Đã là năm thứ ba kể từ khi tôi và Chu Tự kết hôn, thế nhưng chúng tôi lại mỗi người một ngả.
Cô “bạch nguyệt quang” đã đá anh ấy để theo đuổi sự nghiệp tươi sáng năm đó đã quay lại, thậm chí còn gửi cho tôi xem lịch sử thuê phòng của họ.
Tôi lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một cách lạ lùng.
Ngủ với Chu Tự ba năm, anh ta sớm đã không còn là người trong mơ mà tôi khao khát không thể với tới nữa.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Người đàn ông đã nắm trong tay rồi thì còn không đáng giá bằng một cộng cỏ, tôi không có ý chê cỏ đâu nhé!!.
1
“Đang làm gì đó?”
Trong quán bar với ánh đèn lắc lư mờ mịt, tâm trạng tôi đang chán nản thì nhận được tin nhắn WeChat từ “hoa cao lĩnh chi”.
Tim tôi khẽ run, tôi trả lời:
“Đang nghĩ đến anh.”
Bên kia im lặng một cách kỳ lạ, khi tôi nghĩ rằng sẽ không được phản hồi, thì anh ấy lại hỏi tiếp:
“Ở nhà?”
Kết hôn lâu vậy rồi, đây là lần đầu anh ấy kiểm tra tôi, tôi không dám chậm trễ, lập tức trả lời:
“Ừ, chồng ơi, áo sơ mi của anh em đã là phẳng rồi nha.”
Kèm theo một icon mèo xin được khen.
“Tôi thấy em rồi, nhảy cũng không tệ, lại đây uống ly rượu đi.”
“…”
Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên, tìm kiếm một vòng, dưới ánh đèn chớp nháy, “hoa cao lĩnh chi” với dáng vẻ lơ đãng nâng ly về phía tôi từ xa.
….
“Hoa cao lĩnh chi” đó chính là chồng tôi, Chu Tự.
Anh ấy có ba đặc điểm tiêu biểu của nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường: đẹp trai, học giỏi, gia đình không mấy khá giả.
Còn tôi, như mọi nhân vật nữ phụ ác độc trong truyện thanh xuân vườn trường ngốc nghếch và giàu có, nhấn mạnh là giàu.
Vì vậy, cũng không khó hiểu tại sao sau khi bị bạn gái đầu tiên của mình bỏ rơi, Chu Tự lại sẵn sàng nhún nhường để tôi, kẻ luôn theo đuổi anh ấy, nhặt lấy.
Tôi nhìn vào gương, thấy mình với hai quầng mắt thâm đen, rồi cúi xuống nhìn điện thoại của chồng.
Tin nhắn khiêu khích từ tình đầu gửi đến, tôi không khỏi thở dài.
“Cướp được cuối cùng cũng không phải của mình, buổi tối ngủ có yên không?”
Tôi cũng muốn trả lời thật lòng lắm, là yên chứ, Chu Tự ngủ rất ngoan, không bao giờ ngáy.
Nhưng vẫn thấy bức bối.
Lúc này, Chu Tự đang nằm trên giường ngủ ngon lành, còn tôi thì phải chịu đựng nỗi sợ hãi có thể mất anh ấy bất cứ lúc nào.
Đã chịu đựng bao năm rồi, tôi cũng quên mất.
“Chu Tự, em muốn ly hôn với anh.” Tôi lẩm bẩm, chính tôi cũng bất ngờ.
Chu Tự gác tay lên trán, khẽ “ừ” một tiếng, nhưng rồi nhận ra có điều gì đó không đúng, lập tức bật dậy, đôi mắt trong trẻo bỗng trở nên lạnh lùng:
“Hứa An Di, em nói gì?”
Chỉ trong tích tắc, tôi lại nở nụ cười.
“Em hỏi anh, ăn cơm hay ăn trứng?
Trứng chiên hay luộc?”
Làm kẻ bám đuôi lâu ngày, đến cả lưỡi cũng cứng lại rồi.
Nửa đêm, điện thoại anh ấy lóe sáng.
Người bên cạnh nhẹ nhàng dậy, cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Tôi mở mắt, thở dài.
Thật ra không cần phải như vậy, sống với Chu Tự mấy năm nay tôi đã nhận ra, anh ấy không yêu tôi.
