Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

2:03 chiều – 28/06/2024

Ta chỉ muốn đến xem, rốt cuộc mình đã thua trước loại cô nương nào.

“Xin lỗi, Tam Nương và ngươi không giống nhau, Tạ mỗ vừa rồi quá kích động, đã mạo phạm Tô tiểu thư.”

Ta đã đợi ngoài Tạ phủ cả hai canh giờ, còn Thôi Tam Nương gặp nạn, chàng lại lập tức đến ngay.

Trời đã ngả về tây, sau lưng Tạ Thận Chi, một vòng mặt trời đỏ rực đang dần dần lặn xuống.

Trong khoảnh khắc này, ta chợt nghĩ đến những năm tháng sau này.

Ta sẽ bị kẹt giữa Tạ Thận Chi và một người phụ nữ khác, chỉ vì ta xuất thân cao quý, làm gì cũng là sai.

Nói chuyện lớn tiếng là kiêu căng.

Không nói gì là ỷ thế áp người.

Ngồi nhìn Thôi Tam Nương là khinh thường nàng ấy.

Đứng nhìn Thôi Tam Nương là dạy dỗ nàng ấy.

Ta bị giam cầm trong nội thất, ngày này qua ngày khác, hy vọng người chồng không yêu mình có thể hồi tâm chuyển ý.

Ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.

Cả tám năm yêu thích Tạ Thận Chi cũng thật vô nghĩa.

Ta đã từng quỳ trước Phật đập đầu ba nghìn cái, cũng từng vì Tạ Thận Chi mà thuần phục ngựa hoang.

Ta từng tưởng tượng vô số lần về cuộc sống sau khi thành hôn với Tạ Thận Chi.

Chúng ta có gia thế ngang tầm, có sở thích giống nhau, có hôn ước do Thái hậu ban xuống.

Quá đỗi tương xứng.

Nhưng cuối cùng không địch lại việc Tạ Thận Chi không yêu ta.

Ta nghĩ chính trong khoảnh khắc này ta đã từ bỏ Tạ Thận Chi.

Ta nghiến chặt răng, cố đẩy nước mắt trở lại, vì quá sức, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Tạ công tử, nhà họ Tạ và nhà họ Tô có hôn ước, chuyện này chàng biết chứ?”

“Tất nhiên biết, chỉ là chuyện này cần phải từ từ…”

Ta bình tĩnh ngắt lời chàng.

“Tạ nhị lang đã lập gia đình, nữ nhi Tô gia không làm thiếp.”

“Vậy, phiền chàng báo lại với lão phu nhân nhà chàng.”

Ta mỉm cười nhẹ nhàng, tay giấu trong tay áo không ngừng run rẩy.

Ta cố giữ thẳng người, nói lời cuối cùng với Tạ Thận Chi.

“Hôn ước không thể hủy bỏ, để đại ca của chàng đến.”

3

Ta đã thích Tạ Thận Chi nhiều năm rồi.

Lần đầu tiên ta gặp hắn, chẳng qua chỉ mới sáu, bảy tuổi.

Khi đó ta theo mẹ đến chùa Kim Sơn dâng hương, mẹ ở tiền viện nghe đại sư giảng kinh, ta ngồi không yên, lén trốn ra hậu viện chơi.

Ta tham lam hái hoa sen trong hồ, không cẩn thận rơi xuống nước, một tiểu sa di đã cứu ta lên.

Khi đó toàn thân ta ướt sũng, tất cả bùn lầy dính đầy trên y phục, còn mất một chiếc giày, cả người sợ hãi không nói nên lời.

Thật kỳ lạ, hắn mặc áo của tiểu sa di, nhưng lại búi tóc, hóa ra là một đệ tử tục gia. Y phục của hắn cũng ướt, dính chặt vào người, trông rất chật vật.

Tiểu sa di đeo chuỗi tràng hạt Phật vào tay ta, dùng khăn lau sạch bùn trên mặt ta, nhẹ nhàng bảo ta đừng sợ.

