8
Ngày cô ấy rời đi, tôi tìm thấy Chu Tự say khướt ở quán bar, anh nói:
“Anh không hận cô ấy, chỉ là nhớ cô gái ngây thơ, trong sáng của ngày xưa.”
Cô ấy đi một năm, anh cuối cùng quyết định vực dậy, tôi cùng anh thức đêm sửa đi sửa lại luận văn tốt nghiệp, mệt đến nỗi mắt sưng như bóng đèn, cuối cùng đổi lại một câu:
“An Di, mình thử xem sao nhé.”
Cô ấy đi hai năm rưỡi, mẹ anh bị bệnh nặng phải nhập viện, tôi chạy khắp nơi nhờ người giới thiệu bác sĩ, bận đến mức chân không chạm đất.
Ngày biết kết quả là bệnh lành tính, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh đỏ mắt nói, “An Di, anh hình như có chút thích em rồi.”
Chưa bao lâu sau khi đính hôn, tôi tìm thấy ảnh cũ của họ trong cuốn sách của anh. Anh nói:
“Xin lỗi An Di, anh nghĩ cả đời này cô ấy sẽ luôn chiếm một góc trong tim anh, nhưng anh sẽ cố gắng, em có sẵn lòng tin anh không?”
Ngày luật sư đến bàn chuyện ly hôn, anh nói:
“An Di, em thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi thực sự chỉ là bạn bè bình thường.”
Khi lần đầu gặp Lâm Nhất Văn, tôi chắc chắn không thể ngờ rằng cô ấy sẽ trở thành cái bóng bao trùm lên cả cuộc đời tôi.
Trong ánh mắt của Chu Tự tràn ngập sự thất vọng:
“An Di, em không phải không biết, mẹ anh sức khỏe không tốt, Lâm Nhất Văn là người bà nhìn lớn lên, những điều em nói bà thực sự không thể chấp nhận, em cũng đã hứa với anh là sẽ không nói với bà, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôi cười lạnh:
“Nhưng tôi đổi ý rồi, không được sao?”
Ra khỏi văn phòng luật sư, tôi lang thang vô định trên đường, giọng nói của Chu Tự vẫn văng vẳng bên tai:
“Anh không trách em đâu, An Di, nếu chúng ta đã kết hôn, anh nhất định muốn sống tốt với em.”
“Xin lỗi… Anh nghĩ chúng ta nên bình tĩnh lại một chút, anh sẽ xem xét kỹ thỏa thuận ly hôn, nếu thực sự phải đến bước đó… Anh hy vọng sẽ không bao giờ đến bước đó.”
Nếu thực sự phải đến, thì anh có thể làm gì?
Khi đi ngang qua một quán cà phê, qua lớp kính, tôi thoáng thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là một gương mặt vô cùng thanh tú, cuốn hút, mang lại cảm giác khó quên.
Là anh ấy, anh trai của Hứa Minh Tắc.
Nghĩ đến sự ngượng ngùng hôm trước, tôi vội vàng quay đầu đi, cúi đầu bước nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.
“An Di?”
Một giọng nói không hẳn xa lạ đã làm tôi khựng lại, tôi cứng đờ quay đầu lại.
Lâm Nhất Văn và anh trai của Hứa Minh Tắc đứng cạnh nhau, thật là đôi trai tài gái sắc, đẹp mắt vô cùng.
Tôi muốn quay đầu bỏ đi, nhưng cuối cùng lại không làm thế, lần trước ở quán bar đã đủ mất mặt rồi.
“Để mình giới thiệu, đây là sếp của mình, Hứa Minh Nghi.”
Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn anh ta, trên gương mặt là nụ cười tươi sáng mà tôi rất quen thuộc:
“Đây là bạn đại học của em, cô ấy tên là…”
“Không cần đâu…”
“Rất vui được gặp cô, chào cô.” Hứa Minh Nghi lên tiếng, chậm rãi đưa tay về phía tôi, cắt ngang lời tôi.
Chẳng lẽ anh ta không nhớ tôi sao?
Tôi nghi hoặc đưa tay ra.
“Tôi là Hứa Minh Nghi.” Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Hành động này thật là mơ hồ và kỳ lạ, nhưng lại diễn ra quá nhanh, khiến người ta tự hỏi liệu nó có thực sự xảy ra không.
Anh ta nở nụ cười nhẹ, rồi nhanh chóng rút tay lại.
Tôi không muốn suy nghĩ thêm, liền quay người rời đi.
9
Tôi đồng ý với Chu Tự sẽ cho nhau một tháng để bình tĩnh lại, nhưng thực ra trong thầm lặng, tôi đã bắt đầu nhờ người của Hứa Minh Tắc tiến hành kiểm tra tài sản cũng như các giao dịch ngân hàng của tôi và Chu Tự.