Anh ấy có thể cho tôi mọi thứ mà tôi muốn, bao gồm cả sự tôn trọng, bao dung, mối quan hệ nhìn bề ngoài hòa thuận, thậm chí không ngại cùng tôi nuôi dạy con cái.
Chỉ trừ tình yêu nồng nhiệt và chân thành.
Tôi cầm điện thoại lên, đúng như dự đoán, lại là tin nhắn từ cô ta.
“Chồng chị đang nhắn tin với em.”
Rồi sao? Muốn tôi gửi bằng khen cảm ơn cô à?
Nhịn mãi, mũi cay xè, mắt cũng cay.
Cuối cùng, tôi tắt điện thoại, rúc vào chăn.
Không biết đã bao lâu, trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được một cái chạm nhẹ, ấm áp trên trán.
Ly hôn chắc là không thể, nhưng lấy lòng mẹ chồng cũng không thể tránh.
Tôi xách bình giữ nhiệt đến viện dưỡng lão thì bị từ chối.
Y tá nói bà cụ đang nghỉ trưa, bảo tôi đợi một chút.
Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, mới chín giờ sáng.
Hay lắm, đến cả bà cụ cũng ức hiếp tôi.
Tôi xoa xoa chân, đứng lâu đến tê cứng, cảm thấy đứng ngoài này đón gió còn hơn là vào trong ngồi nghe bà cụ kể lể về người yêu cũ của Chu Tự.
Dù sao thì trong mắt bà, tôi có làm gì cũng không thể bằng cô gái mà bà đã chứng kiến lớn lên.
“Hứa tiểu thư.”
Có ai đó gọi tên tôi, tôi nhìn quanh, lúc này viện dưỡng lão vốn nên là nơi yên tĩnh, vắng vẻ.
Chàng trai ấy như từ trên trời rơi xuống, mang theo những chiếc lá rơi rụng.
Hóa ra cậu ấy đang ngồi trên cây.
“Không nhớ em à?”
Nhìn thấy vẻ mặt tôi ngạc nhiên, cậu ấy có chút không nhịn được cười:
“Học trò của cô, Hứa Minh Tắc.”
2
Nói đến Hứa Minh Tắc thì tôi không có ấn tượng lắm, nhưng nhìn vào gương mặt hiền lành dễ thương này, tôi mới nhớ ra.
Lúc trước khi tôi còn dạy lớp tốt nghiệp, cậu này đúng là khiến tôi đau đầu không ít vì chuyện đào hoa.
Mà đã vậy, thành tích học tập của cậu ấy lại tốt, cha còn là phó hiệu trưởng trường.
Nói chung là một học sinh không dễ quản lý và danh tiếng cũng không tốt lắm, nhưng may là trong thời gian tôi dạy thì không gây ra chuyện gì lớn, dù đôi khi nghịch ngợm, nhưng thật sự là một đứa trẻ ngoan.
“Trùng hợp ghê.”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Em sao lại ở đây?”
Cậu ấy chỉ lên tầng trên, cố tình hạ giọng:
“Mẹ em đang điều dưỡng ở đây.”
Lúc này tôi mới để ý, phòng bên cạnh mẹ chồng tôi vốn trống nay đã có người vào ở.
Tôi đang không biết an ủi cậu ấy thế nào thì bất chợt thấy trên chiếc cổ trắng của cậu có một vết cắt sâu, máu đã thấm đẫm cổ áo trắng tinh.
Tôi vừa định gọi người thì Hứa Minh Tắc bước lên một bước, cậu ấy rất cao, nên tôi chỉ có thể ngước lên nhìn.
“Suỵt.”
Cậu ấy lại cười:
“Cô Hứa, em không muốn mẹ em nhìn thấy.”
Tôi kéo cậu lên xe chở đến bệnh viện gần nhất.
Dù sao cũng chỉ là cậu trai trẻ, suốt đường đi cứ liên tục nhấn mạnh là mình không sao, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường.
“Được rồi, tôi xin cậu đừng nói nữa, mau, mau vào đi.”
Hứa Minh Tắc nhíu mày nhẹ:
“Em đã tốt nghiệp đại học rồi, cô à, cô có thể đừng dùng giọng điệu dỗ trẻ con như vậy được không?”
Tôi bật cười, ngoan ngoãn gật đầu:
“Xin lỗi.”
Cậu ấy khẽ nhếch môi, nhưng lại cố nén lại, chỉ có đôi mắt chứa nụ cười lấp lánh, trông rất ngây thơ.
