Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIỀU DIỄM NHƯ TRĂNG Chương 1 KIỀU DIỄM NHƯ TRĂNG

Chương 1 KIỀU DIỄM NHƯ TRĂNG

1:46 sáng – 09/10/2024

Ngày lễ Thượng Tỵ, ta cùng khuê mật đi dạo xuân, nhưng xe ngựa bị kẹt trên quan đạo.

Ta nghe thấy tiếng nói của vị hôn phu vọng ra từ chiếc xe ngựa bên cạnh.

“Từ Giao chẳng qua chỉ là nữ nhân tầm thường, sao có thể so sánh với dung nhan như hoa như nguyệt của quận chúa.”

Tiếng cười nhẹ của nữ tử trong xe khiến lòng ta lập tức trĩu nặng, rơi vào đáy vực.

1

Khuê mật của ta, Hứa Minh Minh, muốn xuống xe xem cho rõ. Ta ngăn nàng lại.

Minh Minh phẫn nộ không thôi,

“Ngươi lo cho hắn ăn học, hắn lại trèo cao rồi chê bai ngươi.”

“Lũ vô ơn, hôm nay ta nhất định phải tát vào mặt hắn!”

Ta bật cười,

“Nếu thật là hắn, đâu cần ngươi phải ra tay.”

Ta và Tống Dận là thanh mai trúc mã.

Tống Dận thông minh, hiếu học, ôn hòa khiêm tốn, là chàng trai ai gặp cũng phải khen một tiếng, tiền đồ rộng mở.

Ta không thể tin được, một người thông minh như Tống Dận lại phản bội ta.

Dù sao, hắn ăn của ta, dùng của ta, phản bội ta sẽ phải trả giá như thế nào, từ nhỏ hắn đã biết.

Chẳng lẽ vị quận chúa này đáng để hắn mạo hiểm như vậy? Ta vén rèm xe, nhìn về phía xe ngựa bên cạnh, sắc mặt trở nên u ám.

Chiếc xe đó là do ta mua cho hắn, ngựa kéo xe cũng là con ngựa ta tốn nhiều bạc mua về.

Lúc ấy, rèm xe bên kia cũng được vén lên, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm, cùng với cánh tay phía sau mà ta quá quen thuộc.

Là Tống Dận. Ta xoa nhẹ trán mình.

“Phải làm gì đây?”

Hứa Minh Minh hỏi.

“Câu này, lát nữa ngươi nên hỏi Tống Dận.”

Ta nhướng mày.

Minh Minh lập tức ôm chầm lấy ta,

“Ta biết mà, Từ Giao sẽ không chịu thiệt thòi.”

Ta bảo bà lão đánh xe ngựa đi lên trước, chắn ngang con đường, rồi bảo bà đi lẫn vào đoàn xe khác.

Chẳng mấy chốc, phía sau xe ta đã vang lên những tiếng mắng chửi, xe sau mắng xe trước, không khí thật náo nhiệt.

Ta vẫn ung dung ngồi đó, lắng nghe tiếng chửi mắng.

Một lát sau, quận chúa Thanh Dương và Tống Dận cùng xuống xe, Tống Dận gõ vào vách xe ta, cất tiếng:

“Làm ơn tránh ra một chút, xe các ngươi đang chặn đường.”

Quận chúa Thanh Dương nói.

“Không biết đi xe ngựa à, chẳng có chút lễ giáo nào cả?”

Trên quan đạo, đâu đâu cũng là người, ai cũng đang xem náo nhiệt.

Dù sao, cả Tống Dận và quận chúa Thanh Dương đều là người nổi tiếng ở kinh thành.

“Xin lỗi, bà lão đánh xe nhà ta không được khỏe, bà ấy sẽ trở lại ngay thôi.”

Ta bước ra khỏi xe, đứng trên đầu xe. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Có người kêu lên kinh ngạc:

“Là Từ gia chủ!”

Ta cũng vờ ngạc nhiên,

“Tống Dận, chẳng phải ngươi nói đi cùng Tiểu Hầu gia làm việc sao, sao lại ở đây?”

Ánh mắt ta dời sang quận chúa, vẻ mặt kinh ngạc không kém.

“Quận chúa?”

