Trong tiệc nạp phi của tiên đế, biểu muội lén lút lên sân khấu múa, khiến tiên đế chú ý và lập tức phong làm quý phi.
Sau đó, biểu muội lại khóc lóc, nói rằng nàng không muốn vào cung. Vì ta có dung mạo tương tự, nên ta bị huynh trưởng và Tạ Trì cưỡng ép đưa vào cung thay nàng ấy.
Huynh trưởng nói rằng biểu muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này sẽ bù đắp cho ta, còn Tạ Trì hứa hẹn tương lai sẽ phong ta làm hoàng hậu.
Nhưng bọn họ đã quên mất rằng, tiên đế là một kẻ bạo ngược.
Hai năm sau, tiên đế băng hà, Tạ Trì kế thừa đại thống.
Nhưng việc đầu tiên hắn làm lại là phong biểu muội làm hoàng hậu, còn với ta, hắn chỉ nói:
“Phi tần của tiên đế, không thể làm hoàng hậu.”
Nhưng rồi sau này, họ đã hối hận.
1
Khi cơ thể nóng bỏng áp sát sau lưng, ta giơ cao con dao găm trong tay.
Ánh nến lập lòe, lưỡi dao bạc lạnh lẽo.
Ta đâm mạnh xuống, nhưng một bàn tay đã nhanh chóng giữ chặt lấy con dao. Máu nhỏ giọt trên má Tạ Trì, đôi mắt mơ màng của hắn dần trở nên tỉnh táo.
“Tương Nghi, nàng hận ta đến thế sao?”
Giọng hắn khàn khàn, trong mắt dường như thoáng qua một tia yếu đuối.
Ta quay đầu, buông dao, kéo chăn che kín mặt mình. Dù ánh mắt nóng bỏng phía sau có bao nhiêu mãnh liệt, ta cũng không quay đầu lại.
Hai năm trước, trong tiệc nạp phi của tiên đế, biểu muội với một điệu múa kinh diễm đã được phong làm phi. Nhưng nàng ấy chỉ cười nói rằng đó chỉ là một lúc vui đùa, không muốn vào cung.
Khi ta còn đang lo lắng cho nàng, nàng lại tiến gần, cười bí ẩn:
“Tương Nghi tỷ tỷ, người nên vào cung không phải là ta.”
Ta chưa hiểu ý nàng, cho đến khi bản thân bị hạ dược và đưa lên giường của tiên đế.
Lúc ấy ta mới hiểu, huynh trưởng và vị hôn phu của ta không đành lòng để biểu muội chịu khổ, nên đã đưa ta vào cung thay nàng.
Đêm đó, ta nằm trên long sàng, trơ mắt nhìn huynh trưởng và vị hôn phu của ta bỏ ta mà đi. Ta tuyệt vọng, hoảng sợ, vừa khóc vừa cầu xin họ, miệng lắp bắp nói:
“Người làm chuyện này rõ ràng là biểu muội, tại sao lại hy sinh ta?”
Nghe đến biểu muội, vẻ mặt huynh trưởng đầy đáng sợ:
“Nghi Tuyết cô độc không nơi nương tựa, tuổi nhỏ lại không hiểu chuyện, muội không thể để muội ấy hầu hạ tên bạo quân đó được.”
Ta nhìn người huynh trưởng từ nhỏ luôn cưng chiều mình, nước mắt ứa ra:
“Còn ta thì sao? Ta cũng chỉ vừa mới đến tuổi cập kê, tại sao ta phải chịu khổ?”
Có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, huynh trưởng cảm thấy xúc động, trong mắt thoáng hiện sự áy náy, nhưng huynh ấy vẫn không đưa ta về nhà, chỉ nói:
“Tương Nghi, uất ức cho muội rồi. Hoàng đế tuổi đã cao, sẽ không sống được bao lâu nữa đâu.”
Đến lúc đó, huynh sẽ bù đắp cho ta.
