1,
Ta là người của thế kỷ 21.
Điều đặc biệt chính là… ta xuyên qua từ trong bụng mẹ.
Lúc đó ta chỉ là một cục thịt nhỏ, không biết nói, không biết chạy, bất lực nhìn nhũ mẫu lén tráo đổi con.
Ta đáng thương bị ném đến bãi tha ma.
Đúng lúc cha ta vào kinh thành mua heo giống, tiện tay nhặt ta về nhà.
Mỗi lần uống say, ông sẽ quát lên, “Tên trời đánh nào lại ném bé con đi giữa trời tuyết, không nuôi được thì phải biết quản tốt thân dưới của mình chứ, đem sản phẩm ném đi khắp nơi, ông đây mà gặp chắc chắn sẽ thiến mày!”
Những lời này của ông ấy không phải đùa, ông ấy là cao thủ thiến lợn có tiếng trong thôn, chỉ là chưa thiến người bao giờ mà thôi.
Đùa thôi, ta biết, ông ấy đau lòng vì ta.
Khi bị ném tới bãi tha ma, trên người ta chỉ bọc một miếng tã mỏng, khuôn mặt bị lạnh đến mức tái nhợt, đại phu nói ta hết cứu rồi, nhưng cha không tin, ông ấy bỏ hết vốn liếng cưới vợ của mình ra để cứu ta, nuôi ta lớn lên.
Có một điều ta chưa bao giờ nói cho ông ấy nghe, đó là khi ta vừa nhìn thấy người đàn ông mọc đầy râu nhặt mình, ta đã lập tức từ bỏ ý chí sống sót.
Quá đáng hơn nữa là, lúc đó ta cảm thấy cha chẳng khác gì một người ă n t h ị t trẻ con.
Cứ như vậy, hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.
Nhờ kỹ năng nấu ăn từ kiếp trước, ta nổi danh gần xa nhờ việc chế biến thịt lợn.
Thịt thăn chua ngọt, sườn xào chua ngọt, thịt viên nướng, thịt chiên giòn, miến heo hầm…
Khách hàng từ khắp nơi tứ phía đổ về không đếm xuể.
Chỉ vài năm trôi qua, ta đã đứng vững ở trấn này, cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Dạo này cha ta đang rất muộn phiền, chỉ vì ta đã tròn mười tám tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn.
Ở thời đại này, khi đến tuổi cập kê đã có bà mối đến làm mai, không ít cô gái vừa mới mười sáu đã làm mẹ.
Dáng dấp của ta cũng không tệ, là kiểu mà nam nhân thời đại này vừa thấy đã thích.
Khoảng thời gian trước, ngày nào cũng có người đến nhà ta cầu thân, có người ngâm thơ trước cửa, thậm chí còn có người hứa hẹn thi cử đỗ đạt rồi sẽ quay về cưới ta…
Ta cạn lời, chẳng lẽ đám người này không biết chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào sao?
Bị làm phiền đến mức không thể chịu nổi nữa, ta sai người đem một con heo tới, biểu diễn m ổ heo giữa đường giữa chợ.
Nước sôi lửa bỏng, chọc t i ế t, mở ngực m ổ b ụ n g… liền một mạch.
Cuối cùng, những người có ý với ta đều c h ế t tâm.
Đùa cái gì thế, cả đời này ta không có dự định muốn lấy chồng.
Ta vừa có nhan sắc, vừa có tiền, có cuộc sống nhàn hạ, việc gì cứ phải t r e o cổ lên một cái cây chứ, cái ta muốn là cả một rừng cây.
Có gì sai đâu chứ, ta chỉ muốn cho mỗi chàng trai một gia đình thôi.
2,
Tháng mười hai cuối năm, thịt heo của ta càng ngày càng bán chạy.
Sáng nay cha ta buộc bốn con heo lên xe ngựa, giao cho ta nhiệm vụ đem nó đến núi Lộc Minh.
Trong núi Lộc Minh có rất nhiều thổ phỉ, trước kia cha ta cũng là một trong số đó, chẳng qua là có ta nên ông ấy mới phải rửa tay gác kiếm, xuống núi làm ăn.
Người giang hồ coi trọng nhất là tình nghĩa, cứ đến ngày lễ kiểu gì cha cũng đem lễ vật đến tặng họ.
