Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TA LÀ CON CỦA TỲ NỮ Chương 8 MẪU THÂN TA LÀ CON CỦA TỲ NỮ

Chương 8 MẪU THÂN TA LÀ CON CỦA TỲ NỮ

5:38 chiều – 07/11/2024

Ta cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghe tin tân hoàng đối xử rất tốt với Thu Nguyệt, và Vương gia là đại tộc, nên đành nén sự bất an trong lòng.

Cho đến ngày Thu Nguyệt sinh nở, tân hoàng thấy ta kiên quyết, cuối cùng cũng đồng ý cho ta chờ ở ngoài phòng sinh.

Ta đứng ngoài, lo lắng chờ đợi Thu Nguyệt sinh con, ánh nắng gay gắt khiến ta hơi đau đầu.

Giang sơn mỹ nhân tân hoàng đều đã có, nay lại sắp đón chào nhi tử bảo bối của mình.

Đối với tân hoàng, đây đúng là đỉnh cao cuộc đời.

Còn hoàng hậu thì sao?

Bà ta tỏ ra vô cùng bình thản, dường như không lo lắng đứa con của Thu Nguyệt sẽ gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho mình, thậm chí còn có thời gian trêu ta: “Uyển nhi, nếu con để ý đến nam tử nào, cứ để hoàng cữu ban hôn cho con!”

Ta kìm nén sự khó chịu trong lòng, mỉm cười: “Vâng, có lời của nương nương, thì con phải chọn một tiểu lang quân trắng trẻo, đẹp trai thôi.”

“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, hoàng hậu nói phải, Uyển nhi cứ chọn, muốn ai, hoàng cữu đều sẽ ban hôn cho.” Lý Mặc Vinh cười sảng khoái.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, bà đỡ vội vàng chạy ra ngoài.

“Bệ hạ, tình trạng của quý phi không tốt, e là không thể qua khỏi…”

“Bảo toàn hoàng tử!” Lý Mặc Vinh dứt khoát nói, không hề do dự.

Hoàng hậu không nói gì, chỉ phối hợp làm ra vẻ mặt lo lắng, nhưng trông có chút hời hợt.

“Không được, phải cứu Thu Nguyệt!” Ta tức giận nói.

“Ngươi to gan, Thẩm Uyển, trong cung không có chỗ cho ngươi lớn tiếng!” Lý Mặc Vinh nghiêm nghị quát mắng ta.

Ta chẳng màng đến sắc mặt của tân hoàng và hoàng hậu, vội vã lao vào phòng sinh.

Chưa kịp vào, ta đã bị người ta chặn lại.

“Phản rồi, phản rồi! Người đâu, bắt lấy Thẩm Uyển cho trẫm!” May thay, lúc đó trong sân không có quá nhiều thái giám cung nữ.

Họ không kịp ngăn ta, ta nhanh chóng xông vào trong.

Dù sao cũng là chuyện sinh nở của phi tần, thái giám cung nữ không dám ngang nhiên như ta, chỉ có thể đứng nhìn.

Phía sau, tân hoàng vô cùng tức giận, hoàng hậu thì dường như đang khuyên giải.

Chẳng có chút gấp gáp nào.

Không hiểu sao, lòng ta thoáng hiện lên một dự cảm chẳng lành.

Ta tăng tốc bước chân.

Ta cứ nghĩ mình có thể cứu được Thu Nguyệt, nhưng tất cả đã quá muộn.

Đứa trẻ đã chào đời.

Đúng như tân hoàng mong muốn, là một bé trai.

Khi ta bước vào, đứa trẻ đã được bà đỡ bọc kỹ, đưa ra ngoài, giao cho hoàng hậu.

Lúc này, Thu Nguyệt đã thoi thóp, hơi thở yếu ớt.

Ta bảo cung nữ bên cạnh gọi thái y, trên gương mặt họ thoáng hiện một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi.

Ta bước đến bên Thu Nguyệt.

Nàng nhìn thấy ta, ánh mắt chợt lóe lên chút sáng: “Uyển Uyển, ngươi đến rồi.” Nàng khẽ mỉm cười, nhưng lực bất tòng tâm, “Sống thật mệt mỏi.”

Ta nắm lấy tay Thu Nguyệt, chỉnh lại những lọn tóc lòa xòa trên trán nàng.

“Thu Nguyệt, không sao đâu, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.” Ta thấp giọng an ủi nàng.

Nhưng cả hai chúng ta đều biết, Thu Nguyệt sẽ không bao giờ có thể tốt lên nữa.

Ta cúi xuống, ôm lấy nàng: “Thu Nguyệt, đừng ngủ, ngươi từng nói sẽ theo dấu chân tiền nhân, du ngoạn khắp thế gian. Ngươi vẫn chưa làm được điều đó, sao có thể ngủ mãi được?”

“Thái y đâu? Thái y đâu rồi?” Ta lớn tiếng gọi ra ngoài, chợt nhận ra rằng hôm nay, khi Thu Nguyệt sinh con, lại không có thái y trực sẵn.