Còn Tạ Trì, vị hôn phu của ta, mắt đỏ hoe hứa hẹn:
“Tương Nghi, ta sẽ không để nàng đợi quá lâu đâu. Đợi ta kế vị, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, được không?”
Họ nói hay lắm, nhưng chẳng ai chịu đưa ta ra khỏi cung điện ăn thịt người này cả.
Nhìn vào mắt họ, ta bỗng cười nhạt, chỉ đáp:
“Được.”
Đêm tối mịt mùng, không ai biết rằng, nước mắt ta đã lặng lẽ rơi.
Tiên đế bạo ngược không phải là lời đồn. Đêm ấy, giữa tiếng cười của hắn, ta chịu đựng sự nhục nhã đến tột cùng. Chỉ vài ngày sau, ta toàn thân đầy máu, không còn chút tôn nghiêm.
Ta cầu xin người đi báo tin cho huynh trưởng và Tạ Trì, xin họ cứu ta. Nhưng đáp lại lời cầu khẩn của ta, bọn cung nhân chỉ cười nhạo, đá vào bàn tay đầy máu của ta, nói:
“Chỉ là một cô nhi thôi mà, lại dám mơ tưởng mình là muội ruột của Thái phó cơ đấy.”
“Chắc nàng ta không biết hôm qua Thái phó còn chủ trì tiệc đính hôn cho Tam hoàng tử và tiểu thư Bố gia!”
Khoảnh khắc đó, trái tim ta rơi xuống vực sâu.
Khi ta bị hành hạ, Cố Nghi Tuyết đã đính hôn với Tạ Trì.
Nhưng rõ ràng, ta mới là Bố Tương Nghi mà!
2
Hai năm bị hành hạ đã khiến ta tê liệt, giờ đây thứ tồn tại chỉ là một thân xác rỗng tuếch.
Không biết từ khi nào nước mắt lại rơi xuống, đôi tay lạnh buốt vuốt qua gò má, ta mở mắt. Tạ Trì đang nhìn ta, ánh mắt hắn in hình gương mặt tái nhợt của ta.
“Tương Nghi, ai ai cũng biết nàng từng là phi tần của tiên đế, làm sao có thể để nàng trở thành hoàng hậu được?”
Tạ Trì thở dài, ánh mắt tràn đầy thương hại dành cho ta.
Ta chỉ cảm thấy buồn cười.
“Hai năm trước, ai ai cũng biết người vào cung là Cố Nghi Tuyết. Ta có thể thay thế Cố Nghi Tuyết chịu khổ, còn nàng ta lại không thể đội trên đầu thân phận phi tần của tiên đế, đúng không?”
Lời nói đầy châm biếm, khiến Tạ Trì thoáng sững lại, rồi chau mày.
“Năm đó Nghi Tuyết còn nhỏ, nàng là tỷ tỷ, chẳng lẽ không thể thông cảm cho nàng ấy một chút sao? Hai năm qua, nàng ấy ngày đêm nhung nhớ nàng, người cũng đã gầy đi nhiều lắm rồi.”
Từng lời từng chữ đều là vì bảo vệ Cố Nghi Tuyết.
“Cút!”
Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy chán ghét, những lời định nói của hắn mắc kẹt nơi cổ họng, không nói ra được.
Đúng lúc đó, cung nhân của Cố Nghi Tuyết đến mời Tạ Trì, hắn bực dọc đen mặt, hất tay áo rời đi, nhưng vẫn không quên để lại một câu:
“Cứng đầu không biết điều.”
Ta làm như không nghe thấy, đợi hắn đi rồi liền đóng chặt cửa lại. Ngay lúc ấy, ta khom người xuống, máu trong miệng không thể kiềm lại mà trào ra.
Dạo gần đây, ta thường chọc giận Tạ Trì, hai tháng nay không có lấy một cung nhân nào bên cạnh, cư nhiên cũng không ai biết rằng, ta đã mắc bệnh nặng, mạng sống chẳng còn bao lâu.
Trước mắt ánh sáng trắng mờ dần, ta dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại.
