Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

2:06 chiều – 28/06/2024

Ta nghĩ một lúc, đáp: “Tụng kinh niệm Phật.”

Tạ Vọng Chi hơi nghiêng người, nói: “Vậy tụng một đoạn đi.”

Ta đọc một đoạn trong kinh Quan Âm.

Đọc xong, Tạ Vọng Chi hỏi ta: “Nàng rất thích lễ Phật sao?”

Ta thật thà đáp. “Không thích, ta luôn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng nhiều năm qua, đã thành thói quen.”

Đã nói đến đây, ta bèn nhắc đến Tạ Thận Chi.

Ngày qua ngày dù tốt hay xấu cũng chỉ là một ngày. Cuối cùng ta sẽ sống cùng Đại lang Tạ gia lâu dài, không muốn vì những chuyện này mà trở nên xa cách.

Đây là lần đầu tiên ta nói về Tam đệ của hắn.

Chuyện học cưỡi ngựa, chuyện học kinh Phật, chuyện tìm hạt tràng, những việc mà Tạ Thận Chi không biết, cuối cùng ta lại kể cho Tạ Vọng Chi nghe.

Hắn lặng lẽ nghe vợ mình nói về một người nam nhân khác, thần sắc rất tập trung.

Ta nói với Tạ Vọng Chi. “Thực ra lúc đầu biết chuyện giữa hắn và Thôi Tam Nương, ta rất hận. Tại sao chứ, nhiều năm như vậy, ta cố gắng sống theo ý hắn, cuối cùng hắn lại không yêu ta.”

“Về sau, ta nghĩ thông suốt, đứng ở góc độ của Tạ Thận Chi, hắn cũng chẳng có lý do gì phải thích ta vì những nỗ lực của ta. Nhiều năm qua, lễ Phật làm ta trở nên điềm tĩnh, học cưỡi ngựa có thể giúp ta du ngoạn sơn hà. Dù là vì hắn, nhưng nói cho cùng, đó đều là những kỹ năng của ta, nói ra, ta còn phải đa tạ hắn.”

“Lúc nhỏ, ta không biết chuyện, nhầm lẫn ơn cứu mạng với tình yêu, bây giờ nghĩ lại, Tạ Tam lang là người tốt, ai rơi xuống vũng lầy hắn cũng sẽ cứu. Điều đó không liên quan đến việc ta là nam hay nữ, đẹp hay xấu.”

“Ta yêu không phải là Tạ Tam lang, mà là những khoảnh khắc đã đổ dồn theo đuổi hắn. Tất cả những năm tháng dằn vặt ấy, đều là do ta tự chuốc lấy.”

Nói đến cuối, khóe mắt ta rưng rưng, nhưng lại có chút giải thoát vì cuối cùng đã nói ra.

Tạ Vọng Chi gọi ta lại gần.

Hắn vén lọn tóc rơi xuống của ta ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Đợi khi ta lành thương, chúng ta đi cưỡi ngựa nhé? Ta nuôi hai con ngựa con, là cặp song sinh, đợi khi ta lành thương, chúng cũng lớn rồi.”

“Đợi mai, ta sẽ bảo người dắt đến cho nàng xem.”

Ta nhìn hắn đầy ngạc nhiên, Tạ Vọng Chi không tự nhiên quay mặt đi, nắm tay khẽ ho một tiếng.

Ta chợt nhận ra. “Ồ, chàng có phải bị vết thương làm đau không, để ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa.”

Đi qua hành lang, góc khuất có đặt hai cuộn tranh và một cây nhân sâm.

Ta gọi hạ nhân trực ban, tên tiểu đồng ngạc nhiên: “Sao, Tam công tử không mang vào sao?”

“Tam công tử?”

“Đúng vậy, vừa rồi Tam công tử mang những thứ này đến, nói muốn thăm vết thương của Đại công tử.”

Ta nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đàn én bay lên mái nhà.

Làm gì còn bóng dáng Tạ Tam lang.

7

Hai người ca ca của Thôi Tam Nương đã chết.

Chết ở bãi đất hoang ngoài cổng thành Kim Lăng, chết rất thảm, thi thể bị chém thành nhiều khúc.

Lần trước, sau chuyện đặt giấy nợ vào miệng sư tử đá, lão phu nhân nhà Tạ gia đã nói, bảo hai người này cút khỏi kinh thành, đừng làm mất mặt nhà Tạ gia. Kim Lăng là nơi Tạ Thận Chi sắp xếp cho họ, nhà họ Tạ ở đó không có gốc rễ, Tạ Thận Chi nhờ bạn tìm việc cho họ. Hy vọng rằng rời xa nhà Tạ gia, họ có thể cải tà quy chính ở Kim Lăng.

Nhưng mọi việc lại đi ngược lại mong muốn, huynh đệ họ Thôi đến Kim Lăng lại càng tệ hơn, ra vào sòng bạc, nhà thổ, sống rất thoải mái. Người bạn của Tạ Thận Chi bị đòi nợ đến phiền lòng, nhiều lần viết thư cho hắn, đã sớm chịu không nổi.

