“Nguyệt Nguyệt, chúng ta phải học cách mạnh mẽ.”
Ta đành làm ngơ trước vẻ ảm đạm của Vương Thu Nguyệt, tiếp tục đâm vào tim nàng những lời sắc bén, “Kẻ yếu đuối, không có tư cách để sống cuộc sống mà mình mong muốn đâu.”
04
Cuối cùng, Vương Thu Nguyệt cũng nghe lời ta.
Nghe nói, sau khi trở về nhà, nàng đã đem hết những sách vở và tư liệu về danh sơn đại xuyên mà nàng từng cẩn thận sưu tập trong nhiều năm, đốt sạch không chừa một cuốn.
Sự thay đổi của Vương Thu Nguyệt khiến cả Vương gia vui mừng khôn xiết.
Đứa con gái nghịch đạo cuối cùng cũng hiểu được tâm ý khổ cực của cha mẹ, quay về chính đạo, trở thành tiểu thư khuê các được người trong kinh thành ngợi khen.
Lần này, Vương gia phá lệ, hạ mình tặng cho gia đình ta không ít lễ vật cảm tạ.
Phụ thân của Vương Thu Nguyệt, lễ bộ thị lang Vương Khôn, cũng kết giao với phụ thân ta.
Thẩm Lẫm vì vậy mà rất vui mừng: “Uyển Uyển à, nhờ có con, phụ thân mới kết giao được với Vương thị lang.”
Thẩm Lẫm quả thật nên vui mừng.
Vương Khôn là người thanh cao, giữ lễ đến mức bảo thủ.
Ông ta có danh tiếng rất tốt trong giới học giả, kết giao với Vương Khôn, đồng nghĩa với việc Thẩm Lẫm đã được giới sĩ phu công nhận.
Thẩm Lẫm xuất thân thấp hèn, thuở thiếu thời nghèo khó khiến ông không có cơ hội học hành, lời ăn tiếng nói cũng còn phảng phất sự thô thiển của tầng lớp hạ lưu.
Dù về sau đã thay đổi không ít, nhưng đám sĩ phu vẫn không chấp nhận ông, khinh thường ông.
Thẩm Lẫm nhờ vào chiến công hiển hách mà vươn lên, trải qua sinh tử mới trở thành vị tướng quân lừng lẫy, được Hoàng gia gia ban hôn.
Điều đó lại trở thành cớ để đám sĩ phu công kích Thẩm Lẫm.
Một tướng quân lừng lẫy chiến công, trở thành kẻ nịnh bợ, dựa vào nữ nhân để tiến thân.
Ngồi ở vị trí cao, ai ai cũng chê trách rằng đức hạnh của ông không xứng với địa vị.
Nhưng năm đó, nếu không có Thẩm Lẫm dẫn quân giữ vững biên cương trước sự xâm lược của quân địch, thì giang sơn tươi đẹp này đã bị giày xéo bởi đám man di kia từ lâu rồi.
Những kẻ đó, sao có thể nói xấu ông được chứ?
Nhìn vào gương mặt đầy mãn nguyện và hài lòng của Thẩm Lẫm, trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, nhất thời không biết nói gì.
May thay, Thẩm Lẫm chẳng quan tâm đến suy nghĩ của ta.
“Nói với mẫu thân con, đêm nay ta sẽ qua chỗ bà ấy.” Thẩm Lẫm nhướn mày với ta, như đang trêu đùa mèo con hay chó con.
Đây là phần thưởng sao?
Chủ động đến ngủ với mẫu thân ta?
Ta suýt chút nữa không thể che giấu được vẻ ngạc nhiên của mình, chỉ đành đỏ mặt cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.
Thẩm Lẫm lại càng vui hơn: “Uyển Uyển nhà ta sắc nước hương trời, phụ thân phải tìm cho con một phu quân thật xứng đáng mới được.”
