Nước mắt ta rơi như mưa, lòng đau đến tột cùng.
Là ta, đã tin nhầm người…
Là ta, đã chọn sai đường…
Là ta, tự chuốc lấy kết cục này.
3
Ta đã đau khổ suốt hai ngày không ăn uống. Đến ngày thứ ba, Trình Tâm Nguyệt đẩy cửa bước vào, tay xách hộp thức ăn, tay dắt theo Bùi Cảnh Trần, trông bọn họ như hai mẹ con thực sự.
Ta không thèm quan tâm đến họ, nhưng Trình Tâm Nguyệt đã bưng bát cháo đến trước mặt ta, mở miệng trước:
“Dù tỷ có giận muội đến đâu đi nữa thì cũng phải ăn cơm chứ. Đừng vì muội mà tổn hại đến sức khỏe.”
Ta khẽ đẩy bát cháo nàng ta đưa đến mặt mình, cau mày nói:
“Bản cung không muốn nhìn thấy các ngươi, mau đi đi.”
Xoảng – Bát cháo vỡ tan trên mặt đất. Trình Tâm Nguyệt làm ra vẻ bị tổn thương, nước mắt lưng tròng:
“Muội chỉ lo lắng cho sức khỏe của tỷ, tỷ cớ sao phải làm đến vậy?”
Ta thấy rất rõ, bát cháo là do chính nàng ta làm rơi, nhưng vì góc nhìn hạn chế, trong mắt Bùi Cảnh Trần, đó lại là ta đang bắt nạt người khác.
“Nguyệt di lo lắng mẫu phi không ăn cơm nên đích thân mang đồ ăn đến, thế mà mẫu phi lại không biết điều mà còn hất vỡ bát, mẫu phi xứng đáng để bị đói!”
Nó vẫn chưa nguôi giận, cố tình nói thêm:
“Mẫu phi còn nói sẽ bị hệ thống trừng phạt, nhưng giờ con không thích người nữa, con chỉ thích Nguyệt di thôi, người đã bị trừng phạt gì đâu?”
“Mẫu phi chỉ biết dối trá thôi, thật đê tiện.”
Ngực ta dâng lên một luồng bi phẫn, ta tiến tới và cho nó một cái tát, tay ta run rẩy không ngừng.
“Bùi Cảnh Trần! Những điều ta dạy ngươi về lễ nghĩa, tôn ti đâu rồi? Ngươi dám nói chuyện với mẫu phi như vậy sao?”
Nó ôm mặt, bĩu môi, cúi đầu, cố chấp không chịu nhìn ta. Nó biết mình sai, nên có chút hổ thẹn, không dám tiếp tục cãi.
Lúc này, Trình Tâm Nguyệt tiến tới ôm lấy nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Cảnh nhi không cố ý phải không? Cảnh nhi có đau không?”
Bùi Cảnh Trần bỗng òa khóc, há miệng gào lên:
“Con không muốn người làm mẫu phi của con, con muốn Nguyệt di làm mẫu phi!”
Cơn đau từ thắt lưng đột ngột tái phát, đau đến thấu xương. Ta bỗng chốc hoang mang bất định, tự hỏi đây là đứa con mà ta đã liều mạng sinh ra sao?
“Cớ sao lại ồn ào thế này?”
Bùi Dư đột nhiên xuất hiện, trên mặt đầy vẻ khó hiểu. Khi thấy bát cháo vỡ dưới chân ta, lông mày hắn cau lại càng sâu hơn.
Trình Tâm Nguyệt lập tức chiếm thế thượng phong, nàng ta nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Bùi Dư:
“Là do muội không giữ chắc bát, vô ý làm rơi bát cháo của tỷ tỷ, tất cả là lỗi của muội.”
Bùi Cảnh Trần biết rõ cách khiến ta khó chịu, liền nói:
“Không phải thế, là Nguyệt di bưng bát cho mẫu phi, nhưng mẫu phi cố ý làm vỡ bát!”
Bùi Dư lập tức tin ngay.
“Thẩm Nam Lê, ngươi không nhận ân tình thì thôi, sao có thể đối xử với Nguyệt nhi như vậy?”
Trình Tâm Nguyệt khẽ nhếch miệng, niềm đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta.
Cơn đau ở thắt lưng càng dữ dội, ta run rẩy toàn thân. Ta nghiến răng nói:
“Ta không làm vỡ bát, chính Trình Tâm Nguyệt tự làm vỡ bát.”