Trên đường đi đến núi Lộc Minh, ta thấy Hồ Tử Lưu dẫn theo một đám người vây quanh một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa đã tan thành năm bảy phần, trông tàn tạ không tả nổi.
Bên cạnh là một nam nhân đang hôn mê, từ xa nhìn lại chỉ thấy chiếc áo trắng trông khá nổi bật, rất thư sinh.
“Chậc chậc.”
Giữa thời tiết này còn mặc như vậy ra ngoài, đồ đ i ê n.
Ta từ từ lái xe về phía trước, vừa đến gần ta đã lập tức choáng váng.
Cái tên này! Hắn ta trông rất… rất… rất đẹp trai!
Gương mặt trắng nõn, lông mày sắc nét, mũi vừa thẳng vừa cao, đôi môi mỏng tuyệt mỹ… đây căn bản không phải là người, chắc chắn là yêu tinh!
Thật sự là giống hệt câu thơ kia… Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song.
Mẹ nó, quá đẹp trai!
Ta nghi hoặc nhìn qua Hồ Tử Lưu.
Theo những gì ta biết, thổ phỉ trên núi Lộc Minh đều rất có đạo đức, họ chỉ c ướp của người giàu chia cho người nghèo chứ chưa từng làm hại ai cả.
Hồ Tử Lưu luống cuống xòe tay ra, “Kiều Tỷ, sáng nay lão đại biết tỷ sẽ đến đưa thịt, tuyết rơi đường khó đi nên phân phó chúng ta xuống chân núi đón tỷ, không ngờ vừa đến đây thì đụng phải hắn ta.”
Ta đến gần thư sinh, phát hiện trên ngực của hắn lấm tấm vài vết m á u, ta đưa ngón tay ra xem còn hơi thở không, đầu ngón tay cảm nhận được chút nhiệt độ, hắn còn sống.
Ta nhờ người nhấc hắn ta lên xe ngựa, trên xe không còn chỗ nên ta đành để anh ta nằm lên người con lợn béo.
Chúng ta tìm một căn nhà trống, cho hắn ta nằm trên giường rồi kêu thầy lang què trên núi tới khám bệnh.
Tên này mạng lớn thật, xe ngựa đã tan tành mà hắn chỉ bị thương ngoài da, chắc là do trời quá lạnh nên mới bị hôn mê.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, hắn tỉnh lạnh.
Hắn ta cảnh giác nhìn xung quanh, “Đây là đâu? Ta là ai? Ngươi là ai?”
Ta mở to mắt, quay đầu nhìn về phía thầy lang què.
Sau một hồi kiểm tra, thầy lang vuốt râu, ý vị thâm trường nói, “Có lẽ là do khi vị công tử này ngã xuống xe ngựa đã đụng đầu vào đâu đó nên mới bị mất trí nhớ.”
“Khi nào mới có thể phục hồi trí nhớ?” Ta vội vàng hỏi.
Thầy lang lắc đầu, “Khó nói lắm, ít thì dăm bữa nửa tháng, nhiều thì cả một đời.”
Hai mắt ta sáng lên, vui mừng nhướng mày, chắc chắn là do trời thương ta, biết ta từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng được nếm mùi nam nhân nên mới đặc biệt mang đến cho ta một người.
Tóc hắn ta chỉ búi một nửa, chắc chắn là chưa lập gia đình.
Mặc dù thư sinh này cảm thấy xung quanh đều lạ lẫm, nhưng dựa vào những lời mà thầy lang nói, hắn ta cũng biết mình mất trí nhớ.
Giống như cố gắng nhớ lại, hắn ta liên tục đưa tay đập vào đầu.
Thấy vậy, ta nhẹ nhàng nắm chặt hai tay của hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục đập, dịu dàng nói, “Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, không sao.”
Hắn ngẩng đầu, hai mắt ướt sững nhìn ta.
Ta không nhịn được, đưa tay sờ mái tóc xù xù của hắn, “Chàng tên là Lương Nhị Ngưu, cha mẹ đều đã mất, từ nhỏ sống ở núi Lộc Minh, ta họ Mạnh, tên Kiều Kiều, là vị hôn thê của chàng.”
Nhị Ngưu tựa ở đầu giường, che miệng ho khan vài tiếng, trong mắt tràn ngập đề phòng, rõ ràng là không tin những gì ta vừa nói.