Sắc mặt Tống Dận lập tức trắng bệch, hắn nhìn quận chúa rồi lại nhìn ta, vốn nhanh nhạy nhưng nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“Có vấn đề gì sao?”

Quận chúa Thanh Dương khoanh tay nhìn ta,

“Ta đi dạo xuân cùng bạn, cần phải báo cho ngươi à?”

Quận chúa Thanh Dương không thể không biết, Tống Dận đã có vị hôn thê.

Ta không bước xuống xe, nhìn hai người từ trên cao,

“Phải, chuyện của quận chúa không cần báo cho dân nữ.”

Ta xoay người lại, nhìn thẳng vào Tống Dận,

“Nhưng ta đang hỏi vị hôn phu của ta.”

Mặt quận chúa Thanh Dương đỏ bừng. Từ đâu đó vang lên tiếng cười trong xe.

“Tiểu Hầu gia có việc đột xuất, bảo ta đi cùng quận chúa dạo xuân, chưa kịp nói với nàng.”

Tống Dận bước lên phía trước, hạ giọng nói,

“Nàng đừng làm ầm lên.”

Hắn hy vọng ta đừng làm lớn chuyện, đừng ảnh hưởng đến danh dự và tiền đồ của hắn.

Hóa ra thành ra ta đang làm loạn?

Ta nhướn mày, nói:

“Ngươi cùng quận chúa đi dạo xuân, nam nữ độc thân đi cùng nhau, đâu có hợp lẽ! Ngươi phải về báo cho ta biết, để ta đi cùng mới phải.”

Sắc mặt Tống Dận trắng bệch.

Tiếng cười xung quanh ngày càng lớn, những người trong các cỗ xe không lộ diện cười đùa không kiêng nể.

Mặt quận chúa Thanh Dương đỏ bừng như máu.

Đúng lúc này, có một nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa tiến tới.

Hắn có dung mạo tinh tế, khí chất cao quý, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, khiến người ta nhìn vào liền biết hắn có thân phận phi phàm.

“Tránh đường trước đi.”

Nam tử nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng lại trên mặt ta, rồi hơi khựng lại khi nhìn quận chúa Thanh Dương.

Quận chúa Thanh Dương thấy cứu tinh liền vội vã bước tới làm nũng.

“Thái tử ca ca, không phải là muội chặn đường, là nàng ta!”

2

Ta cúi đầu, xuống xe hành lễ. Xung quanh đã có rất nhiều người quỳ xuống.

Thái tử bảo ta đứng lên, rồi phất tay cho mọi người miễn lễ, sau đó mới quay sang nhìn quận chúa Thanh Dương.

“Ta nghe rồi, không cần ngươi nói thêm.”

Giọng điệu của Thái tử ôn hòa, nhưng ánh mắt lại toát ra sự nghiêm nghị.

Ta khá ngạc nhiên, không ngờ Thái tử lại không thiên vị biểu muội của mình.

Quận chúa Thanh Dương không được thiên vị, biết rằng tiếp tục tranh cãi sẽ chỉ khiến bản thân thêm khó coi, nàng ta hậm hực dậm chân rồi quay trở lại xe.

Tống Dận hành lễ với Thái tử, liếc nhìn ta, định bước theo quận chúa lên xe, nhưng Thái tử lại nói:

“Tống tú tài, ngươi nhanh nhẹn, hãy ra phía sau giải quyết ách tắc giúp mọi người, vất vả cho ngươi rồi.”

Sắc mặt Tống Dận trắng bệch, nhưng vẫn cúi đầu nhận lệnh. Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Thái tử cuối cùng nhìn về phía ta, nhướng mày hỏi:

“Ngươi định làm gì tiếp theo?”

Ta đáp.

“Thảo dân không còn hứng thú dạo xuân, xin quay về ngay bây giờ.”

Hắn khẽ gật đầu, chỉ tay về phía thị vệ của mình,

“Ngươi hãy đánh xe, đưa nàng ấy về an toàn.”

Ta cúi đầu tạ ơn rồi lên xe.

Chờ đến khi về đến nhà và tiễn thị vệ của Thái tử đi, Hứa Minh Minh mới thở phào một hơi, khẽ nói:

“Không ngờ lại gặp Thái tử, chẳng lẽ ngài ấy biết ngươi cố ý chặn đường sao?”

“Chắc là biết.”