Trình Tâm Nguyệt lập tức phụ họa:
“Là muội, là muội làm vỡ bát, biểu ca đừng giận tỷ tỷ, đều là lỗi của muội.”
Nàng ta vừa nói vừa vén mái tóc trước trán lên, cố tình để lộ ra vết bầm tím từ ba ngày trước.
Bùi Dư ngay lập tức tràn đầy thương xót, vội vàng đỡ nàng ta đứng lên, ôm vào lòng với sự dịu dàng, trong khi nhìn ta bằng ánh mắt đầy giận dữ.
“Thẩm Nam Lê, ngươi còn muốn gây rắc rối đến bao giờ? Ngươi làm sai vậy mà lại còn dám nói dối lừa Cô, làm sao Cô có thể thiên vị ngươi?”
“Hôm nay, Cô sẽ bảo vệ Nguyệt nhi. Ngươi nói hệ thống sẽ trừng phạt ngươi sao? Để xem nó trừng phạt ngươi ra sao.”
Hắn chắc chắn rằng hệ thống sẽ không xuất hiện lại, càng không thể trừng phạt ta. Hắn chỉ muốn dùng những lời này để chế nhạo ta.
Cơn đau do băng huyết khi sinh con lại tái phát, khiến ta đau đớn đến run rẩy cả tứ chi.
Bùi Dư, Bùi Dư…
Ngươi nói ngươi không phụ ta. Nhưng ngươi thấy được vết bầm trên trán của Trình Tâm Nguyệt, lại không thấy mồ hôi lạnh trên trán ta vì đau đớn.
Bùi Dư, ngươi đã hoàn toàn phụ ta!
Bất chợt, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên:
【Phát hiện chủ nhân bị phản bội.】
Ta khẽ run lên, nhắm mắt tuyệt vọng:
“Hình phạt sẽ bắt đầu sao?”
【Đúng vậy.】
Hệ thống ngừng một lúc rồi tiếp tục:
【Nhưng sau khi hình phạt kết thúc, ngươi có thể trở về nhà.】
【Ngươi sẽ mất hết cảm xúc, ký ức sẽ tan biến, cuối cùng sẽ thổ huyết mà chết. Quá trình này sẽ đi kèm với nỗi đau thể xác khủng khiếp, đòi hỏi sức chịu đựng lớn.】
Ta đứng yên tại chỗ, bình tĩnh mà kiên quyết:
“Bắt đầu đi.”
4
Một tháng sau, Đông cung treo đầy lụa đỏ. Thái tử sắp lập trắc phi.
Đúng vậy, không phải Thái tử lương đệ, mà là trắc phi, chỉ đứng sau ta.
Ta biết rằng đây là do Bùi Dư đang cáu giận với ta. Hắn đã lấy đi ấn Thái tử phi của ta, thu lại ám vệ, tước bỏ quyền quản lý trạch viện của ta.
Thế nhưng ta vẫn không chịu cúi đầu, không từ bỏ nguyên tắc một vợ một chồng.
Vì vậy, hôm nay hắn còn ép ta phải tham dự lễ nạp trắc phi, ép ta phải uống trà do Trình Tâm Nguyệt dâng.
Hắn luôn nghĩ rằng, ta không thể quay về thế giới của ta được nữa nên chỉ cần bị ép đủ lâu, ta sẽ chấp nhận quy tắc của thế giới này.
Trình Tâm Nguyệt với vẻ mặt ngượng ngùng và e thẹn nói:
“Muội gả cho điện hạ là do bệ hạ ban hôn, một vài điều có thể hơi vượt quy tắc, tỷ sẽ không giận chứ?”
Ta cúi đầu, không nói gì.
Nàng ta dường như lo lắng, vội vàng giải thích:
“Muội rất yêu điện hạ và tôn trọng tỷ, muội không đến để phá hoại gia đình này, mà chỉ mong được gia nhập, cùng tỷ hầu hạ phu quân, mong tỷ đừng giận.”
Ta nhìn rõ ràng trên gương mặt hoảng hốt của nàng ta, khóe miệng lại thoáng nét đắc ý.