Nhũ mẫu bên cạnh mẹ tìm thấy ta, hoảng sợ, ôm ta tạ ơn rồi vội vã rời đi.
Sau này mẹ nghe ngóng khắp nơi, người cứu ta là Tam lang Tạ gia.

Tam lang Tạ gia khi sinh ra có dị tượng, đạo sĩ đi ngang nói, lúc hắn mười chín tuổi sẽ gặp một kiếp nạn.

Tạ gia vốn không tin tưởng, nhưng những việc mà vị tu sĩ đó nói sau này đều từng cái ứng nghiệm.

Lão phu nhân Tạ gia lo lắng, bèn đưa Tạ Thận Chi lúc nhỏ đến chùa, nhờ cao tăng nuôi dưỡng. Lại mời cao nhân chỉ điểm, truyền dạy võ nghệ, chỉ mong hắn có thể vượt qua tai kiếp.

Ta vốn không tin những thứ này.

Ở tuổi sáu, bảy, làm sao ta có thể hiểu được kinh Phật.

Nhưng chuyện liên quan đến Tạ Tam lang.

Chàng thiếu niên dịu dàng đã cứu ta, làm sao có thể gục ngã trong tai kiếp năm mười chín tuổi.

Khi các cô nương khác thả diều và bắt bướm, ta ngày ngày ở trong phòng thờ.

Ta đã quỳ trước Phật ba nghìn lần, chỉ mong Tạ Tam lang cả đời bình an.

Năm Tạ Thận Chi mười hai tuổi, hắn mới được Tạ gia đón về, cũng vào ngày đó, Thái hậu ban chiếu, ban hôn cho hai nhà Tô Tạ.

Mẫu thân không vui, nữ nhi của mình lại sớm bị trói buộc cả đời.

Không ngờ, ta lại vui mừng khôn xiết.

Các cô nương trên thế gian, có ai có thể muốn lấy ai thì lấy?

Và ta lại may mắn như vậy.

Tạ Thận Chi luyện võ, hắn từng nói rằng, khi nào hắn thực hiện được ước mơ, thiên hạ thái bình, sẽ cùng người hắn yêu rong ruổi khắp nơi.

Hắn hy vọng vợ của mình biết cưỡi ngựa.

Thực ra con gái Tô gia không cần thiết phải học những thứ này.

Trong kinh thành, cũng không có nhiều quý nữ đi học.

Tay ta chai sạn vì dây cương, chân ta bị bụng ngựa ma sát mà thành vết thương.

Vì học cưỡi ngựa, ta thậm chí đã bị gãy chân.

Nghe nói hắn thích những cô nương kiên cường, ta bèn cố gắng chịu đựng, không rơi một giọt nước mắt, ngược lại, nhũ mẫu chăm sóc ta thì rơi đầy một giỏ nước mắt.

Chuỗi tràng hạt Phật mà Tạ Thận Chi tặng ta đã bị đứt một lần.

Rơi vào hội chợ, người qua lại như nêm.

Ta cúi mình mò mẫm trong dòng người chen chúc, chiếc váy trắng dính đầy bụi bẩn, tay bị giẫm lên nhiều lần, chảy cả máu.

Nhũ mẫu bên cạnh thấy tình hình không ổn, mạnh mẽ ôm ta lên, gần như kéo ta về phủ.

Sau này ta có đi tìm lại, nhưng đáng tiếc chuỗi tràng hạt mười tám hạt, ta chỉ tìm lại được mười hai hạt.

Ta đánh mất món quà duy nhất của ân nhân cứu mạng, mẫu thân thấy ta thật sự buồn bã, bèn bảo người tìm sáu hạt khác tương tự.

Nhìn thì giống y hệt, người khác không thể nhận ra, chỉ có ta, có thể phân biệt ngay những khác biệt nhỏ nhặt đó.

Những chuyện này, ta vốn định để đêm tân hôn kể cho Tạ Thận Chi nghe.

Nhưng đó là chuyện trước kia rồi.