Tôi không phải Chu Tự, năng lực của tôi có giới hạn, nếu thực sự ly hôn chưa chắc tôi sẽ có cuộc sống tốt như hiện tại, vì vậy càng phải đòi lại những gì thuộc về mình.
Tôi đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
Nếu phát hiện ra tài sản bị chuyển nhượng hoặc phân chia không công bằng, tôi sẽ đưa ra tất cả bằng chứng về sự dính líu không rõ ràng của họ trước tòa, rồi dùng mọi cách để buộc Chu Tự ra đi tay trắng.
Hứa Minh Tắc nói đúng, một khi đã dính đến lợi ích, dù có ngây thơ trong tình yêu đến đâu cũng phải ép mình tỉnh táo lại.
Tôi lái xe đến viện dưỡng lão, đã đến giờ hẹn gặp Hứa Minh Tắc.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám đậm, trông như vừa chơi bóng xong, tóc mai vẫn còn ướt.
Anh khẽ gật đầu chào tôi, rồi giới thiệu vị lão niên bên cạnh, chính là viện trưởng của viện dưỡng lão.
“Sao chị ngốc thế?” Viện trưởng đi rồi, anh lắc đầu nhẹ nhàng.
Tôi biết anh đang nói về chuyện trước khi kết hôn tôi đã nuôi mẹ Chu Tự ở viện dưỡng lão đắt đỏ, nhưng điều duy nhất tôi thắc mắc lúc này là, từ khi nào mà anh bắt đầu gọi tôi là “chị”?
Tôi chưa từng biết Hứa Minh Tắc chơi golf giỏi như vậy, trong ấn tượng của tôi, cậu ấy vẫn là cậu bé hay vẽ mặt quỷ lên vở bài tập và giả bệnh để trốn tiết thể dục.
“Hứa Minh Tắc.”
Lúc nghỉ giữa hiệp, tôi hỏi cậu ấy, “Tại sao lại giúp tôi?”
Cậu ấy nửa khép mắt lại, như đang suy nghĩ rất lâu, rồi chậm rãi nói:
“Chị có biết làm sao để chấm dứt hoàn toàn một mối tình thầm không?”
“Có lẽ là biết người kia đã thích một ai khác rồi.”
Tôi bình tĩnh đáp, thật không may, khi tôi gặp Chu Tự, anh ấy đã thích Lâm Nhất Văn từ bao năm nay rồi.
“Không.”
Cậu ấy lắc đầu chậm rãi, đôi mắt sáng rực, giọng điệu uể oải nhưng lạnh lùng:
“Là khi người đó mời mình ăn kẹo cưới, và mình không còn cách nào khác ngoài phải khen rằng, kẹo này thật ngọt.”
Ánh mắt ấy chân thành và rõ ràng đến mức làm tôi thấy tim mình như lỡ nhịp, vội vàng quay đầu đi.
“Tôi không ngờ, em lại có… quá khứ đau khổ như vậy.”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu vô nghĩa.
Hứa Minh Tắc vuốt ve cây gậy golf, cười khẽ, không đáp.
Một tháng trôi qua nhanh chóng.
Kết quả điều tra cho thấy dòng tiền của công ty không có vấn đề gì, tôi cũng yên tâm hơn, giờ chỉ cần tập trung giải quyết việc ly hôn.
Chu Tự dường như đến giờ vẫn chưa nhận ra sự quyết tâm của tôi, thậm chí hôm tôi về còn đích thân vào bếp làm món sườn xào chua ngọt.
Tôi dùng đũa khuấy bát sườn, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt mong mỏi của anh.
Như có cả ngàn lời muốn nói, nhưng vẫn lạnh lẽo và mập mờ.
Vẫn là Chu Tự mà tôi từng biết, lạnh lẽo như băng, không cách nào làm cho ấm lên được.
Tôi đặt đũa xuống:
“Anh có còn liên lạc với cô ấy không?
Hoặc nói cách khác, cô ấy có nhờ anh tìm nhà, giới thiệu việc làm, hay đưa cô ấy đến bệnh viện không?”
Ánh mắt hy vọng của Chu Tự lập tức tối lại:
“An Di, em không cần phải nhìn anh với ánh mắt đó, dù anh có giúp thật, cũng chỉ đơn thuần là giúp thôi, cô ấy trong lòng anh không còn…”
“Vậy là không có chứ gì?”
Nhìn ánh mắt của anh như ngầm thừa nhận, tôi vỗ tay cười:
“Vậy thì đúng rồi, cô ta câu được người tốt hơn, tất nhiên sẽ không quay lại tìm anh nữa.”
“Chúng ta… có thể không nói về cô ấy được không?”
Tôi đứng dậy, đặt tập tài liệu ly hôn trong túi xuống bàn, khi chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó:
“Chu Tự, em chưa bao giờ thích ăn sườn xào chua ngọt, người thích món đó là Lâm Nhất Văn.”