Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÓA VẺ ĐẸP Chương 4 KHÓA VẺ ĐẸP

Chương 4 KHÓA VẺ ĐẸP

12:13 chiều – 07/08/2024

6.

Kẻ giả mạo kia kéo Minh Nguyệt nhanh chóng lên biểu diễn trước ta, đàn và hát một bài từ.

Bài từ tên là “Thủy điệu ca đầu”, vừa cất tiếng hát đã khiến các công tử ngạc nhiên.

Ngay cả Thái tử bình thường thanh cao cũng không nhịn được nhìn Minh Nguyệt.

Dường như ta thấy trong mắt hắn một chút si mê.

Hừ. Vậy là đã thích rồi sao?

Ta nghĩ đến lời kẻ giả mạo kia nói, rằng Minh Nguyệt cuối cùng sẽ trở thành Thái tử phi, có ngày sẽ lên ngôi hoàng hậu mà mọi nữ nhân ao ước.

Còn ta, kẻ nữ phụ độc ác, sẽ vì tham vọng mạnh mẽ mà chết thảm trong ngục tối.

Xác sẽ bị chuột gặm nhấm, cuối cùng vứt ở bãi tha ma không một nấm mồ.

Lúc đầu vì những lời ngông cuồng này của nàng ta, ta mới miễn cưỡng giữ lại cho nàng ta một mạng.

Chỉ để xem nàng ta sẽ giở trò gì? Bây giờ xem ra, kẻ giả mạo này cũng có chút thủ đoạn. Ít nhất Thái tử thực sự đã chú ý đến Minh Nguyệt.

Ta cầm ly rượu, lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt. Nhìn Minh Nguyệt đứng trên đài cao, hưởng thụ ánh mắt của mọi người.

Nha đầu đó dường như có chút đắm chìm. Thật không biết phân biệt thị phi.

Ta lắc đầu, ánh mắt đúng lúc chạm phải Vân Hoang.

Hắn dường như đang nhìn ta, cười mà như không cười, thực sự đáng ghét.

Ta không muốn để ý đến hắn. Nhưng Vân Hoang lại giơ ly rượu, mời ta cùng xem kịch.

Từ chối thì bất kính. Ta đành miễn cưỡng nhận lời. Ta giơ ly rượu cùng hắn cách không mà cụng.

Ta dùng lời của kẻ giả mạo nói: “Phải nói là Cheers!”

Lúc này, Minh Nguyệt cũng vừa hát đến câu cuối cùng: “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng… thiền quyên.”

Khi câu cuối cùng cất lên, buổi tiệc vốn ồn ào lập tức yên tĩnh. Không phải phục tùng. Mà là nỗi sợ hãi vô hình.

Lão phu nhân phủ Hầu ngồi trên cao, sắc mặt không đổi. Thậm chí còn cười đỡ Minh Nguyệt dậy, hỏi nàng ta ai sáng tác bài từ này.

Nha đầu Minh Nguyệt tuy có tham vọng, nhưng cuối cùng còn chút lương tâm.

Lập tức khai ra Hứa Thanh Thanh.

Hai người giống như tỷ muội tình thâm, thực sự cảm động. Nhưng khách ngồi hai bên tiệc, mặt không chút ý cười.

Đáng tiếc kẻ ngốc đó chỉ chìm trong niềm vui của mình, hoàn toàn không nhận ra điều khác thường.

Thậm chí còn tươi cười, định chạy đến nhận thưởng từ lão phu nhân.

“Thưa lão phu nhân, bài từ này do ta…”

Kẻ giả mạo chưa kịp nói hết, lão phu nhân đã giáng cho nàng ta một bạt tai. Lực đánh lớn đến nỗi khiến mặt nàng ta lập tức sưng đỏ.

Ta dùng khăn tay che miệng cười khẽ. Muốn tranh sủng với ta sao? Vậy ta sẽ vui lòng tặng cho nàng ta. Dù sao, quá mất mặt, ta không cần.

Rõ ràng kẻ giả mạo còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão phu nhân nổi giận đùng đùng, ra lệnh đuổi Hứa Thanh Thanh và Minh Nguyệt ra ngoài.

Trước khi đi còn không quên sai người đánh vài cái bạt tai.

Tặc tặc… thật đau.

Xem xong kịch, buổi tiệc này rõ ràng không thể tiếp tục. Ta chuẩn bị trở về phủ. Vân Hoang không biết từ đâu lại xuất hiện trước mặt ta.

“Ngươi rất vui sao?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi, ta có chút lười biếng không muốn đáp lại.

