Dẫu biết rõ thiếu niên trước mắt tuy đang trong cảnh sa sút, nhưng tương lai sẽ trở thành người có quyền lực ngút trời, nắm giữ cả càn khôn.
Ta vẫn quyết định từ hôn với hắn.
Chớ hỏi ta tại sao.
Vì ta không phải là kẻ mù quáng vì tình.
1
Ta và Thẩm Yến quen biết từ thuở nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã.
Hai gia đình chúng ta vốn giao hảo rất tốt.
Từ nhỏ, ta và hắn đã định ra hôn ước, ta từng nghĩ rằng khi đến tuổi trưởng thành, ta sẽ thuận theo tự nhiên mà gả cho Thẩm Yến.
Nhưng điều đến trước khi ta và Thẩm Yến thành thân lại là sự sa sút của Thẩm gia, gia cảnh lụn bại.
Những năm tháng khó khăn nhất của Thẩm Yến, ta đã cùng hắn chia sẻ khổ cực, đoạn tuyệt với gia đình.
Khi Thẩm Yến phát đạt, hắn đương nhiên lấy ta vào cửa.
Nhưng có lẽ đó là lựa chọn sai lầm nhất của ta, mù quáng vì tình, chết trong cô độc.
Mở mắt một lần nữa, ta đã trùng sinh vào năm đầu tiên kể từ khi gia cảnh nhà Thẩm Yến sa sút.
2
Ta mang theo nha hoàn, dọn hết những vật ta từng tặng Thẩm Yến từ thuở nhỏ, không bỏ sót món nào, rồi trao cho hắn lá thư từ hôn mà ta đã chuẩn bị sẵn.
Thẩm công tử vừa trải qua cảnh gia đình lụi tàn, chưa kịp vực dậy, thì đã nhận được thư từ hôn từ chính tay vị hôn thê trao đến.
Thẩm Yến mặt gần như tái mét:
“Ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!”
Loại người nào?
Khinh nghèo mến giàu hay là đạp người khi họ đã ngã?
Dù là loại nào đi nữa, cũng tốt hơn là mòn mỏi tám năm trong khổ ải, và chết đi khi chưa kịp hưởng thụ được mấy ngày hạnh phúc sau khi thành thân.
Nghĩ đến đây, ta khẽ nhếch môi cười, khóe mắt cong lên một chút giễu cợt:
“Đều như nhau cả thôi.”
Thẩm Yến, dù biết rằng ngươi sau này sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta vẫn muốn từ hôn.
Kẻ ngốc này, ta không làm nữa.
3
Nửa đêm bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, toàn thân ta đẫm mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rả rích, tiếng sấm vang vọng kèm theo những tia chớp soi sáng căn phòng.
Bên tai ta như còn vang vọng những lời nói từ kiếp trước:
“Y Y thân thể yếu ớt, không thể so với ngươi thô lỗ, từ nay nàng ấy không cần đến thỉnh an nữa.
Ngươi không sinh được, ghen tị với Y Y thì có ý nghĩa gì?
Y Y và An Nhi thân thể có bệnh, đại phu đang lo cho họ, ngươi cũng không phải chưa từng bệnh, hà cớ gì phải làm ra vẻ?
Tống Nguyệt Kiều, ngươi thật sự càng ngày càng trở nên khó hiểu!
Sao ngươi lại biến thành như thế này?
Làm người khác ghê tởm và chán ghét!
Sau này ta sẽ không đến Đông viện nữa, ngươi tự lo liệu đi!”
“Ha ha ha”
Ta vừa cười vừa khóc, lấy tay che mặt.
Tái sinh thì sao?
Chẳng qua là có thêm chút thời gian để chế giễu chính mình ngu ngốc ở kiếp trước mà thôi!
Ta không vui, nên muốn nhìn thấy Thẩm Yến cũng không vui.
Nhìn thấy hắn không vui, ngược lại ta lại cảm thấy hả hê.
“Biến, biến đi!
Không có ngân lượng thì đến đây làm gì?
Đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta!”
Trước quầy bánh bao, Thẩm Yến bị chủ quán phất tay, nét mặt đầy chán ghét đuổi đi.
Thẩm Yến mặc áo vải thô, bụng đói kêu liên tục, ánh mắt dán chặt vào chiếc xửng bốc hơi nóng, không thể rời khỏi.
Chủ quán thấy hắn không chịu đi, liền cầm cây cán bột, bước mấy bước lớn ra khỏi quầy:
“Ngươi có biến không?
Không biến ta sẽ đánh thật đấy!”
Thẩm Yến ôm bụng, chật vật bỏ chạy.
Xem xong màn kịch thú vị này, ta dẫn theo nha hoàn tiến vào Túy Tiên Lâu, gọi một bàn đầy thức ăn, ăn đến khi no căng bụng, môi còn dính dầu mới thôi.
Thẩm gia lụn bại, ngân lượng trong nhà đều bị đem đi trả nợ, trong nhà đã không còn đủ cơm ăn.
Kiếp trước Thẩm Yến nhờ có ta chu cấp mới không chết đói.
Kiếp này không có ta cho ngân lượng.
Ta muốn xem hắn còn có thể “đèn sách chăm chỉ” đỗ trạng nguyên, rồi từng bước trở thành tể tướng, quyền khuynh triều đình hay không.
3
“Tiểu thư, Thẩm công tử cầu kiến.”
“Thúy Trúc, lấy bộ Thiên Kim Dao của ta ra!”
