Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC Chương 3 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

Chương 3 MẪU THÂN TRAO CHO TA HỆ THỐNG MỊ HOẶC

4:53 chiều – 27/11/2024

3

Ta cố ý thể hiện ra dáng vẻ quyến rũ nhất, yếu đuối nhất của mình.

Tướng quân nhìn ta, khẽ ho một tiếng, nhanh chóng kéo tay áo lên che đôi chân. Hắn quay sang nói với phu nhân một cách qua loa: “Ta đi trước đây.”

Nói xong, hắn vội vã kéo tay một nàng tiểu thiếp xinh đẹp bên cạnh, hấp tấp bước nhanh vào phòng, dáng vẻ không giấu nổi sự lúng túng.

Phu nhân Lý nhìn thấy vẻ mềm yếu đáng thương của ta, rồi lại nhìn bóng lưng tướng quân, trong mắt lửa giận bùng lên.

Bà ta hét lớn: “Còn không mau kéo nó đi! Đưa nó ra ngoài ngay lập tức!”

“Khoan đã.”

Hứa Huân lên tiếng!

Ta mừng thầm trong lòng, quan sát thấy yết hầu hắn khẽ di chuyển, cả tấm lưng cũng cứng lại, tỏ rõ vẻ căng thẳng.

Hắn đưa tay áo lên chắn trước người, như đang che giấu điều gì đó.

Hứa Huân trầm giọng hỏi: “Mẫu thân, nha hoàn này đã phạm tội gì?”

Phu nhân Lý lập tức đứng bật dậy, giọng the thé: “Không có tội gì cả!”

“Chỉ cần nhìn cái dáng vẻ làm bộ làm tịch đó, là biết loại này sẽ làm hư con! Chọn tiểu thiếp thì phải chọn người thật thà, bình thường. Nó thì không hợp!”

Ta mở to đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, đáng thương nhìn về phía Hứa Huân. Thế nhưng, hắn lại không nhìn ta.

Phu nhân Lý thấy vậy, liền cười mãn nguyện. Trong lòng ta lạnh ngắt.

Hảo cảm của Hứa Huân đối với ta không chỉ không tăng lên, mà còn giảm xuống còn bốn mươi!

Ta dám chắc, hắn đã bắt đầu dao động. Nhưng tại sao lại như thế này? Phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc ta hoang mang, Hứa Huân lại mở lời: “Sao lại không hợp? Những lời mẫu thân nói đều có lý. Nhưng người mà con yêu thương, chẳng lẽ chỉ vì dung mạo của nàng mà ngăn cấm?”

Ta ngẩn người, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên.

Trái ngược với ta, phu nhân Lý tức giận đến mức suýt đứng không vững, ánh mắt đầy căm hận như muốn thiêu cháy ta ngay tại chỗ.

Ánh mắt của phu nhân Lý, ngoài sự độc ác thường trực, lại thoáng qua một tia sợ hãi, mơ hồ quen thuộc, khiến ta cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.

“Huân nhi, con không hiểu, ả ta rất có thể là người của…”

Lời nói ngưng giữa chừng, như thể bà ta chợt nhớ ra điều gì đó khó nói. Ngay sau đó, bà ta lập tức chuyển sang giận dữ, gắt lên: “Được! Nếu con đã muốn để ả làm tiểu thiếp, thì cứ vậy đi! Những nha hoàn còn lại, tất cả đều đem bán!”

Tiếng khóc nức nở lập tức vang lên khắp nơi.

Ta bước lên, cúi đầu, ngoan ngoãn đứng sau lưng Hứa Huân. Lý thị là kẻ cực kỳ đố kỵ, hiển nhiên bà ta đã ghi hận ta trong lòng.

Nhưng dù thế nào, ta cũng đã thắng!

Phu nhân dẫn theo đám nha hoàn rời đi, Hứa Huân đưa ta về viện của hắn.

Hắn chỉ vào một căn phòng và nói: “Đây là phòng của ngươi.”

“Ngươi tên gì?”

Ta dịu dàng đáp: “Ta tên Ngọc Nô, tự là Kiều Kiều.”

Kiều Kiều là nhũ danh mà mẫu thân đặt cho ta. Người hy vọng cả đời ta sẽ được nâng niu như châu báu, sống trong sự yêu chiều. Thế nhưng người yêu thương ta nhất, lại nằm lạnh lẽo chết trong vòng tay ta!

Nghĩ đến đây, ta cắn răng, trong lòng trào dâng nỗi hận khôn nguôi.