Tống Nhược Hi có một người cậu họ hàng xa làm quan ở Kim Lăng, nên sớm nhận được tin tức. Cuối thư nàng hỏi ta. “Ngươi nói xem, Thôi Tam Nương biết chuyện này sẽ như thế nào?”

Nếu ta là Tạ Thận Chi, đương nhiên sẽ giấu kín chuyện này.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Thôi Tam Nương biết.

Thôi Tam Nương đến cửa quan đánh trống kêu oan, tố cáo Tạ Tam lang, mua sát thủ giết người.

Chuyện này xảy ra, kinh thành xôn xao.

Trong kinh thành có nhiều công tử nuôi nhân tình, nhưng bị phản bội, tự hại mình như Tạ Thận Chi là người đầu tiên.

Ngay cả mẹ ta cũng viết thư cho ta, may mà cuối cùng ta gả cho Đại lang nhà họ Tạ, nếu không thật sự không yên được một ngày.

Chuyện này chưa chắc là do Tạ Thận Chi làm, huynh đệ họ Thôi gây thù chuốc oán không ít. Dù cho là Tạ Thận Chi làm, Thôi Tam Nương một cô nương nhỏ, làm sao có thể kiện được công tử Tạ gia.

Ta đã hỏi Tạ Vọng Chi.

Hắn nói nếu ta muốn biết sự thật, có thể gọi Cẩm Y Vệ đến điều tra.

Ta nghĩ một lúc rồi nói không cần.

Sự thật không nằm ở ta, mà ở việc Thôi Tam Nương có tin hay không. Qua hai mạng người, e rằng nàng ấy và Tạ Thận Chi khó mà tốt đẹp được nữa.

Gặp lại Tạ Thận Chi là vào lần họp mặt gia đình Tạ gia.

Trong bữa tiệc, Nhị tẩu hứng khởi, đột nhiên gảy đàn, ta liền thổi tiêu hòa theo.

Khi ngồi xuống, Tạ Vọng Chi đã bóc sẵn một đĩa thịt cua cho ta.

Lão phu nhân Tạ gia nhìn thấy, cảm thán.

Nói về năm xưa, bà và bà nội ta, là bạn rất thân, chỉ là mỗi người lấy chồng sinh con, theo chồng lập nghiệp, dần dần ít liên lạc. Không ngờ đến giờ tuổi già, lại trở thành thông gia.

Lão phu nhân Tạ gia nói đến cuối thì lặng lẽ rơi lệ, lại nhắc đến việc con cháu đều đã thành gia, chỉ có đứa cháu nhỏ nhất, Tạ Thận Chi, vẫn chưa thành hôn.

Bà thúc giục Tạ mẫu, nhanh chóng bàn chuyện hôn sự cho Tạ Thận Chi.

Bà nội đã cao tuổi, người dưới lại cố tình giấu giếm, bà không biết những chuyện liên quan đến Thôi Tam Nương.

Nhưng chuyện này làm ồn ào khắp kinh thành, ai còn muốn gả con gái tốt vào làm Tam phu nhân nhà họ Tạ.

Nghe nói Tạ mẫu đã lén lút tìm kiếm cô nương ở nơi khác.

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, mỗi người một tâm tư, bầu không khí ngột ngạt. Tạ Thận Chi chỉ ăn được hai miếng, đã lấy cớ rời khỏi.

Tối đó, khi người hầu đến báo Tam công tử cầu kiến, ta gần như nghĩ mình nghe nhầm.

Giờ này, ta đã tháo hết trang sức, làm sao gặp được nam nhân.

Ta sai người ra từ chối, có việc gì để ngày mai nói.

Nhưng tên tiểu đồng chạy việc nói, Tam công tử khăng khăng không chịu đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là huynh đệ trong nhà, có lẽ là chuyện quan trọng. Ta vừa mặc lại y phục, vừa phái người đi thông báo cho Tạ Vọng Chi.

Sắc mặt Tạ Thận Chi đỏ ửng bất thường, rõ ràng là sau khi rời tiệc đã ra ngoài uống rượu.

Hắn gầy đi nhiều, có lẽ đã cãi vã với Thôi Tam Nương rất gay gắt.

Đến vào lúc đêm khuya đã là không phải, huống hồ lại đứng chắn trước cửa phòng ta.

Có tỳ nữ mạnh dạn tiến lên mời hắn lùi lại, Tạ Thận Chi cúi đầu một lúc, sau đó ngẩng lên, trong mắt đã ngấn lệ.

Cuối cùng hắn đã hối hận.

Hắn run rẩy nói: “Ta và Thôi Tam Nương… Ta chỉ thương nàng ấy cô đơn khổ cực…”

Nghĩ lại, có lẽ ngày đó khi ta nói chuyện với Tạ Vọng Chi, đã bị hắn nghe thấy.

Ta thu tay vào ống tay áo, nhìn hắn.

“Không liên quan đến ta nữa.” Ta nói. “Ngươi không cần phải giải thích với ta.”

Tạ Thận Chi mở miệng, ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra một câu xin lỗi đầy cay đắng.