tức xông tới, giữ chặt tay chân ta!

“Uống nó đi, ngươi sẽ không thể phản kháng được nữa! Ngược lại, ngươi sẽ cầu xin những tên nam nhân này, để chúng làm nhục ngươi! Đến lúc đó, xem Hứa Huân còn muốn ngươi, con tiện tỳ lẳng lơ này hay không!”

Ngay khi thuốc sắp tràn vào miệng ta,

“Rầm!” Cánh cửa lớn bị đá tung, vỡ toang thành từng mảnh!

“Ai cho phép ngươi chạm vào nàng ấy?!”

Ta mừng thầm trong lòng, cuối cùng thời khắc ta chờ đợi cũng đã tới! Nước mắt từ khóe mắt ta lăn xuống, ánh mắt ngập tràn đau khổ.

Trong mắt Hứa Huân, ta như một bông hoa yếu ớt bị vùi dập, khuôn mặt ta đầy vẻ bi thương, đôi môi hé mở, thuốc làm ướt đẫm y phục, khiến nó bám sát vào thân hình thon thả, lộ rõ đường nét quyến rũ.

Xung quanh ta, những gã đại hán cao lớn đứng vây kín, cánh tay của họ to hơn cả vòng eo nhỏ nhắn của ta.

Nhìn thấy bàn tay thô kệch của bọn chúng đang thô bạo chạm vào làn da trắng mịn của ta, mắt Hứa Huân lập tức đỏ rực, ánh lên vẻ điên cuồng!

Hắn rút kiếm, một đường chém xuống, chặt đứt cánh tay của một trong những gã đàn ông!

Tiếng hét thảm thiết vang lên, gã kia lăn lộn trên mặt đất, máu phun ra tung tóe.

Ta khóc nức nở, lao vào lòng Hứa Huân: “Huân, cứu ta! Phu nhân… phu nhân muốn tìm người làm nhục ta!”

Ta biết, đối với một người từng bị phu nhân bức hại như hắn, ý nghĩ phu nhân lại muốn dùng cách tương tự với ta còn kích thích cơn giận dữ của hắn hơn cả việc muốn giết ta.

Quả nhiên, Hứa Huân một tay giữ chặt ta trong lòng, một tay giơ kiếm chỉ thẳng vào Lý thị.

Hắn lạnh lùng, không chút do dự đâm thẳng một kiếm tới!

Lý thị hét lên thảm thiết, giọng đầy hoảng loạn: “Cứu ta! Mau cứu ta!”

Những kẻ thân tín của bà ta run rẩy, không ai dám tiến lên.

Hứa Huân không chút do dự, rút kiếm ra.

“Phập!” Máu tươi bắn ra, Lý thị ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ, ngực bà ta bị rạch một đường, máu chảy không ngừng.

“Ngươi… ngươi dám… ta là mẫu thân của ngươi…”

Hứa Huân nhìn bà ta, ánh mắt hắn cuối cùng cũng không còn chút do dự.

“Khi ngươi quyến rũ ta, ngươi có nghĩ ngươi là mẫu thân ta không?”

“Nếu ta đã dám giết ngươi, thì ta cũng dám gánh chịu hậu quả. Ngươi cứ việc đi nói với cha ta. Ta cũng có rất nhiều điều muốn nói với ông ấy!”

Nói xong, Hứa Huân tùy ý ném thanh kiếm xuống đất, rồi trân trọng ôm lấy ta.

Hàng mi dài của ta khẽ rung, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, hắn thấy vậy, ánh mắt càng tràn đầy thương tiếc.

Ta chớp đôi mắt, để hai giọt lệ long lanh lăn xuống, khẽ nói: “Hứa Huân, ta đã nghĩ rằng… ta không đợi được ngài.”

“Ta bị phu nhân giam giữ suốt mười ngày, ta nghĩ, có lẽ ta sẽ không qua nổi…”

Hứa Huân siết chặt lấy ta, giọng đầy cuồng loạn: “Gọi đại phu! Mau gọi đại phu! Ta không cho phép nàng chết!”

Ta cười buồn, ngón tay lạnh như băng khẽ đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Đại thiếu gia, ngài nghe thiếp nói.”

“Thiếp… thiếp luôn ngưỡng mộ ngài.”

“Nếu có thể chết trong vòng tay ngài, thiếp thật sự mãn nguyện…” Nói xong, ta chậm rãi nhắm mắt lại, nam nhân đang ôm lấy ta, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

“Đừng rời xa ta! Kiều Kiều! Ta xin nàng! Ta cũng thích nàng! Đừng đi!

Ta nhất định sẽ cưới nàng làm chính thê, được không…”

Ta nhắm mắt, trong lòng âm thầm mỉm cười. Đồng thời, ta cảm nhận được hảo cảm của hắn đối với ta đã tăng vọt! Cảm giác mệt mỏi ập đến, ta từ từ thiếp đi.

Hứa Huân tưởng rằng ta thật sự ngất xỉu, lòng hắn càng thêm lo lắng. Có lẽ đến giây phút này, hắn mới hoàn toàn nhận ra tình cảm của chính mình.

Ban đầu, hắn mang trong lòng sự căm hận và ghê tởm đối với Lý thị, nhưng cũng mơ hồ tồn tại một chút cảm xúc lẫn lộn từ thời niên thiếu.

Việc chọn ta làm tiểu thiếp, rốt cuộc là để khiến Lý thị từ bỏ hy vọng, hay để bà ta ghen tuông? Có lẽ ngay cả hắn cũng không rõ.

Nhưng điều hắn không ngờ là, mỗi khi nhìn thấy ta, hắn lại không thể kìm nén tình cảm của mình.

Giờ đây, hắn đã hiểu, Lý thị là kẻ ác độc, vô lý và khó ưa. Hắn đã không còn chút tình cảm nào với bà ta. Người hắn yêu, chỉ có nữ nhân trong lòng hắn lúc này!