Nhưng ai bảo hắn là hoàng tử chứ. Mang dòng máu của hoàng gia, ta vẫn phải tôn kính.

“Thưa điện hạ, ta rất đau lòng.”

Nói xong, ta cố ý dùng khăn tay chấm mắt. Dù không có một giọt nước mắt nào. Khóe miệng cũng không nén được cười.

Ôi, giả khóc sao khó vậy? Mai phải nhờ kẻ giả mạo dạy mới được.

Vân Hoang đứng chắp tay, bắt đầu lên lớp: “Lão phu nhân Hầu phủ cả đời phong quang vô hạn, chỉ có một nỗi đau duy nhất là con trai út bị một kỹ nữ quyến rũ, hai người thậm chí nhảy vực tự vẫn, lão phu nhân vì thế mà bệnh nặng một trận, từ đó không muốn nghe gì về hai người họ. Còn kỹ nữ đó tên là — Thiền Quyên.”

Hắn tiến lại gần hơn, như cố ý hỏi: “Không biết đại tiểu thư Hứa gia có từng nghe qua chuyện này không?”

Tất nhiên ta biết. Khi nghe kẻ giả mạo nói bài từ này, ta đã nghĩ làm thế nào để không cho họ lên sân khấu.

Là trực tiếp cho người đánh gãy chân họ. Hay bôi độc vào đàn? Nhưng đều không cần dùng đến.

Vì ta đã nghe đến câu cuối cùng: “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng… thiền quyên.”

Kẻ giả mạo này thật may mắn. Khó khăn lắm mới được khoe khoang một lần, lại đạp phải cấm kỵ của người khác.

Nếu không vì nể mặt mừng thọ và khách khứa đang ở đó, lão phu nhân Hầu phủ đã muốn lột da họ rồi.

Bị đánh trước tất cả mọi người cũng xem như là một bài học.

“Biết thì sao? Mà không biết thì sao?” Ta đưa ra câu trả lời mập mờ.

Vân Hoang dường như cũng không muốn làm khó ta thêm, chỉ nhìn ta một lúc rồi quay đầu rời đi.

Hiện tại ta cũng không muốn chọc vào vị gia này. Chỉ xem như đùa vui thường ngày. Dù sao thì người thích xem kịch như ta cũng không nhiều.

7.

Trở về phủ. Kẻ giả mạo kia dĩ nhiên không dám đến gặp ta.

Trong yến tiệc gây ra chuyện lớn như vậy, để mọi người thấy rõ nàng ta bị đánh vào mặt.

Thể diện này, thật sự là mất hết rồi.

Ngược lại, kẻ âm thầm giấu giếm dã tâm là Minh Nguyệt, không biết nghĩ gì mà lại đến trước mặt ta xin lỗi, dù mặt nàng ta đang như đầu heo.

Hôm nay nàng ta làm loạn, vốn là đánh cược một phen. Nếu Thái tử thực sự để mắt đến nàng ta, dù ta có không vừa lòng cũng không thể làm gì.

Nhưng xảy ra chuyện này, trước mặt mọi người nàng ta coi như đã phản bội ta. Mà Thái tử cũng không như dự đoán mà để mắt đến nàng.

Thoả thuận bán thân của nàng vẫn trong tay ta. Ta muốn mạng nàng ta, dễ như trở bàn tay.

Minh Nguyệt quỳ trước mặt ta không ngừng dập đầu, dù trán đã bị thương cũng không dám dừng lại.

“Tiểu thư, tiểu tì sai rồi, tiểu tì thực sự sai rồi!” Giọng nàng ta sợ hãi đến cực điểm.

Ta có chút không vui. Chẳng lẽ ta là một tiểu thư tàn nhẫn như vậy sao? Cùng lắm, chỉ là cắt đứt đôi chân của nàng ta thôi.

Kẻ phản bội ta, cũng nên trả giá phải không?

Nhưng nhìn khuôn mặt như đầu heo của Minh Nguyệt, ta lại thấy buồn cười.

Vậy thì bổn tiểu thư sẽ tha cho nàng ta một mạng.

Minh Nguyệt vội vàng dập đầu tạ ơn ta. Vui mừng đến rơi nước mắt, thậm chí muốn kéo váy ta.

Bẩn chết đi được.

Bảo Châu vội vàng đẩy nàng ra, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc chuẩn bị sẵn cho nàng.

Ta nắm cằm Minh Nguyệt, nhìn kỹ khuôn mặt nàng ta: “Chữa lành vết thương trên mặt.”

Biết đâu, vài ngày sau lại có việc cần dùng.