Không hiểu sao, tôi có chút không dám nhìn, bèn cúi đầu xuống.
Ngồi trên ghế bên ngoài, tôi buồn chán chờ cậu ấy ra, mắt dõi theo những đôi giày đi qua đi lại, rất nhanh liền nhìn thấy một đôi quen thuộc.
Chu Tự từ trước đến nay không quan tâm nhiều đến chuyện ăn mặc, nên có lẽ anh ấy cũng không để ý làm sao áo sơ mi mỗi ngày đều phẳng phiu sạch sẽ xuất hiện trên đầu giường, hay làm sao đôi giày đặt làm lại vừa vặn thoải mái như vậy.
Cũng giống như anh ấy chẳng bao giờ bận tâm tôi khó chịu thế nào với người phụ nữ bên cạnh anh ấy.
Chu Tự rõ ràng không ngờ tôi sẽ có mặt ở đây, bước chân khựng lại trong giây lát.
Nhưng Chu Tự vẫn là Chu Tự, dù có chạm mặt người yêu cũ hay tình mới cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ, ai mới là tình mới thì chưa chắc.
“An Di, sao em lại ở đây?
Em không khỏe à?”
Lâm Nhất Văn mặt tái nhợt, chỗ gần cổ tay vẫn không ngừng chảy máu, nhưng Chu Tự lại lo lắng hỏi thăm tôi trước.
Tôi nhìn chằm chằm vào tay của Chu Tự đang đỡ cánh tay cô ta, giọng điệu bình tĩnh:
“Anh đã nói với em hôm nay công ty có cuộc họp sáng.”
Chu Tự thản nhiên: “Có việc đột xuất, nên anh đưa Nhất Văn đến bệnh viện trước.”
“An Di, chúng ta…”
“Nghe đây, Chu Tự.”
Tôi ngắt lời anh ấy, không để yên:
“Bây giờ em muốn anh cùng em đến viện dưỡng lão, đừng để em phải một mình chăm sóc mẹ anh, ngay bây giờ.”
Đôi mắt Lâm Nhất Văn nhanh chóng đỏ lên, thậm chí cô ấy còn yếu ớt dựa vào vòng tay của Chu Tự, nhưng miệng lại cố gắng tỏ ra hiểu chuyện:
“Chu Tự, anh đi đi, em đã đến bệnh viện rồi, sẽ không sao đâu.”
Chu Tự nhíu mày, như đang cố kìm nén trước sự vô lý của tôi:
“An Di, anh chỉ đưa Nhất Văn…”
“Nhất Văn, Nhất Văn!”
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, hét lên điên cuồng:
“Cô ấy không có họ sao?
Cô ấy là trẻ mồ côi à?
Chỉ có anh mới có thể đưa cô ta đến bệnh viện?
Anh nghĩ mình là ai?
Là anh hùng cứu rỗi cô ấy à?
Cô gái, đây là bệnh viện!
Không được làm ồn!”
Một vài y tá vội vã kéo tôi ra, người đi đường xung quanh chỉ trỏ, thậm chí không ít người rút điện thoại ra quay phim.
Chu Tự chỉ liếc nhìn tôi một cái, lạnh lùng vô tình, rồi lập tức đưa Lâm Nhất Văn đi gặp bác sĩ.
Tôi dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt, không biết từ lúc nào Hứa Minh Tắc đã chạy ra, vết thương của cậu ấy rõ ràng vẫn chưa được băng bó.
Cậu ấy cẩn thận đỡ tôi từ tay các y tá, như thể đang chăm sóc một quả bóng thủy tinh dễ vỡ.
Y tá lắc đầu không đồng tình: “Cô gái, nếu có chuyện gì thì ra khỏi bệnh viện rồi hãy nói, đừng làm ồn ở đây.”
Tay Hứa Minh Tắc đang vỗ nhẹ vào lưng tôi khẽ khựng lại, cậu ấy nhẹ giọng xin lỗi thay tôi, rồi khéo léo yêu cầu những người đó xóa video.
Cậu ấy đẹp trai, miệng lại ngọt, vừa xuất hiện liền khiến các y tá vui vẻ không ngớt.
Tôi chán nản nhìn xuống mũi chân, dường như… người đẹp trai lại thông minh thì lúc nào cũng được người ta yêu thích.
Giống như Chu Tự và Lâm Nhất Văn.