Ta định đi ra ngoài thì Thu Nguyệt nắm lấy tay ta: “Đừng… gọi nữa… Uyển Uyển, sẽ… không có ai đến đâu.” Giọng nàng đứt quãng, yếu ớt, như thể mỗi lời nói đều mang theo nỗi đau không thể diễn tả, “Sẽ không có ai đến.”

Hơi thở của Thu Nguyệt dần dần yếu đi.

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống từ mắt ta, chạm vào khuôn mặt của Thu Nguyệt.

“Ta thật muốn… thật muốn… đi khắp… núi non… đại… xuyên…”

Trong vòng tay ta, hơi thở của Vương Thu Nguyệt dần dần tắt lịm.

Phải một lúc lâu sau, thái y mới lững thững đến nơi.

Cuối cùng, đã không còn kịp nữa.

15

Thu Nguyệt qua đời, được an táng với nghi lễ của Hoàng quý phi.

Con trai của nàng được phong làm Thái tử, ghi vào tông phả dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, trở thành đích tử chính danh.

Vương gia không nói gì, ngay cả mẹ ruột của Thu Nguyệt cũng không có lời oán than nào.

Vương Thu Nguyệt từ đầu đến cuối, chỉ là một quân cờ.

Thái tử cần một hoàng tử để củng cố địa vị.

Hoàng hậu cũng cần một đích tử.

Còn Vương gia, họ muốn một hoàng tử mang dòng máu Vương thị lên ngôi.

Mà Hoàng hậu, cũng là người của Vương gia.

Ba bên thỏa thuận, mọi chuyện đều như mong muốn.

Và khi quân cờ đã phát huy tác dụng, nó trở thành quân cờ bỏ đi.

Không ai quan tâm Thu Nguyệt có đồng ý hay không.

Vì sự náo loạn của ta hôm đó, triều đình có rất nhiều người dâng tấu chương tố cáo.

Lý Mặc Vinh muốn bãi nhiệm ta, tìm người tiếp quản Cấm quân.

 

Nhưng không ai dám nhận.

Cái chết của Thẩm Lẫm là do mũi tên bắn từ phía sau đã lan truyền khắp các tướng lĩnh, khiến ai nấy đều lo lắng cho bản thân.

Nếu không, làm sao ta, một nữ nhi, có thể nắm giữ quân quyền và chỉ huy Cấm quân chứ?

Ta không muốn gây thêm sóng gió.

Chỉ là tân hoàng quá đa nghi, vô đạo.

Hại chết phụ thân ta, lại hại chết khuê mật tốt nhất của ta, nếu ta không phản kháng, ai biết được ngày nào đó, khi hắn không vừa mắt, thì lại dùng cách tương tự để hại ta?

16

Nghe nói, những thuộc hạ cũ của Tam hoàng tử và Đại hoàng tử không thể chịu được cảnh chủ cũ của họ bị sỉ nhục sau khi chết, đã thề sẽ báo thù cho chủ.

Giờ đây, ta là thống lĩnh bảo vệ hoàng thành, dĩ nhiên phải đảm bảo an toàn cho hoàng thành.

Ta liên lạc với những người thân tín, huấn luyện binh mã.

Chuyện liên quan đến an nguy của bệ hạ, nhất định không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Ngày Thu Nguyệt được chôn cất, hoàng thành vừa yên ắng chưa được bao lâu lại bùng lên hỗn loạn.

Cuộc nổi loạn lần này nhanh chóng bị dập tắt.

Tàn dư của Tam hoàng tử và Đại hoàng tử đều bị ta dẫn quân tiêu diệt.

Không may, tân hoàng bị trúng loạn tiễn, nguy kịch.

Trước khi qua đời, ông đã truyền ngôi lại cho tiểu hoàng tử.

Còn ta, vinh hạnh được trở thành phụ chính đại thần của tiểu hoàng đế, nắm quyền nhiếp chính sau rèm.

Hoàng hậu cũng gặp bất hạnh, bị cung nhân bỏ chạy dẫm đạp mà chết.

May thay, tiểu hoàng tử không hề hấn gì.

Dẫu vậy, hoàng tử vẫn còn quá nhỏ, thời gian tân hoàng đăng cơ cũng quá ngắn, lại vừa trải qua một cuộc phản loạn.

Để sớm ổn định lòng dân, đành phải giản lược mọi nghi lễ, cho tiểu hoàng tử nhanh chóng đăng cơ.

Nước không thể một ngày không có vua, ta bế tiểu hoàng tử, từng bước từng bước tiến lên long ỷ.

Ngồi lên vị trí tối cao, nhìn đám người bên dưới cúi đầu kính sợ.

Ta không lấy làm vui vẻ.

Nhìn đứa bé đang yên lặng ngủ say trong lòng ta, đó là con của Thu Nguyệt.

Khi nó lớn lên, ta sẽ nói với nó rằng, mẹ của nó từng mong muốn được chu du khắp bốn bể.

Nhưng chỉ vì là nữ nhi, mad cả cuộc đời này của nàng đã bị giam cầm trong Đông cung lạnh lẽo.

Ta hy vọng một ngày nào đó, nữ tử sẽ không còn phải lặp lại bi kịch của Thu Nguyệt nữa.

Yêu người ta muốn yêu, làm điều ta muốn làm.

Nghe theo trái tim mình, không cần phân biệt phải, trái.

End