Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LÊN NHẦM KIỆU HOA Chương 5 LÊN NHẦM KIỆU HOA

Chương 5 LÊN NHẦM KIỆU HOA

3:36 chiều – 25/10/2024

11

Ba tháng sau.

Ta đã mang thai.

Lục Trường Triết ngày ngày lo lắng, cứ muốn ở bên cạnh ta không rời, cuối cùng bị ta một cước đá văng ra khỏi cửa.

Hầu phu nhân tình cờ thấy cảnh ấy, liền than thở: “Yên thị, may mà lúc trước cưới con, nếu không ta cũng không biết trước khi nhắm mắt liệu có thấy được thằng nhóc này tiến bộ như hôm nay hay không.”

Ta nghiêng đầu, cùng với Hầu phu nhân nhìn nhau cười.

Trên đời này, đâu có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Có, thì cũng chỉ là toan tính mà thôi.

Năm xưa, một tháng trước khi thành thân, ta đã tỉnh lại những ký ức tiền kiếp.

Sau đó, ta cũng đã từng làm loạn đòi phụ thân hủy hôn, nhưng ông ta nhất quyết không đồng ý.

Ông ta nói với thân phận con gái thương nhân của mẫu thân ta, có thể vươn tới hôn sự với Tương phủ đã là trèo cao rồi.

Dù mẫu thân lấy việc hòa ly ra ép, ông ta cũng không chịu nhượng bộ.

Khi ấy, sau nhiều lần tìm hiểu, ta cũng biết rõ Yên Bảo và Chu Ngôn Thanh đã sớm cấu kết với nhau.

Ta quyết định thuận theo kế hoạch của bọn họ, để rồi lợi dụng nó.

Có một ngày, ta “tình cờ” gặp Hầu phu nhân tại một ngôi chùa.

Hai người chúng ta như tri kỷ gặp gỡ.

Thậm chí, ta còn “vô tình” dẫn bà ấy xem một màn dã uyên ương tương hội đầy kịch tính.

Bà ấy vừa thương hại ta, vừa giận dữ không thôi. Ta bèn thổ lộ suy nghĩ của mình với bà.

Bà không lập tức đồng ý, mà ba ngày sau mới trả lời. Hẳn là đã về tra xét gốc gác của ta.

Sau đó, ta và bà đạt thành thỏa thuận, bà giúp ta “thuận nước đẩy thuyền”, để ta gả vào Hầu phủ, còn ta giúp bà quản lý Lục Trường Triết.

Từ đó, ta bắt đầu vô tình mà cố ý xúi giục Yên Bảo tìm cách thực hiện kế hoạch đổi gả.

Còn thông qua miệng lưỡi của nhũ mẫu nhà Chu Ngôn Thanh mà nói cho Yên Bảo biết Chu Ngôn Thanh thích mẫu người như thế nào, để nàng ta càng thêm vừa lòng hắn.

Khi bọn họ hành động, ta liền tạo điều kiện thuận lợi.

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự tính.

12

Ngày hôm ấy…

Lục Trường Triết cứ nhìn chằm chằm vào ta, nhìn một lúc lâu, rồi thì thào: “Thư nhi, trước khi thành thân, ta có phải đã từng gặp nàng ở đâu rồi không?”

Ta cúi đầu cười mà không đáp.

Hắn càng thêm tò mò, làm đủ mọi trò ồn ào.

Ta chỉ nhẹ nhàng nói không biết.

Cho đến một đêm, khi ôm ta ngủ, hắn đột nhiên tỉnh giấc và nói: “Nàng chính là cô gái câm đó…”

Ta không ngờ, Lục Trường Triết thật sự đã để tâm đến chuyện đó. Đó là sau khi ta và Hầu phu nhân đã đạt được thỏa thuận.

Để hoàn thành thỏa thuận, ta đã xin Hầu phủ nhân một lượng lớn tài liệu, rồi nghiên cứu rất kỹ về Lục Trường Triết.

Cuối cùng, với suy nghĩ dù không thành cũng không thể mất mặt, ta tự sắp xếp lần gặp gỡ đầu tiên giữa ta và Lục Trường Triết.

Đó có lẽ là lần Lục Trường Triết chật vật nhất trong đời.

Vị thiên chi kiêu tử ấy, một mực đòi tự mình dẫn theo một tiểu tư lên núi săn bắn.

Nhưng không ngờ lại lạc mất tiểu tư, hắn một mình lang thang trong núi, rồi gặp phải trận mưa lớn.

Lúc ấy, hắn gặp một cô gái câm, da ngăm, dung mạo không nổi bật. Nàng không biết nói chuyện.

Nhưng nàng lại biết chăm sóc người khác.

Nàng đã cứu hắn.

Mang thuốc, đưa cơm, suốt ba ngày trời.

Nhưng khi hắn tỉnh táo hoàn toàn, nàng đã biến mất không dấu vết. Từ đó, dù huy động bao nhiêu người cũng không thể tìm được nàng.

Như một tinh linh trong rừng.

Nghĩ lại, hẳn là đã để lại trong lòng hắn một dấu ấn khó phai.

Quả nhiên là như vậy.

Ta khẽ cười, vươn tay ôm chặt lấy hắn: “Ừ, phu quân thật thông minh.”

Lục Trường Triết hỏi ta về những ngày đó, ta lần lượt kể lại cho hắn nghe.

Lục Trường Triết ôm chặt lấy ta, như thể vừa tìm lại được một bảo vật đã mất.

Ta mỉm cười trong vòng tay hắn, khẽ vuốt ve bụng mình: “Phu quân, chàng nói xem, sau này đứa trẻ sinh ra, chơi với các bạn nhỏ khác, liệu có bị chê bai vì xuất thân của mẫu thân nó không?”

“Xì, xì, nói linh tinh gì thế! Nếu có chê thì cũng là chê ta… Không được, không được, ta không thể để con trai hay con gái ta phải chịu thiệt thòi thế này… Nương tử, mai ta sẽ đi hỏi Hoàng thượng xem có thể cho ta thăng chức không… À, còn phải hỏi xem khi nào thì có thể phong cho nàng một cái cáo mệnh nữa…”

Ta tựa vào lòng hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng đầy mãn nguyện.

Giây phút này, ta mới thật sự tin rằng, những cơn ác mộng kia đã tan biến cùng với giấc mơ tỉnh giấc.

Chúng không còn đe dọa đến mạng sống của ta nữa. Bên cạnh ta, là một phu quân ngày càng trưởng thành và biết yêu thương.

Trong bụng ta, là một sinh linh nhỏ bé, kết tinh từ máu thịt của ta và chàng.

Hoàn