Nửa canh giờ sau, ta khoác đầy trang sức châu ngọc, được Thúy Trúc dìu ra khỏi cửa lớn.
Dưới bậc thềm, Thẩm Yến vận áo vải thô, có vài chỗ rách còn vá lại bằng miếng vải.
Điểm duy nhất đáng nhìn là tấm lưng thẳng tắp của hắn.
Thẩm Yến nhìn ta, khuôn mặt rất lạnh, trong mắt hiện lên một chút nhục nhã, hắn nói:
“Kiều Kiều, mẫu thân ta đang ốm liệt giường, Thẩm gia đã đến bước đường cùng, ngươi có thể cho ta mượn ít bạc không?”
Khi nói những lời này, Thẩm Yến dường như chịu đựng một nỗi dày vò rất lớn, cằm hắn căng chặt, nắm tay bên hông siết lại.
Ta nhìn hắn mà thấy buồn cười.
Rõ ràng là cầu người ta giúp, lại làm ra vẻ như bị nhục nhã không chịu nổi, làm bộ làm tịch cho ai xem?
Kiếp trước, Thẩm Yến nhận sự chu cấp của ta một cách đương nhiên, nhưng đối với ta lại chẳng có lấy một chút sắc mặt tốt, như thể bị ngân lượng của ta xúc phạm.
Nếu cảm thấy bị xúc phạm, sao không từ chối nhận ngân lượng chứ?
“Ngươi và ta đã từ hôn, cái xưng hô Kiều Kiều này, sau này đừng gọi nữa.
Về phần ngân lượng… Thứ nhục nhã này, Thẩm công tử lấy rồi trong lòng hẳn cũng không dễ chịu, ta sẽ không ép buộc ngươi mà tự làm mất mặt mình nữa.”
“Thúy Trúc, đóng cửa.”
Thẩm Yến ngẩn người, thấy cửa sắp khép lại, hắn vội vàng bước nhanh tới, bám vào khe cửa:
“Kiều… Tống tiểu thư, bệnh của mẫu thân ta không thể trì hoãn thêm được!”
Bên trong, ta từ trên cao nhìn xuống Thẩm Yến trong bộ dáng chật vật, đưa tay vuốt nhẹ cây trâm vàng trên búi tóc:
“Thẩm công tử, cầu người không phải như vậy.”
Thẩm Yến nghiến chặt răng, đứng ngây vài giây, cuối cùng cũng hạ thấp cái đầu kiêu hãnh của mình:
“Tống tiểu thư, cầu… xin ngươi!”
Hừ, thật dễ chịu.
“Thúy Trúc, đi lấy ngân lượng cho Thẩm công tử, rồi đến Đông thành mời Lưu đại phu.”
Nói xong, ta thở dài quay lưng lại.
Lão phu nhân của Thẩm gia… dù sao bà cũng là chút ấm áp duy nhất kiếp trước ta nhận được ở Thẩm gia.
4
Vài ngày sau, khắp thành truyền tai nhau rằng Thẩm Yến đã cứu được tiểu thư của quan huyện, không chỉ nhận được rất nhiều lễ tạ ơn, mà còn chiếm trọn trái tim của nàng.
Tiểu thư ấy ngày ngày chạy đến Thẩm phủ, tỏ ra có ý định “lấy thân báo đáp”.
“Thật may mắn cho Thẩm Yến, sao người cứu được tiểu thư quan huyện không phải là ta nhỉ!”
“Ngươi thì thôi đi, với vẻ ngoài xấu xí của ngươi, dù có cứu được tiểu thư ấy thì người ta cũng chẳng thèm để mắt đến ngươi đâu!”
“Haizz… Không phải vậy sao, nên mới nói Thẩm Yến thật là may mắn!”
Ta thản nhiên đi ngang qua, ra lệnh cho Thúy Trúc vào cửa hàng bánh mua ít bánh hoa quế.
Không xa lắm, Thẩm Yến đứng sừng sững, tay áo bị gió thổi tung, trông giống hệt hình ảnh công tử tuấn tú trong sách, thanh tao như ánh trăng.
Một lát sau, một cô nương từ tiệm bánh bước ra, khuôn mặt đỏ bừng, e lệ tiến tới trước mặt Thẩm Yến, đưa chiếc bánh trong tay cho hắn.
Thẩm Yến khẽ nhíu mày, mím môi nhận lấy bánh mà không nói lời nào, quay người đi, ánh mắt vừa khéo gặp phải cái nhìn chế nhạo của ta.
Khuôn mặt Thẩm Yến bỗng chốc cứng lại.
“Thẩm ca ca, có chuyện gì vậy?”
Cô nương ấy nhìn theo hướng mắt của Thẩm Yến, liền thấy ta.
“Thẩm ca ca, nàng là ai?”
Thẩm Yến quay đầu với vẻ mặt đầy tổn thương:
“Đó là Tống tiểu thư, không quan trọng, chúng ta đi thôi.”
Tiểu thư quan huyện đi xa rồi vẫn còn ngoái lại nhìn ta.
“Tiểu thư.”
Thúy Trúc buồn bã bước tới:
“Chủ tiệm nói bánh hoa quế đã hết rồi, không chỉ bánh hoa quế, mấy loại bánh đắt tiền cũng hết sạch, chỉ còn lại bánh thô…”
Ta khẽ gật đầu, tiểu thư quan huyện vì muốn làm vui lòng Thẩm công tử mà mua hết sạch tiệm bánh, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.