Ta cũng trở thành tông chủ đầu tiên trong lịch sử Kiếm Tông không thể sử dụng chính bản mệnh danh kiếm của mình, bị người đời cười chê.
Ta vốn không quan tâm đến điều đó, nghe đệ tử bên dưới đùa cợt, ta cũng chỉ cười trừ.
Họ không hiểu được sự nhẫn nại của ta dành cho bản mệnh kiếm, dù không có nó, ta chỉ có thể phát huy 5 phần công lực.
Nhưng ta vẫn sẵn lòng đợi, đợi đến khi nó chịu cùng ta chiến đấu bên nhau.
Cho đến một ngày, ta vô tình nhìn thấy Thiên Nhất Kiếm, kẻ đã luôn lạnh lùng, tàn nhẫn với ta, bị tiểu sư muội tùy ý vứt xuống đất.
Vậy mà linh hồn của thanh kiếm không những không phật ý, lại còn cười cợt, yêu chiều nàng ta.
Ta thật sự không chịu nổi khi bị sỉ nhục như thế, nhất là khi ta đã là tông chủ, còn tiểu sư muội vẫn chỉ là tiểu sư muội.
Ta hận không thể ngay lập tức bước lên hỏi rõ mọi chuyện, nhưng lại bị một đệ tử hoảng hốt chạy tới chặn lại.
Hắn vội vàng báo rằng ma giới đã tấn công, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe vậy, ta không còn thời gian để bận tâm đến chuyện của Quan Cúc Nguyên, liền cầm lấy Thiên Nhất Kiếm, thanh kiếm mà nàng không màng đến, để lên đường giết địch.
Nhưng vừa cầm kiếm, ta bị kiếm khí của Thiên Nhất Kiếm chém rách tay.
Nó không chỉ không muốn đi cùng ta, mà còn sỉ nhục ta là “kẻ bám đuôi.”
Ta, đường đường là người có kiếm cốt trời sinh, muốn dùng bản mệnh kiếm để ra trận giết địch, lại bị mắng là “kẻ bám đuôi” sao?
Ta vốn không phải là người tốt bụng gì.
Nếu không phải vì sợ khi dùng kiếm cốt cưỡng chế sử dụng Thiên Nhất Kiếm sẽ làm hỏng kiếm linh, thì ta đã dùng rồi.
Trong cơn giận dữ, ta đã vung kiếm chém bị thương Quan Cúc Nguyên.
Thiên Nhất Kiếm liền nổi giận, thà tự hủy kiếm linh cũng quyết làm ta tổn thương.
Bất đắc dĩ, ta chỉ còn cách chấm dứt sự tình của đôi chủ tớ tình sâu nghĩa nặng này.
Quan Cúc Nguyên một mình xuống núi đối địch, ma giới tấn công dữ dội, không hiểu vì sao bọn chúng lại nắm rõ trận pháp bảo vệ của Kiếm Tông.
Không có bản mệnh linh kiếm gia trì, ta chỉ có thể phát huy năm phần công lực.
Dù máu ta nhuốm đỏ chiến trường, vẫn không thể ngăn chặn sự diệt vong của Thiên Nhất Tông.
Ta bị ma tu đâm thủng người như cái sàng, đến lúc sắp chết, ta lại nhìn thấy Quan Cúc Nguyên, kẻ ta nhốt vào địa lao, đang cùng ma tu trò chuyện vui vẻ.
Thiên Nhất Kiếm ngay trước mặt mọi người, rút kiếm cốt của ta ra, lấy đi xương cốt trời sinh của ta và cấy vào cơ thể Quan Cúc Nguyên.
Nó dựa vào thân phận tàn dư của Kiếm Tông, lừa dối các môn phái lớn.
Đến mỗi môn phái, chưa bao lâu thì môn phái đó bị diệt.
Khi giới tu chân nhận ra điều bất thường, thì hơn nửa các môn phái đã trở thành địa ngục trần gian.
Quan Cúc Nguyên trở thành một đời kiếm tôn, được ánh sao dẫn lối.
Đời này, ta muốn xem, không có xương cốt trời sinh của ta, Quan Cúc Nguyên ngươi còn làm sao để trở thành kiếm tôn.
Thiên Nhất Kiếm và nàng ta lại làm sao giấu được thân phận gián điệp ma giới.
Chưởng môn khuyên can không được, đành từ bỏ.
Nhưng người vẫn cảm thấy đưa Thiên Nhất Kiếm, một thanh bảo kiếm tuyệt thế, cho Quan Cúc Nguyên – kẻ không có thiên phú và chẳng biết nỗ lực – thật là lãng phí.
Người triệu tập toàn bộ đệ tử Kiếm Tông, muốn thử xem có ai có thể rút được Thiên Nhất Kiếm.
Nhưng không biết Quan Cúc Nguyên đã dùng loại mê dược gì, ngoài nàng ta ra, không ai có thể nhấc kiếm lên dù chỉ một chút.
Người có thể chinh phục được linh kiếm tuyệt thế thật sự hiếm thấy trên đời.
Chưởng môn nhìn sâu vào mắt Quan Cúc Nguyên, trong ánh mắt đầy đắc ý của nàng ta, người chỉ nói một câu:
“Đừng phụ lòng tốt của đại sư tỷ ngươi.”
