25.
Trong ngục.
Hứa Thanh Thanh đã cởi bỏ bộ y phục hoa lệ, chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng màu trắng. Nàng ta vừa mới sảy thai, thân thể yếu ớt không chịu nổi.
Ta liền sai người ngày ngày ngâm nàng ta trong nước lạnh, để nàng ta cảm nhận nỗi đau thấu xương đó.
“Hứa Liên Y, ngươi rốt cuộc vì sao lại đối xử với ta như vậy!” Tên giả mạo này dường như không sao hiểu nổi.
Nàng ta tốn bao tâm huyết, tất cả đều nằm trong tính toán của ta.
Càng không hiểu được, giữa ta và nàng ta không có thù hận gì lớn, tại sao ta lại đối xử với nàng ta như vậy.
Ta ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay bóp lấy má nàng.
Người trước mặt này vốn nên là hoa tựa ngọc. Giờ đây lại tiều tụy không thành hình.
“Hứa Liên Y, ta là muội muội ruột của ngươi, ngươi rốt cuộc vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Ta cười lạnh một tiếng, móng tay sắc nhọn lướt qua cổ nàng ta, nàng ta sợ hãi lùi về sau.
Dù đến giờ phút này. Nàng ta vẫn muốn kéo dài chút hơi tàn.
“Ngươi thực sự… là Hứa Thanh Thanh sao?”
Chỉ một câu nói, sắc mặt nàng ta đã thay đổi.
Trong mắt nàng ta hiện lên nỗi sợ hãi liên tục, nói ra những lời ngắt quãng: “Ngươi… ngươi làm sao, làm sao phát hiện ra?”
“Hứa Thanh Thanh ngốc nghếch ấy dù sao cũng đã làm muội muội của ta mười mấy năm, ngày ngày muốn tính kế ta, chẳng lẽ ta còn không biết tính cách của nàng ta sao?”
Tên giả mạo này khóc càng lớn hơn.
“Không phải ta giết muội muội ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Tại sao ư?
Đại khái là nhìn khuôn mặt giống nàng ta y đúc, ta lại nhớ đến mẹ của Hứa Thanh Thanh.
Người từng là nha hoàn được mẹ ta tin tưởng nhất, lại nhân lúc mẹ ta có thai, trèo lên giường của cha ta.
Sau đó kiêu ngạo khoe khoang trước mặt mẹ ta, khiến mẹ ta đau lòng đến mức sinh non, cuối cùng một xác hai mạng. Mà bà ta vì đang mang thai nên giữ được mạng sống.
Ta đương nhiên phải giết bà ta để báo thù cho mẹ.
“Lúc đó Hứa Thanh Thanh giả vờ đầu quân cho ta, thực ra là muốn nhân cơ hội giết ta để báo thù cho mẹ mình.”
“Ngươi có biết ta đã giết người mẹ không biết xấu hổ của Hứa Thanh Thanh thế nào không?”
“Ta rạch hàng trăm vết trên người bà ta, rồi đào một cái hố lớn chôn bà ta xuống, sau đó ném vào đó những con trùng độc, bò cạp độc và rắn độc đã chuẩn bị sẵn.”
“Ta nhìn bà ta chết dần, ngươi biết lúc đó trong lòng ta thoải mái biết bao nhiêu không?”
Tên giả mạo bị dọa sợ, co rúm ở góc tường không dám nhìn ta.
26.
Ta lại mơ hồ nhớ lại năm đó ngoài phòng sinh, nhìn từng chậu nước máu đổ ra sân.
Nơi từng là chỗ ta và mẹ yêu thích vui chơi. Hôm đó bị nước máu chiếm đoạt.
Ta chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ, nghe thấy tiếng thét đau đớn tuyệt vọng của mẹ.
Ngày đó ta mất mẹ. Ta cũng mất đi chút lương thiện cuối cùng.
Vì vậy ta chờ đến khi bà ta sinh con xong, liền tự tay giết bà ta để báo thù cho mẹ.
Hứa Thanh Thanh càng lớn càng giống mẹ mình như đúc. Cùng một lòng dạ rắn rết, hai mặt ba đao.