“Khụ khụ.” Ta hắng giọng, tiếp tục tỏ vẻ nghiêm túc nói, “Nhị Ngưu, chúng ta có hôn thư được quan phủ đóng giấu đó! Nếu chàng không tin, ta sẽ phái người mang tới!”
“Trên người chàng còn có vết thương, mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút đã.”
Ra khỏi cửa, ta lập tức nhờ Hồ Tử Lưu đi đến nha môn làm một cái hôn ước giả.
“Kiều Tỷ, tỷ thật sự thích cái tên thư sinh này sao?” Hồ Tử Lưu kinh ngạc hỏi.
Năm đó, sau tiết mục mổ heo của ta, giang hồ đã đồn đại rằng “Tây Thi thịt heo” không muốn thành thân.
Ta gật đầu, thúc giục hắn nhanh chóng đi làm.
Hồ Tử Lưu cười nhạo, “Kiều Tỷ, nếu tỷ trở nên dịu dàng, chắc chắn không có nam nhân nào thoát khỏi tay của tỷ!”
3,
Dựa vào số tiền thuế mà những năm nay cha ta nộp lên quan phủ, cộng với quan hệ của ta với núi Lộc Minh, chẳng mấy chốc mà nha môn đã làm xong văn thư cho ta.
Nhị Ngưu cẩn thận cầm lấy văn thư xem xét cẩn thận, nhìn đi nhìn lại giống như đợi nó nở hoa luôn.
Trong lòng ta thầm oán, tên tiểu tử này, đây chính là ấn ký đường đường chính chính của nha môn đó.
Bưng đồ ăn lên bàn, đây là nhân lúc Hồ Tử Lưu đi làm giả văn thư ta tranh thủ xuống bếp làm.
Chẳng phải trước kia các cụ có một câu nói rất hay sao?
Muốn nắm được trái tim nam nhân, trước hết phải nắm được dạ dày.
Sườn xào chua ngọt k í c h t h í c h vị giác của hắn ta.
Thấy yết hầu hắn khẽ nhấp nhô, ta khẽ nuốt nước miếng, sao lại mê người như thế chứ!
Ta đưa đũa cho hắn, nhưng hắn không cầm.
Gương mặt trắng nõn của hắn đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn ta mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra.
Ta nhét đũa vào tay hắn, “Ăn đi, đây là món mà trước kia chàng thích nhất mà.”
Có lẽ là do đói bụng rồi nên hắn không từ chối nữa.
Vì ăn quá nhanh, Nhị Ngưu ho khan, ta nhanh chóng rót nước đưa cho hắn, dịu dàng giúp hắn xoa lưng, nhẹ nhàng lấy khăn giúp hắn lau miệng.
Hắn cầm lấy cốc nước rồi rút tay ra khỏi bàn tay đang cầm khăn lau của ta, hai tai đỏ bừng.
Ta dọn dẹp bát đũa, đang chuẩn bị mang ra ngoài nhờ người rửa thì hắn lập tức níu lấy tay áo ta.
“Kiều Kiều, nàng có quay lại không?” Hắn yếu ớt hỏi.
Ta sững sờ, trong lòng mừng rỡ, quay người lại, nhân cơ hội này sờ sờ gương mặt hắn.
Ôi cái cảm giác này!
Nhịn cả ngày trời, ta đã muốn sờ thử từ lâu rồi.
“Đương nhiên là sẽ quay lại rồi, vết thương của chàng còn chưa lành, ta làm sao dám rời đi.”
Ta vội chạy ra ngoài, bay thẳng đến chỗ thầy lang què.
Ta muốn hỏi với sức khỏe của Nhị Ngưu bây giờ có thể động phòng không?
Trước kia nghe dân làng đồn, Thúy Hoa nhà bên cạnh trong lúc động phòng chơi đùa quá sức, khiến cho tướng công nàng suýt thì hỏng thận luôn!
4,
Ở trên núi nhiều người biết, ta sợ có ai đó nhanh mồm nhanh miệng không giữ được bí mật, thế là sáng hôm sau ta lập tức đánh xe ngựa đưa Nhị Ngưu xuống núi.
Ta đã truyền tin cho cha từ trước, lúc này ông đang đứng ở đầu ngõ đón chúng ta.
Ông ấy nhìn Nhị Ngưu một lượt.
Nhị Ngưu không quan tâm lắm, yên lặng để ông nhìn.