Hứa Huân gật đầu qua loa.

“Ta không thích nữ sắc, ngươi cứ ở đây, đừng làm phiền ta.”

Nói rồi, hắn xoay người định rời đi. Nhưng làm sao ta có thể để hắn đi dễ dàng như vậy?

Phải biết rằng, tiểu thiếp cũng chỉ là nửa phần của nô lệ. Nếu muốn báo thù cho mẫu thân, chỉ làm một tiểu thiếp không được sủng ái là không đủ!

Hơn nữa, Lý thị không biết, nhưng ta lại biết một bí mật động trời của bà ta.

Đêm mẫu thân ta qua đời, trời đổ mưa lớn. Ta quỳ trong mưa, cầu xin Lý thị rủ lòng thương, ban cho một mảnh đất để chôn cất người. Nhưng ta đến cả cửa cũng không được vào.

Nha hoàn của bà ta, Thanh Hà, khinh bỉ xua đuổi ta: “Mẹ chết thì sao? Tìm phu nhân làm gì? Không phải chuyện của người ta!”

“Cút ngay, đừng làm bẩn nền đất trước cửa của phu nhân!”

Ta thất thểu rời đi, lòng trống rỗng, bước chân vô định, trong lúc không hay biết, ta đã đi tới một viện hẻo lánh trong phủ. Nơi này dường như không có ai ở, nhưng từ xa, ta lại thấy ánh sáng chớp lóe bên trong căn phòng.

Bên trong thoang thoảng vang lên giọng nói của một nữ nhân: “Huân nhi, thương xót ta đi, ta cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi!”

Ta giật mình, giọng nói này… là của Lý thị! Huân nhi trong lời bà ta, chẳng lẽ là…

Ta rón rén ghé mắt qua khe cửa nhìn vào.

Bên trong, Lý thị đang giãy giụa, cố gắng chui vào lòng một bóng dáng cao lớn. Quả nhiên, đó là bà ta và Hứa Huân!

Thế nhưng, Hứa Huân dường như không hề động lòng. Hắn mạnh mẽ đẩy Lý thị ra, quay lưng bước đi, dáng vẻ cương quyết.

Ta vội lẩn vào góc tường, nụ cười lạnh nở trên môi.

Hứa Huân là con của chính thất phu nhân đã mất từ lâu của tướng quân, còn Lý thị, kế thất của tướng quân, chỉ lớn hơn Hứa Huân mười tuổi.

Hai người họ lại có bí mật như thế này!

Một Lý thị nhiều năm không được sủng ái, lại dám nuôi dưỡng ý nghĩ không nên có với một hậu bối!

Nghĩ đến việc ta nắm trong tay bí mật kinh thiên này, trong lòng đầy phấn khích.

Đợi tới khi ta tìm được thời cơ thích hợp để phơi bày chuyện này, còn sợ gì không thể đẩy Lý thị xuống địa ngục?

Công khai cướp đi Hứa Huân từ tay bà ta, còn điều gì có thể khiến Lý thị đau đớn hơn thế?

Đây cũng chính là một trong những lý do ta cố tình lợi dụng Hứa Huân.

Mặc dù vẻ ngoài, Hứa Huân tỏ ra cực kỳ ghê tởm Lý thị, nhưng nếu thật sự không có chút dây dưa tình cảm, hắn sao lại đồng ý tới nơi viện vắng vẻ này gặp bà ta?

Dẫu vậy, ta vẫn có niềm tin rằng mình sẽ chiếm trọn được Hứa Huân.

Ta bước tới, từ phía sau ôm lấy hắn. Đôi bàn tay nhỏ bé của ta cũng bắt đầu không an phận, lướt nhẹ như vô tình…

4

Ta khẽ nắm lấy hắn. Hơi thở của Hứa Huân lập tức trở nên dồn dập, nặng nề, nhưng hắn vẫn cố giữ lấy tay ta, định gỡ ra: “Buông tay.”

Ta mỉm cười, không những không buông mà còn cố ý tăng thêm lực. Theo chỉ dẫn của hệ thống, từng động tác của ta đều uyển chuyển và tinh tế.

Quả nhiên đã có hiệu quả. Hứa Huân ban đầu giữ chặt tay ta, nhưng dần dần không còn chống cự. Cả người hắn bắt đầu run lên, biểu lộ sự thoải mái tột cùng.

Suốt một canh giờ trôi qua, bàn tay ta mỏi nhừ đến mức mất hết cảm giác. Cuối cùng, một hơi nóng bỏng lan ra trong lòng bàn tay ta.

