Mẫu thân là cô nương duy nhất của hoàng thất còn chưa xuất giá.
Khi chưa xuất giá, người thường bị khinh khi, nhạo báng là con của tỳ nữ.
Về sau, Hoàng gia gia vì muốn lôi kéo phụ thân – người lập nên chiến công hiển hách, bèn từ một góc khuất nẻo nào đó tìm đến mẫu thân, đem người nhận làm nghĩa nữ của một vị nương nương có xuất thân cao quý.
Sau đó, họ tổ chức một hôn lễ vội vã cho hai người.
Mọi người đều nói rằng họ là một đôi trời sinh, nhưng chẳng ai coi trọng tân lang và tân nương.
Cũng phải thôi, vị tướng quân xuất thân bần hàn cùng vị công chúa do cung nữ sinh ra, đúng là trời sinh một cặp.
01
Khi đệ đệ ra đời, phụ thân – người vốn chẳng mấy khi ưa mẫu thân – đã vui vẻ đến mức ngửa mặt lên trời mà cười lớn trong viện của mẫu thân.
“Cuối cùng ta cũng có con để kế tự.”
Khi thốt ra lời đó, phụ thân đã quên rằng trong căn viện nhỏ đó, những thiếp thất có dung mạo kiều diễm đã sinh cho ông không ít con trai con gái.
Nhưng thế gian vốn dĩ là vậy, không thể trách riêng một mình phụ thân được.
Thẩm Lẫm là một kẻ thô lỗ, ông ta mê sắc đẹp, lại trọng quyền thế.
Mẫu thân, chỉ là một công chúa do tỳ nữ trong cung sinh ra, luôn bị Thẩm Lẫm coi là nỗi nhục.
Người đời đều nói rằng, ngoài việc có một vị phụ hoàng là đế vương, mẫu thân chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Thẩm Lẫm đương nhiên cũng nghĩ như vậy.
Mẫu thân có dung mạo nhạt nhòa, giống như ngoại tổ mẫu của ta – người mất sớm, dung nhan bình phàm giản dị, tính tình lại mộc mạc ít nói.
Người giống như cỏ dại trong Ngự hoa viên, ngay cả cung nữ thái giám cũng có thể tùy ý dẫm đạp.
Trong muôn vàn nỗi nhục nhã, mẫu thân đã chịu đựng qua thời thơ ấu, đến khi trưởng thành, trở thành một cô nương hai mươi tuổi mà chẳng ai đoái hoài đến.
Cho đến khi Thẩm Lẫm lập được đại công, khải hoàn hồi triều.
Thẩm Lẫm từng làm ăn mày, sau đó tòng quân, từng bước từng bước từ một tiểu tốt leo lên vị trí tướng quân.
Đến tuổi gần ba mươi, ông vẫn còn cô độc một mình.
Bên nào cũng muốn kéo vị đại tướng này về phe mình, mà hôn nhân chính là cách tốt nhất.
Nhưng trong mắt văn võ bá quan trong triều, dù phụ thân lập được nhiều chiến công lẫy lừng, nhưng ông vẫn bị coi là kẻ thấp hèn.
Họ không ưa Thẩm Lẫm, cũng chẳng muốn gả những thiên kim khuê các do chính mình nuôi dạy cho kẻ thô lỗ này.
Nhưng thứ nữ thì xuất thân quá thấp, nếu mạo hiểm gả thứ nữ cho vị tướng quân chiến công hiển hách này, lại sợ rằng liên minh không thành mà lại kết oán thù.
Các đại thần chần chừ, nhưng Hoàng gia gia thì không như vậy.
Đương nhiên, ông cũng chẳng nỡ gả những công chúa xuất thân cao quý của mình đi.
Đến lúc này, ông mới nhớ tới mẫu thân của ta, nữ nhi của tỳ nữ luôn bị khinh miệt trong cung.
Nhưng mà, nữ nhi của hoàng đế, gả cho ai cũng đều là hạ giá, có gì gọi là khinh thường?
Hoàng gia gia cảm thấy suy nghĩ của mình thật tuyệt vời.
Nữ nhi của tỳ nữ và tướng quân xuất thân từ hành khất, cả hai đều xuất thân thấp hèn, quả nhiên là trời sinh một cặp.
Đương nhiên, nay kẻ hành khất đã được tô điểm bằng chiến công trở thành tướng quân.
Còn nữ nhi của tỳ nữ, cũng nên có một xuất thân cao quý hơn.
Vậy nên, mẫu thân của ta đột nhiên biến thành nữ nhi của Hoa Phi xuất thân cao quý, đứa con yêu quý nhất của hoàng thượng.
Thật buồn cười.
Họ không ưa Thẩm Lẫm.
Nhưng chỉ vì Thẩm Lẫm mà họ đã dệt nên một thân thế cao quý cho mẫu thân của ta, người vốn dĩ chẳng bao giờ được ai chú ý.
Mọi người đều biết sự hoang đường của việc này, ai cũng thì thầm bàn tán về sự hoang đường đó.
Mỗi người đều cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Đợi đến khi đám cưới hoang đường này kết thúc, mọi chuyện rồi sẽ trở lại như cũ.
Đêm động phòng hoa chúc, mẫu thân của ta đã bị lột trần sự thật.
Thẩm Lẫm không phải là kẻ ngốc, chỉ cần nhìn thấy dung mạo của mẫu thân là ông đã hiểu rõ về lời nói dối và trò hề này.