Gả cho một nam nhân xuất chúng, để địa vị của Thẩm gia càng thêm củng cố, đó chính là kỳ vọng của Thẩm Lẫm đối với ta.
Cũng là phần thưởng của Thẩm Lẫm.
Nhưng ta thà rằng Thẩm Lẫm cho ta một cuốn sách, hoặc một ít vàng bạc châu báu.
Trong thoáng chốc, ta dường như nhìn thấy sự bất lực của Vương Thu Nguyệt khi đốt hết những bức thư pháp và tranh vẽ.
Hóa ra, vai trò của nữ nhân, chỉ là để liên hôn.
Dù là hoàng tộc, hay là thế gia, hoặc là hàn môn, đều như vậy, hiếm có ngoại lệ.
05
Từ khi Vương Thu Nguyệt đốt hết sách của mình, nàng lại bắt đầu có được sự tự do.
Những lời mời đi dạo, tham gia tiệc tùng cũng nhiều lên.
Sau cơn sóng gió đó, Thu Nguyệt trưởng thành hơn rất nhiều.
Chỉ trong vòng hai, ba năm, kinh thành chỉ nhớ đến tiểu thư của Vương gia, Vương Thu Nguyệt, là một cô nương dịu dàng, nhu mì, so với trước đây, danh tiếng tốt đẹp hơn nhiều.
Nàng vẫn thường xuyên đến tìm ta chơi.
Chỉ khi ở trước mặt ta, Thu Nguyệt mới có thể khôi phục lại một chút vẻ hoạt bát của mình.
Chúng ta rất hiểu ý nhau, không bao giờ nhắc lại những cuốn sách đã bị đốt kia.
Đôi khi, chúng ta cũng nói về tương lai.
“Thu Nguyệt, ta sắp đính hôn rồi.” Ta có chút buồn bã.
Ta đã mười lăm tuổi, nhiều cô nương cùng tuổi với ta đã thành thân từ lâu rồi.
Vì có mối quan hệ với Thu Nguyệt, trong hai năm qua ta dần được các tiểu thư quý tộc ở Thượng Kinh chấp nhận, tham gia không ít yến tiệc, giúp Thẩm Lẫm tạo dựng mối quan hệ.
Thấy ta làm việc giỏi giang như vậy, Thẩm Lẫm càng coi trọng ta hơn, yêu cầu về vị hôn phu tương lai của ta cũng ngày càng cao.
Những tiểu công tử mà mẫu thân tìm cho ta, ông đều không hài lòng.
Về sự kén chọn của Thẩm Lẫm, ta lại cảm thấy thoải mái.
Chỉ là không ngờ ông lại nhanh chóng tìm được một người phù hợp.
Thu Nguyệt nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng.
“Không sao, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng thôi. Nhãn quan của phụ thân cao như vậy, người mà ông chọn, hẳn sẽ không quá tệ.”
Ta mỉm cười với Thu Nguyệt, “Không nói về ta nữa, ngươi thì sao? Bây giờ ngươi đã đính hôn chưa?”
Chỉ là một câu hỏi vu vơ để chuyển đề tài, ai ngờ, Thu Nguyệt lại hiếm khi im lặng.
Rất lâu sau, nàng mới ấp úng nói: “Uyển Uyển, có lẽ… ta thật sự sẽ phải vào Đông Cung.”
Giọng của Thu Nguyệt trầm lắng, nàng không vui.
Những lời nàng nói như một tiếng sét đánh ngang tai ta.
Ta đáng lẽ nên nghĩ đến điều này từ trước, Thượng Kinh vốn ưa chuộng việc sớm gả nữ nhi đi.
Dù ta chưa đính hôn, nhưng hai năm qua cũng đã không ngừng tìm kiếm người phù hợp.
Vương gia rõ ràng là một gia đình quan lại quyền thế, nhưng lại không vội vã tìm phu quân cho Thu Nguyệt, chắc chắn là đã có tính toán riêng.