Để linh kiếm trở thành bản mệnh linh kiếm, cần dùng đến máu.
Thiên Nhất Kiếm hiểu chuyện, ngoan ngoãn, chỉ cần một giọt máu từ đầu ngón tay của Quan Cúc Nguyên, toàn thân liền tỏa ra ánh kim quang rực rỡ.
Còn thanh đoạn kiếm đen của ta, lại hút cạn hơn nửa lượng máu của ta, vẫn chưa đủ.
Quan Cúc Nguyên không nhịn được cười nhạo: “Sư tỷ, mắt nhìn của tỷ thật kém, lại chọn phải một thanh kiếm tàn tạ như vậy.”
Nàng ta được lợi còn giả vờ khiêm nhường, khiến các sư huynh đệ bất bình:
“Nếu không phải ngươi nhanh tay, Thiên Nhất Kiếm đã trở thành bản mệnh kiếm của đại sư tỷ rồi.
Ngươi có tư cách gì mà nhiều lời ở đây? Cả ngày chỉ biết nói lắm, còn đuổi đi thanh kiếm của đại sư tỷ.”
“Làm sao từ trước đến giờ không phát hiện ra da mặt ngươi dày thế này nhỉ?”
“Được rồi, đừng nói nữa, không thấy nàng ta sắp khóc đến nơi rồi sao? Thật không hiểu nổi, một kiếm tu mà lại nhiều nước mắt như vậy. Chẳng lẽ lúc chúng ta luyện kiếm, nàng ta là luyện tuyến lệ sao?”
Ta thật không ngờ, những sư đệ sư muội vốn ngốc nghếch, chỉ biết luyện kiếm, mà khi mở miệng châm chọc người khác, lại có thể độc miệng đến vậy.
Quan Cúc Nguyên mặt mày tái xanh.
Vừa định phản bác, một hàng nước mắt xanh biếc từ từ lăn xuống. Chưởng môn kịp thời ho khẽ một tiếng, ngắt lời nàng ta.
“Đã mọi người đều có mặt ở đây, ta cũng tiện thể tuyên bố một việc.”
Bàn tay chưởng môn đặt lên đầu ta, ấm áp vô cùng.
“Kiếm Ngọc Tiểu là đại sư tỷ của các ngươi, cũng là đệ tử xuất sắc nhất của khóa này. Ta quyết định chọn đại sư tỷ làm người kế nhiệm vị trí chưởng môn.”
Lời vừa dứt, dưới đài bỗng vang lên một giọng nói bất ngờ.
“Chưởng môn!” Quan Cúc Nguyên dịu dàng nâng tay, ánh mắt tràn đầy tự tin: “Ta không đồng ý!”
“Từ trước đến nay, đúng là đại sư tỷ là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong khóa chúng ta, nhưng hiện giờ bản mệnh linh kiếm của nàng chỉ là một thanh kiếm tàn.
Còn ta đã ký kết với Thiên Nhất Kiếm. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Chưởng môn, ta tự cho mình đủ tư cách để tranh giành vị trí này với đại sư tỷ, mong chưởng môn chấp thuận!”
Nàng ta không nhận ra rằng, khi nừng ts vừa lên tiếng phản đối, các sư huynh sư đệ vốn từng thương yêu nàng ta đã âm thầm đảo mắt. Đợi đến khi nàng ta nói xong, nét mặt họ đã trở nên vô cùng khó coi, mở miệng châm chọc:
“Không phải chứ, không phải chứ, thật sự có kẻ nghĩ rằng chỉ cần một thanh kiếm tàn là có thể biến gà hóa phượng, từ đó một bước lên trời sao?”
“Thật khuyên một số người nên soi gương lại, xem mình là cái thứ gì mà dám đưa ra lời đề nghị như thế.”
“Thật đem lòng tốt của đại sư tỷ coi như là bản lĩnh của mình, không biết xấu hổ!”
Những lời thẳng thừng này khiến Quan Cúc Nguyên lùi lại vài bước, nước mắt tuôn rơi, trông vô cùng tội nghiệp, nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy ấm ức:
“Đại sư tỷ, người xem bọn họ nói chuyện thật khó nghe!”
Thanh đoạn kiếm đen vẫn đang hút máu ta. Ta vừa định mở miệng phản bác, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu:
“Loại bạch liên hoa thế này ta gặp nhiều rồi, nhưng vô liêm sỉ đến mức này thì đúng là lần đầu tiên thấy. Không sao, ta sẽ giúp ngươi xử lý nàng ta!”
Nói xong, thanh đoạn kiếm đen tăng cường lực hút.
Ngay khoảnh khắc máu trong người ta bị rút cạn, ta chưa kịp phản ứng thì đã ngất đi trước mặt mọi người.
Toàn trường nhốn nháo, ai nấy đều kinh hoảng hô lên: “Không xong rồi, đại sư tỷ bị tiểu sư muội làm ngất rồi!”
Chưởng môn giận dữ, phất tay áo một cái, Quan Cúc Nguyên liền biến mất khỏi tầm mắt, không còn dấu tích.
Nàng ta yếu ớt giải thích: “Không phải ta… Đừng nói bậy!”
Nhưng chẳng ai quan tâm. Mọi người chỉ đau lòng nhìn ta, người đại sư tỷ của họ.