Ông kéo tay tôi sang một bên, “Tên tiểu bạch kiểm này… vai không thể gánh, tay không thể nâng, ngoài gương mặt ra thì chẳng được cái nước gì, quan trọng là hắn không thể vào kinh đi thi, không thể kiếm một công việc đàng hoàng!”
“Thì con thích gương mặt của hắn mà!” Ta thật lòng nói.
Đừng nói đến mười tám dặm quanh đây chẳng ai có gương mặt đẹp mắt như Nhị Ngưu, tính cả kiếp trước nữa ta cũng chưa gặp được ai đẹp như chàng.
“Hừ!” Cha tức giận nhưng cũng không làm được gì, đành phất tay áo rời đi.
Nếu thời đại này có thị trường cổ phiếu, chắc chắn cha ta sẽ là người đi đầu trong giới đầu tư.
Chỉ khác là người khác đầu tư, kinh doanh sinh lời, còn ông ấy thì đầu tư vào con rể tương lai.
Bất cứ ai trong làng hay đi ngang qua, chỉ cần trông thấy ai có vẻ nghèo nghèo nhưng lịch sự, nhã nhặn, có vẻ là người tốt, quan trọng nhất là có thể vào kinh đi thi, cha ta đều đầu tư, à không, là tiếp tế cho họ.
Ông muốn kiếm cho ta một phu quân làm quan, để ông ấy đi theo hưởng phúc.
Chỉ là phi vụ đầu tư của ông chưa từng thành công, tính đến nay chắc cũng có mấy chục người thi rớt chạy về nhà ta đòi ở rể rồi.
Ta mỉm cười, nắm tay Nhị Ngưu đi trên con đường quen thuộc.
Nhị Ngưu theo sát ta, nhìn quanh một vòng, sân nhà tuy nhỏ nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng, phía tây nam có một cây hồng trụi lá, những quả hồng nhỏ trên cây như mấy cái đèn lồng.
Chàng nhẹ gật đầu, sau đó do dự nhìn ta, “Ta ở đâu?”
Nhìn gương mặt trắng nõn, gương mặt ngây thơ vô số tội ấy, ta lại muốn làm chuyện xấu.
Ta kéo tay hắn, đi đến phòng mình, chân thành nói, “Chàng và ta là mối quan hệ thân thiết nhất, đương nhiên là phải ngủ cùng nhau rồi! Đây không phải là chuyện tất nhiên sao!”
Đôi mắt đen láy của Nhị Ngưu hiện lên vẻ bối rối, “…”
Phải làm sao bây giờ? Hắn càng như thế ta càng muốn trêu chọc hắn.
Nhân lúc hắn buông lỏng, ta lập tức ôm lấy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực.
Ái chà, cơ ngực rất cứng!
“Chúng ta phải ngủ cùng nhau, chàng phải ôm ta, hôn ta rồi mới được ngủ.”
Cả người hắn cứng ngắc, mặt đỏ tới mang tai, sau đó tẩy ta ra.
“Nàng…”
“Ta không biết xấu hổ.” Ta nén cười, thay hắn nói hết lời.
Hắn lạnh mặt nói, “Tuy ta là vị hôn phu của nàng, nhưng chúng ta chưa thành thân, như vậy không hợp quy củ.”
Ta không đáp lại, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, vỗ lên tấm nệm mềm mại, “Thật thoải mái, chàng có chắc là không muốn ở cùng ta không?”
Hắn nhìn ta một chút sau đó ho nhẹ rồi bỏ chạy.
“Hahahahah!”
Ta kịp phản ứng, không nhịn được mà cười ầm lên.
Từ khi tỉnh lại, hắn ta rõ ràng rất lạ lẫm, nhưng lại ép buộc bản thân đến gần ta.
Tiểu tử, không tin không trị được ngươi!
5,
Năm mới sắp tới, không khí trên đường càng lúc càng nhộn nhịp, đèn lồng đỏ được treo khắp nơi, pháo hoa vang khắp đường phố.
Buổi chiều, ta kéo Nhị Ngưu đi mua vài thước vải để may áo, có vẻ hắn, có vẻ hắn rất thích màu trắng.
Nhưng còn lâu ta mới để hắn toại nguyện nhé!
Ngoại trừ màu trắng, ta lấy mỗi màu một tấm.
Ông chủ tiệm vải rất vui vẻ.
Tiểu tử này còn đang phụng phịu, giận dỗi cách xa ta thêm hai bước.