Cùng lúc đó, hảo cảm của Hứa Huân đối với ta tăng vọt lên sáu mươi.

Hắn quay người, nhìn thẳng vào ta, trong ánh mắt tràn đầy khao khát mãnh liệt.

Ta hơi ngạc nhiên. Không hổ là người luyện võ, cơ thể quả thực cường tráng vượt bậc…

Sau này liệu ta có chết trên giường vì hắn không?

Nhưng đồng thời, ta cũng thấy hưng phấn. Hứa Huân, người rõ ràng mạnh mẽ như vậy, lại luôn kìm nén, không thành thân hay nạp thiếp.

Dù hắn và Lý thị có mối quan hệ mập mờ, nhưng hiện tại hai người dường như đã không còn hòa hợp.

Mà ta, chính là nữ nhân đầu tiên xuất hiện công khai trong cuộc đời hắn, vị trí này quan trọng thế nào, không cần nói cũng rõ.

Ta nghĩ, để chiếm lấy hắn hoàn toàn, có lẽ sẽ rất dễ dàng. Nhưng điều ta không ngờ là, hảo cảm của hắn, ngay khi nhìn lại ta, lại một lần nữa giảm xuống.

Lần trước, đó là khi hắn chọn tiểu thiếp. Sao lại như vậy? Tại sao mỗi lần đều là hảo cảm tăng lên rồi lại tụt xuống?

Ta chắc chắn rằng, mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó, đang mải suy nghĩ, ta bất ngờ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cả người bị đẩy ngã xuống giường, Hứa Huân cúi người đè lên ta, giọng nói trầm thấp mang theo chút lạnh lẽo: “Muốn trở thành nữ nhân thực sự của ta đến vậy sao? Ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.”

Nói rồi, bàn tay thô ráp của Hứa Huân không kìm được, luồn nhanh vào bên trong y phục của ta. Động tác của hắn tuy cứng nhắc, nhưng mang theo sức mạnh áp đảo, lòng bàn tay lướt qua làn da mềm mại của ta, khiến ta không khỏi run rẩy.

Môi ta khẽ mở, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé, khó kìm nén.

Hắn rõ ràng có hứng thú với cơ thể ta, nhưng lại không có hứng thú với gương mặt ta sao? Khi ta bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy khát khao của hắn, ta lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.

Hắn thích cả cơ thể và gương mặt của ta, điều này không thể nghi ngờ.

Ta đưa đôi tay nhỏ nhắn lên, nắm lấy bờ vai hắn, rồi áp đôi môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.

Nếu đây là điều hắn thích, thì làm vậy chắc chắn sẽ không sai.

Hứa Huân khựng lại một chút, rồi lập tức đáp trả bằng một nụ hôn dữ dội, mạnh mẽ, khi bàn tay hắn lần sâu hơn vào bên trong…

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Đại ca, huynh có ở đó không?” Là nhị thiếu gia.

Yết hầu Hứa Huân chuyển động, hắn hít sâu một hơi: “Ta ở đây, đợi một chút.”

Hắn buông ta ra, nhanh chóng chỉnh lại y phục, chuẩn bị bước ra mở cửa.

Ta vội nói: “Khoan đã!”

Trước ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta bước xuống giường, tiến tới trước mặt hắn và quỳ xuống.

“Đại thiếu gia.”

“Ngài cứ ra ngoài thế này, chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?”

“Để thiếp thân giúp ngài một tay.”

Nói xong, ta khẽ mở đôi môi nhỏ nhắn.

Trong ánh mắt của Hứa Huân thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một cảm xúc phức tạp khó tả.

Ngay sau đó, Hứa Huân hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác ta mang đến.

Bên ngoài, nhị thiếu gia Hứa Chương đứng trước cánh cửa vẫn chưa được mở.

Gương mặt tuấn tú thường trực nụ cười của hắn thoáng hiện lên vẻ u ám.

Hắn đã đích thân tới gõ cửa, vậy mà người đại ca luôn tự xưng không gần nữ sắc của hắn lại chìm đắm trong vòng tay ấm áp đến mức không buồn trả lời.

Xem ra, đại ca hắn thực sự rất yêu thích vị tiểu thiếp mới này.

Nếu vậy, hắn cũng muốn thử giành lấy xem sao! Dù sao, thứ mà đại ca hắn thích, hắn cũng đều muốn có.

Trong phòng, ta vẫn miệt mài phục vụ Hứa Huân.

Cốc cốc.

“Đại ca?”