Ta còn chưa kịp mở miệng, Bùi Dư đã lên tiếng:
“Nguyệt nhi sẵn sàng vì Cô mà không muốn làm chính thất, sợ ủy khuất người. Còn ngươi chẳng lẽ không thể vì Cô mà trở thành một thê tử rộng lượng hay sao?”
Hắn dường như đã thật sự quên rằng, khi xưa chính hắn sợ ta rời đi, đã hứa hẹn một đời một kiếp chỉ có hai người.
Giờ đây lại ngang nhiên đòi ta phải làm một thê tử rộng lượng?
Cơn đau ở thắt lưng bắt đầu dữ dội. Kể từ khi hình phạt bắt đầu, bệnh của ta không những không thuyên giảm, mà càng ngày càng tệ hơn.
Chỉ có vị trí trái tim là cảm thấy có chút trống rỗng. Ta đáng lẽ phải bi phẫn vô cùng, nhưng giờ đây lại không còn cảm xúc gì.
Có lẽ đây là dấu hiệu của sự tan biến cảm xúc.
Ta cố nén đau đớn ở thắt lưng, cầm lấy chén trà, uống trà do Trình Tâm Nguyệt dâng lên. Dứt khoát và quyết đoán.
Bùi Dư nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt hắn là người yêu hắn thật lòng nên mới nguyện làm thiếp của hắn.
Nhưng ta hỏi hệ thống thì biết được Trình Tâm Nguyệt đã sớm có một tình nhân ngoài phủ. Nàng ta chỉ muốn dùng sự giàu sang của Đông cung để chu cấp cho tình nhân của mình, vì vậy mới cầu xin Bùi Dư. Ngay từ đầu, nàng ta đã định leo lên cành cao của Đông cung, chứ không phải là yêu thương gì Bùi Dư.
Vậy thì ta sẽ thành toàn cho Bùi Dư.
Đôi mắt ta không buồn không vui, nhìn hắn và nói:
“Ngươi nói đúng, ta nên trở thành một thê tử rộng lượng.”
Đặt chén trà xuống, ta hờ hững nói:
“Vậy ta có thể trở về cung ngủ chưa?”
Bùi Dư ngớ người trong chốc lát.
Trước đây, ta chắc chắn sẽ nổi giận, chất vấn hắn, làm ầm ĩ với hắn. Nhưng bây giờ ta lại không làm như vậy.
Hàng lông mày của hắn càng nhíu chặt, ánh mắt càng lúc càng đen kịt:
“Thẩm Nam Lê, ngươi lại muốn giở trò gì?”
Cơn đau từ thắt lưng khiến ta không thể chịu đựng nổi, ta cúi đầu, không nói được câu nào.
Bùi Dư càng tin rằng ta đang giở trò, lạnh lùng hừ một tiếng.
Trình Tâm Nguyệt sợ có điều gì sai sót, vội vàng dìu hắn vào phòng trong.
“Điện hạ, tỷ tỷ cũng đang thành toàn cho chúng ta. Hôm nay cảnh đẹp trời thanh, đừng phụ ý tốt của tỷ tỷ.”
Bùi Dư bế Trình Tâm Nguyệt vào trong.
Rõ ràng hôm nay là ngày đại hỷ của hắn, hắn có thể nạp bạch nguyệt quang của mình vào cửa mà không cần phải quan tâm đến ta nữa, thế mà khí tức quanh người hắn lại lạnh lẽo vô cùng.
Lạnh như băng tuyết…
5
Ta cố vịn lấy mép bàn để đứng dậy, nhưng rồi…
Phụt… — một ngụm máu tươi phun ra.
Hệ thống lập tức báo cho ta biết rằng đây là dấu hiệu của ung thư vòm họng. Ta sẽ liên tục ho ra máu, nôn ra máu. Đây là quá trình cần thiết trong hình phạt.
Ta nhìn vào mảng đỏ trong tay mình, lòng bàn tay run rẩy. Nỗi đau ở cổ họng khiến nước mắt ta không kiềm được mà rơi xuống.
Đau quá….
Bỗng nhiên, Bùi Dư lúc này đáng lẽ phải ở trong tân phòng với trắc phi của mình, thế mà lại lao đến, ôm chặt lấy ta trong vòng tay. Khi nhìn thấy vết máu trên người ta, ánh mắt hắn đầy hoảng sợ:
“Sao lại nôn ra máu? A Lê, đừng dọa ta.”
Hắn cuống cuồng hét lớn:
“Gọi thái y ngay!”