Ta vốn muốn giữ lại từ từ tra tấn, nhưng nàng ta lại muốn nhân lúc ta cho cá ăn, đẩy ta xuống hồ.
Nực cười! Nàng ta làm sao có thể làm ta bị thương?
Hôm đó ta mơ hồ lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của mẹ lúc sinh, vì vậy ta đè đầu Hứa Thanh Thanh xuống, hết lần này đến lần khác nhấn vào nước hồ lạnh lẽo.
Đáng thương thay cho tên giả mạo này, không biết trời cao đất dày mà đắc tội với ta.
Chuyện này chỉ mới bắt đầu, nàng ta còn chưa hiểu rõ ta đâu.
Nhìn thấy nàng ta hơi thở yếu dần đi, cuối cùng ta đã báo được thù.
Nhưng ta không ngờ, kẻ giả mạo này lại có thể mượn cơ thể của Hứa Thanh Thanh mà sống lại, thậm chí còn muốn cướp vị trí thái tử phi của ta.
Ta là đích nữ của thừa tướng, là ngoại tôn nữ của đại tướng quân. Vị trí thái tử phi, tương lai của hoàng hậu chỉ có thể thuộc về ta.
Nàng ta nếu muốn tranh giành, chỉ có con đường chết.
Còn Minh Nguyệt ta vốn không định giết, nhưng nàng ta lại dám có những ý nghĩ không nên có. Ta chỉ có thể để bọn họ đấu đá nhau, ngồi xem ngư ông đắc lợi.
Ai ngờ Hứa Thanh Thanh Thanh lại độc ác như vậy, trực tiếp giết chết Minh Nguyệt.
Thái tử không muốn đưa vị trí chính phi cho ta, hắn thích Minh Nguyệt, thậm chí còn thích cả kẻ giả mạo kia.
Ta có thể làm gì được đây? Chỉ còn cách để người khác làm thái tử thôi.
Tóm lại, ta nhất định phải là hoàng hậu tương lai.
27.
Nghe xong những lời ta nói, kẻ giả mạo hoàn toàn điên loạn, quỳ trên đất không ngừng dập đầu, máu trên trán nàng ta nhuốm đỏ phiến đá xanh, nhưng dường như không biết đau đớn, chỉ một mực cầu xin tha thứ.
“Nhưng tất cả đều là lỗi của Hứa Thanh Thanh, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, xin ngươi tha cho ta, tha cho ta được không?”
Ta cười đứng lên, nhìn xuống người đang phủ phục dưới chân.
“Ngươi mưu toan cướp vị trí thái tử phi của ta, giết chết thái tử phi Minh Nguyệt, lại hạ độc thái tử khiến hắn cả đời không thể có con.”
“Những việc này đều do chính tay ngươi làm ra.”
“Dù hôm nay ta tha cho ngươi, ngươi nghĩ mình có thể ra khỏi ngục này sao?”
Hoàng thượng hiện tại đang vô cùng phẫn nộ, khắp kinh thành đều giăng thiên la địa võng để bắt kẻ giả mạo này rồi lăng trì xử tử.
Cho nên, đây định sẵn là một cái chết.
“Ta đã nói rồi, không chết yên chắc chắn không phải là ta. Mà là ngươi, bây giờ đã rõ rồi.”
Nàng ta lắc đầu, lớn tiếng gọi hệ thống: “Hệ thống, mau cứu ta! Ngươi không phải nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể về nhà sao? Tại sao không đến giúp ta? Tại sao?”
Ta không biết hệ thống đó là gì, cũng không biết kẻ giả mạo này từ đâu tới.
Nhưng ta biết rõ, kẻ giả mạo này dù đến từ dị thế, cũng vẫn là một kẻ ngốc!
Ta muốn giết nàng ta, dễ như trở bàn tay.
Nói xong lời này, ta rời khỏi ngục, hai tên lính cầm dải lụa trắng từ từ tiến vào.
Kẻ giả mạo đầy sợ hãi. Phía sau là tiếng kêu la xé lòng.