Nhưng Đông Cung đã có thái tử phi xuất thân từ Vương gia, tại sao lại muốn hy sinh Thu Nguyệt để bước vào chốn thị phi này nữa?
Phải rồi, thái tử phi đến nay vẫn chưa có con.
Vương gia hẳn là đang sốt ruột.
Vương gia nhiều nữ nhi như vậy, cớ sao lại chọn Thu Nguyệt?
Nàng vốn khát khao tự do biết bao.
06
Thánh chỉ tứ hôn rất nhanh đã được ban xuống.
Thu Nguyệt bị hoàng đế gả cho thái tử làm trắc phi.
Thái tử hiện tại là Tứ Hoàng Cữu của ta, là con trai của cố hoàng hậu, Lý Mạc Vinh, tuổi tác của ông chẳng kém gì phụ thân của Thu Nguyệt.
Tứ Hoàng Cữu đã có nhiều thê thiếp, sinh được không ít con gái, nhưng vẫn chưa có lấy một đứa con trai.
Vì thế, địa vị hiện tại của ông không mấy vững chắc.
Tứ Hoàng Cữu là bậc thầy trong việc giả vờ, lúc nào cũng tỏ ra mang trong mình tấm lòng với thiên hạ, khiêm tốn, nhã nhặn, nhờ vậy mà có được không ít sự ủng hộ.
Còn về sự tham lam, tính toán và tàn nhẫn ẩn sâu trong con người ông, ai mà để tâm?
Ta không muốn thấy Thu Nguyệt bị đối xử như một món đồ, bị đưa đi liên hôn với thái tử.
Nhưng ta không thể ngăn cản.
Chúng ta chỉ là hai nữ nhân yếu đuối, không thể chống lại ân huệ hoàng gia.
Thu Nguyệt sẽ không còn nói những lời như: “Nếu như bây giờ ta chạy trốn, phụ thân ta có tìm thấy ta không?”
Chúng ta đã lớn rồi, can đảm cũng đã vơi đi nhiều.
Hai năm qua, tình hình ở Thượng Kinh càng thêm căng thẳng.
Nếu không phải vì sự kén chọn nổi tiếng của Thẩm Lẫm, những người đến cầu hôn ta hẳn đã đạp vỡ cửa nhà ta rồi.
Hiện tại ta là một quận chúa, có một phụ thân đứng đầu Cấm Quân, được hoàng thượng tin tưởng.
Các cữu cữu của ta đều muốn kéo Thẩm Lẫm về phía mình, liên hôn là cách đơn giản và trực tiếp nhất.
Trước những người cố tình lấy lòng và nịnh nọt, Thẩm Văn Hoán tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Những người đó, từng người một, làm sao xứng đáng với tỷ tỷ của con!” Nó giận dữ nói với mẫu thân.
Từ khi Thẩm Văn Hoán ra đời, cuộc sống của mẫu thân đã dễ chịu hơn nhiều.
Thẩm Lẫm coi trọng, người ngoài cũng nhìn ra được sự thay đổi, đối xử với mẫu thân ta đều hết lòng cung kính, ra sức lấy lòng.
Mẫu thân trở thành đối tượng mà người người tranh nhau kết giao, nhưng bà vẫn như trước, bình thản không màng đến vinh nhục.
Mẫu thân của ta, là mẫu thân tuyệt vời nhất trên thế gian.
Bà chưa bao giờ như mẫu thân của Thu Nguyệt, ép ta học thuộc “Nữ tắc”, “Nữ giới”, cũng chưa từng ép ta học nữ công gia chánh.
Bà không can thiệp quá nhiều vào chuyện của ta, chỉ dịu dàng dõi theo ta, lặng lẽ nhìn ta trưởng thành.
“Được hay không, phải xem ý của tỷ tỷ con đã.” Mẫu thân ôn tồn nói.
Ta nghĩ mình thật may mắn, mẫu thân luôn tôn trọng ta.
“Thường Như Hi rất tốt.” Ta nói với mẫu thân như vậy.