Hai năm chịu đựng khiến thân thể ta yếu ớt đến tận cùng, ta nghĩ, có lẽ chết đi cũng tốt. Nhưng khi mở mắt ra, vẫn là cung điện trống trải, ngoài cửa sổ lấp lánh tuyết rơi.
Ta đứng dậy, tùy tiện lau vết máu trên sàn rồi bước đến bên cửa sổ, đưa tay đón một bông tuyết.
Bỗng có một bóng đen phủ xuống trước mặt, mùi phấn son nồng nặc khiến ta hiểu rõ người đến là Cố Nghi Tuyết.
“Tương Nghi tỷ tỷ, tỷ sao lại thổ huyết như vậy? Là sắp chết rồi sao?”
Nàng đứng bên giường, ánh mắt đầy mỉa mai
Cung nhân bên cạnh vội vã lau đi vết máu trên khóe miệng ta, sợ có ai nhìn thấy.
Hai tháng nay, ngày nào nàng cũng như vậy. Ta thực sự không còn sức mà đáp lại, chỉ siết chặt nắm tay, tuyết trong tay tan thành nước.
Thế nhưng nàng ta lại làm như không biết ta không muốn thấy nàng, còn tiến lại gần hơn, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào cổ tay ta.
“Tương Nghi tỷ tỷ, ta biết năm đó tỷ chịu nhiều uất ức. Tỷ có giận hay đánh ta cũng được, nhưng đừng làm Tạ ca ca đau lòng, được không?”
Cố Nghi Tuyết mở miệng, đem tội lỗi đổ lên người khác.
Nàng dường như đã quên mất rằng, tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ nàng mà ra.
Khi sức lực dần hồi phục, ta giật tay nàng ra và tát mạnh vào mặt nàng.
“Cố Nghi Tuyết!”
Nàng nhìn ta với ánh mắt không thể tin được, trong mắt lộ rõ sự phẫn nộ, nhưng vì e dè người phía sau nên lời nói chứa đầy nước mắt.
Nhìn dáng vẻ giả tạo của nàng, ta lại giơ tay lên, nhưng lần này, có người đã giữ lấy tay ta.
“Ta cứ nghĩ rằng hai tháng qua sẽ đủ cho muội suy nghĩ thấu đáo, nhưng xem ra, muội vẫn còn oán hận Nghi Tuyết. Cố Nghi Tuyết, đến khi nào thì muội mới thôi so đo tính toán đây!”
Lời của huynh trưởng vang bên tai ta đầy sự giận dữ, như thể những đau khổ ta đã chịu đựng suốt hai năm qua chẳng là gì trong mắt hắn.
Ta không nhìn hắn, chỉ mạnh mẽ giật tay lại, rồi đóng sập cửa sổ.
Nước mắt chực trào ra, nhưng ta lập tức lau sạch.
Ta đã sớm hiểu, dù là Tạ Trì hay huynh trưởng, trong mắt họ chỉ có Cố Nghi Tuyết.
Chỉ một cái tát thôi, đã rút cạn toàn bộ sức lực của ta.
Tiếng khóc của Cố Nghi Tuyết vang lên ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, cửa phòng bị đá tung, ta bị kéo lên bằng cánh tay bị túm chặt.
“Chuyện năm đó là do chúng ta quyết định, muội lấy tư cách gì mà ra tay với Nghi Tuyết? Muội ấy đã áy náy đủ rồi, muối còn muốn thế nào nữa?”
Huynh trưởng giận dữ trừng mắt nhìn ta, tay hắn mỗi lúc một siết chặt hơn. Tạ Trì đứng ở cửa đang an ủi Cố Nghi Tuyết, không hề thấy lời của huynh trưởng là sai.
Nhưng ta thực sự đã chịu đủ rồi.
Họ có thể thiên vị Cố Nghi Tuyết, nhưng tại sao lại phải giày vò ta?
Ta như phát điên, cắn mạnh vào tay hắn, đến khi miệng ta tràn đầy vị tanh của máu. Huynh trưởng nhíu mày, định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt ta, hắn đột nhiên câm lặng.