Ta bình tĩnh đáp,

“Nhưng chẳng sao cả, lỗi đâu phải ở ta.”

Hứa Minh Minh lại vui vẻ nói về chuyện của Tống Dận:

“Bây giờ thì thanh danh của hắn và quận chúa Thanh Dương đều đã hỏng bét, ta nghe mà hả dạ.”

Ta mỉm cười.

Thực ra, ta đã quá tin tưởng Tống Dận. Những dấu hiệu về hắn đã xuất hiện từ trước.

Ta còn nhớ vài ngày trước khi trời đổ mưa. Ta mang ô đến học viện cho hắn.

Ta đã đến học viện của hắn nhiều lần, hậu viện có bảy phòng, trong đó sáu phòng là do ta tài trợ xây dựng.

Viện trưởng rất cảm kích ta, nhưng ông không biết rằng ta tài trợ không phải vì lòng nhân ái gì cả, chỉ là vì sợ Tống Dận ở không được thoải mái.

Khi đến cửa, ta thấy bên trong có bảy, tám học trò đang ngồi. Họ không nhận ra ta, nhưng ta thì biết rõ họ.

“Cô nương tìm ai?”

Dương Lăng nhìn ta, trong mắt hắn không che giấu được sự kinh ngạc.

“Ta tìm Tống Dận, chàng ấy có ở đây không?”

“Tống Dận đang ở phòng của thầy giáo, sẽ quay lại ngay thôi.”

Dương Lăng nghiêng đầu, đôi tai hơi đỏ lên, hỏi ta.

“Cô nương là gì của Tống Dận?”

Những người khác cũng nhìn ta, trao đổi ánh mắt đầy tò mò và phỏng đoán.

Ngực ta bỗng thắt lại, xem ra Tống Dận quả thực chưa từng nhắc đến ta, cũng như hôn ước giữa chúng ta với ai.

“Ta là…”

Ta định nói, thì Tống Dận đột ngột mở cửa phòng bên cạnh, khi thấy ta, hắn sững lại,

“Sao nàng lại đến đây?”

Ta lắc lắc chiếc ô trong tay.

“Ta tối nay không về đâu, nàng không cần phải đi một chuyến như thế này.”

Tống Dận dịu giọng nói,

“Trời đã tối rồi, để ta đưa nàng về.”

Ta khẽ gật đầu, bên trong Dương Lăng và những người khác bắt đầu cười đùa, hỏi Tống Dận ta là ai.

Ta vẫn đứng yên, chăm chú nhìn Tống Dận, muốn biết hắn sẽ giới thiệu ta như thế nào.

“Nàng ấy là em gái của ta, đừng trêu chọc làm nàng ấy sợ.”

Tống Dận trả lời nhẹ nhàng, không chút ngập ngừng.

Tiếng cười càng lớn hơn, có người hỏi hắn khi nào thì có thêm một người em gái.

Có người lại hỏi:

“Muội muội nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đã có hôn ước chưa?”

“Đừng nói năng bậy bạ.”

Tống Dận trầm mặt ngăn họ lại, ta khẽ gật đầu với mọi người trong phòng, rồi chậm rãi bước dọc theo hành lang.

Tống Dận nói ta là em gái, ngày sau ta và hắn thành thân, hắn sẽ giải thích thế nào với các đồng môn? Hắn cưới em gái mình sao?

Hay hắn vốn chưa từng có ý định cưới ta?

“Muội muội nhà Tống gia.”

Dương Lăng bỗng vượt qua Tống Dận, bước nhanh đến chỗ ta, gương mặt đỏ bừng, trông có vẻ lúng túng.

“Ta…ta…ta tên là Dương Lăng, con trai của Dương thị lang trên phố Đông.”

Thiếu niên nói xong, nhìn ta một cái thật sâu, đỏ mặt rồi vội vã chạy trở lại phòng.

Ta quay đầu lại, thấy Tống Dận đang đứng sững sờ bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt.

“Ta sẽ tự về, ca ca không cần tiễn ta.”

Ta không nhìn Tống Dận nữa, mở ô bước vào màn mưa.

Thực ra, giấc mộng đẹp giữa ta và Tống Dận, nên tan vỡ từ cơn mưa đó.

Chỉ là ta đã tự lừa dối chính mình mà thôi.