Một nữ nhân tầm thường như vậy, làm sao có thể là công chúa được?
Hoàng gia gia già rồi nên cũng hồ đồ, vài giọt nước mắt của Hoa nương nương xinh đẹp kia đã khiến ông mê muội.
Thẩm Lẫm lòng lang dạ sói, sao có thể chỉ là một tên ăn mày trung hậu thật thà?
Tiểu khất cái trung hậu thật thà, làm sao có thể vượt qua một đám công tử con nhà quyền quý để trở thành Đại tướng quân chứ?
Các vị hoàng cữu của ta đều là người tinh tế khôn khéo, chưa chắc đã không nhìn ra sự vụng về trong chiêu trò này.
Cũng chắc chắn biết rằng, hành động này sẽ khiến Thẩm Lẫm tức giận, rời xa Hoàng gia gia.
Chắc chắn họ cũng biết rằng hành động này sẽ khiến Thẩm Lẫm phẫn nộ, xa cách với Hoàng gia gia.
Nhưng bọn họ đã trưởng thành, cũng đã có suy tính riêng của mình.
Hoàng gia gia đã già cả lú lẫn, xa cách với đại tướng quân được trọng dụng, đương nhiên là càng tốt.
Thời của bọn họ sắp đến rồi!
Ai cũng có tính toán riêng trong lòng, và cuối cùng mọi đau khổ đều đổ lên đầu mẫu thân ta.
Thẩm Lẫm cảm thấy mình bị xúc phạm.
Ông ta không nói ra miệng, nhưng những hành động ngấm ngầm làm nhục và lạnh nhạt với mẫu thân của ta đều không thiếu một chút nào.
Dù sau này, Thẩm Lẫm rốt cuộc cũng biết mẫu thân thật sự là công chúa, ông ta vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này.
Suy cho cùng, nữ nhi của tỳ nữ và nữ nhi của phi tần quý tộc, tất nhiên không thể sánh cùng một chỗ.
Thẩm Lẫm tưởng rằng mình đã có được một loài hoa quý, nhưng khi đến gần mới phát hiện chỉ là một cây cỏ dại không đáng chú ý.
Sự tức giận và bất mãn trong lòng ông ta đều đổ hết lên đầu mẫu thân.
Nam nhân ấy mà, khi không dám chống lại người trên mình, thì nữ nhân chẳng phải là chiếc thùng trút giận cuối cùng sao?
Dưới những sự lăng nhục đó, mẫu thân vẫn phải giữ gìn vinh quang và tôn nghiêm của một công chúa.
Tình yêu của mẫu thân, tình yêu của phụ thân, tình yêu của huynh đệ, tình yêu của phu quân, bà chưa bao giờ được trải nghiệm qua.
Sự xuất hiện của ta, là một sự cứu rỗi cho mẫu thân.
Một đứa bé nhỏ xíu, hết lòng tin tưởng bà, yêu thương bà, khiến bà cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp của thế gian này.
Khi bảy tuổi, lần đầu tiên ta gặp Thẩm Lẫm.
Ông ta lại một lần nữa thắng trận, khải hoàn hồi triều, nhận phong thưởng.
Cuộc gặp gỡ với ông ta là một sự tình cờ.
Từ nhỏ, ta đã theo mẫu thân sống nương tựa vào nhau, hiếm khi ra khỏi viện.
Ngày đó mẫu thân bệnh, ta ra ngoài xin thuốc, tình cờ gặp Thẩm Lẫm mặt đầy sát khí.
Ta cư xử rất tốt, không tỏ ra kiêu căng cũng chẳng hề hèn mọn, tiến lùi đúng mực, điềm tĩnh và đường hoàng, khiến Thẩm Lẫm rất vui mừng.
Ông ta cho rằng tất cả điều đó là nhờ vào “dòng máu hoàng tộc cao quý” đang chảy trong người ta.
Thẩm Lẫm cuối cùng cũng nhớ ra, ta là nữ nhi duy nhất của ông.
Sự ra đời của ta, dù chỉ là một điều ngoài ý muốn trong đêm tân hôn của mẫu thân và Thẩm Lẫm, nhưng suy cho cùng ta vẫn là nữ nhi của một công chúa.
Mẫu thân của ta là công chúa, dù có một người mẹ sinh ra từ cung nữ, thì trong ta vẫn chảy một nửa dòng máu đến từ hoàng tộc cao quý.
Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến Thẩm Lẫm phấn khích.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Lẫm bắt đầu nhìn nhận sự tồn tại của mẫu thân, ông ta vẫn không thích bà, nhưng không còn dám làm nhục hay bỏ bê bà nữa.
Ông ta mong muốn mẫu thân sinh cho mình một nhi tử.
Ông ta muốn có một đứa con mang dòng máu cao quý.
Đứa con đó, phải là con trai.
Suy cho cùng, chỉ có con trai mới có thể truyền thừa dòng máu của ông, đúng không?
Những năm qua, Thẩm Lẫm dựa vào chiến công của mình mà thăng tiến không ngừng trong quan trường, nhưng trong thâm tâm vẫn mang nỗi tự ti.
Nhìn xem, ngay cả Thẩm Lẫm cũng không coi trọng xuất thân của mình.
Vậy làm sao có thể trách được các con cháu của những gia tộc danh giá trên triều đình coi thường Thẩm Lẫm chứ?
“Nếu nhà ta mà có một nhi tử như Uyển Uyển, thì tốt biết bao!” Thẩm Lẫm thường nói vậy.