Ta cười cười nhưng không nói gì, vui vẻ nhìn ông chủ lấy số đo của hắn… đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nam nhân ấy mà, không thể quá nuông chiều.
Lúc này, tiệm thịt heo của cha và quán ăn nhỏ của ta đều là lúc bận rộn nhất.
Nghĩ đến việc khói thức ăn sẽ có hại cho da, ta nhìn gương mặt của Nhị Ngưu một chút.
Cuối cùng, ta quyết định mang Nhị Ngưu đến chỗ cha ta, để hắn giúp ông làm việc.
Quán cơm nhỏ rất đắt hàng, vừa bước vào đã thấy thím Lưu đang bận rộn.
Không phải do có nhiều khách đến ăn cơm, mà là nhiều người đến mua đem về.
Ta nấu sườn xào chua ngọt, sườn kho, xôi thịt, thịt kho tàu… đóng thành hộp, không ngờ lại bán rất chạy.
Trong trấn có người bận rộn cả năm, chỉ có mấy ngày cuối năm là được thảnh thơi, họ cũng không muốn ra ngoài quá nhiều lần, đồ hộp của ta vừa ngon, vừa rẻ nên bán rất chạy.
Thấy mặt trời đã ngả về phía tây, ta giãn người một chút, nhắc thím Lưu đóng cửa nghỉ sớm một chút.
Thấy giỏ thức ăn trong tay ta, thím Lưu hiểu ý cười cười, “Được rồi, được rồi, ta biết con đau lòng cho chó sữa nhỏ của con mà.”
Đi đến cửa hàng thịt heo, ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bình thường giờ này cửa hàng đã đóng cửa rồi, hôm nay sao lại…
Những người đang xếp hàng đều là những cô gái trong trấn, ai ai cũng đỏ mặt thì thầm với nhau.
Ta vượt qua đám người, đi đến gần hơn, sau đó khiếp sợ nhìn những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nam nhân tuấn tú, vai rộng eo hẹp, áo trắng như tuyết, mái tóc đen được búi gọn gàng, gió nhẹ phất phơ… rất câu hồn người.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay chém xuống, miếng xương trên thớt nứt thành hai.
Ta nuốt nước miếng, không phải vì bị mê hoặc bởi gương mặt kia, mà là cảm thấy có chút khiếp sợ.
Bình thường cha ta chặt miếng xương này đều sẽ phải vén tay áo, vung dao lên, dùng hết sức chặt xuống, vậy mà hành động của hắn lại giống như không tốn chút sức lực nào.
Điều này khiến ta nhận ra một điều, Nhị Ngưu chỉ là mất trí nhớ thôi, đến khi khôi phục trí nhớ thì sao?
Có phải đến khi hắn khôi phục trí nhớ, phát hiện ta lừa hắn, hắn cũng sẽ c hặt ta thành từng mảnh không?
Nam nhân cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đầy sự khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy ta lại lập tức vui vẻ.
Hắn bỏ dao xuống, chạy đến trước mặt ta, ấm ức nhìn ta rồi lại nhìn sang mấy cô nương đang đứng đó.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước như chó con của hắn, ta lập tức hiểu ra, đây là bị các nàng làm phiền đến mức tủi thân rồi đây mà.
“Kiều Kiều, lau mồ hôi!” Hắn làm nũng.
Ta lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.
Thôi kệ, mưa đến đâu mát mặt đến đấy vậy!
“Nàng đưa ta đến cái nơi bẩn thỉu này, lại còn cho nhiều cô nương đến nhìn ta như vậy, ta tưởng nàng không cần ta nữa.”
Nghe vậy, ta ho nhẹ.
Ta cầm lồng thức ăn trong tay, đưa cho hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Bước vào trong, nhìn ông già đang vừa cắn hạt dưa vừa uống trà, ta lập tức giơ chân đạp ông một phát.
Ta cầm đao bổ vào thớt, cười lạnh, “Các vị đại thẩm, đại tẩu, tỷ tỷ, muội muội, đây là vị hôn phu còn chưa qua cửa của Mạnh Kiều Kiều ta, chờ đến khi ta thành thân sẽ mời mọi người đến uống chén rượu mừng, cảm ơn các vị đã quan tâm, hôm nay cũng đã muộn rồi, cửa hàng phải đóng cửa thôi.”
Nói xong, ta dẫn Nhị Ngưu về nhà, bỏ mặc ánh mắt của mọi người.