3
Ta thật ngốc, thật sự, chưa bao giờ nghĩ rằng người mặc long bào không chỉ có Thái tử, mà còn có thể là Tam hoàng tử.
Ta nằm trên giường khóc lóc thảm thiết, tỷ tỷ tức giận đến mức dùng ngón tay chỉ vào trán ta.
“Ngươi thật ngốc!
Còn dám khóc!
Hắn ngồi yên đó không hề nhúc nhích, ngươi không nhận ra sao?”
“Hu hu, hắn đẹp trai thế kia, làm sao ta biết được một người què lại có thể đẹp như vậy”
Giờ nói gì cũng muộn rồi, chuyện ta và Tam hoàng tử có tư tình đã lan truyền khắp kinh thành chỉ trong một ngày.
Hoàng đế vô cùng vui mừng ban chiếu chỉ tứ hôn, ta vừa khóc vừa lên kiệu hoa, đến khi khăn voan được vén lên, mắt ta vẫn đỏ hoe.
Ta chỉ cảm thấy xung quanh bỗng trở nên im ắng lạ thường, không khí trong phòng nặng nề, ta lo lắng ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng.
“Sao, không được gả cho Thái tử, thất vọng lắm hả?”
Ta khẽ gật đầu, rồi giật mình, vội vàng lắc đầu lia lịa.
“Không phải, không phải đâu, chàng đừng nói bậy!”
Tam hoàng tử khẽ cười lạnh, môi mỏng mím lại.
“Cút ra ngoài!”
“Nhưng hôm nay không phải là đêm tân hôn à!”
Nói đến giữa chừng, ta đột nhiên nhớ ra, Tam hoàng tử là người què, hẳn là không có khả năng phòng the.
Ta không chỉ gả cho một người què, mà còn phải thủ tiết cả đời, nghĩ đến đây, nước mắt lại không kìm được mà trào ra.
Ta giơ tay áo lau nước mắt, rồi cẩn thận tháo phượng quan xuống, đứng dậy ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Khi tay chạm vào chiếc vòng đồng trên cửa, ta quay đầu nhìn lại hắn.
Hắn mặc một bộ hồng bào, ngồi thẳng lưng trên giường cưới, dáng người cao ráo, mặt như ngọc quan.
Khuôn mặt như được tạc bằng dao, một nửa chìm trong bóng tối, hàng lông mi dài che đi đôi mắt.
Không hiểu sao, ta lại thấy trong ánh mắt ấy có chút gì đó thất vọng.
Lòng ta bỗng nhiên mềm lại, trong phòng không có ai hầu hạ, ta đi rồi, hắn còn chẳng leo nổi lên giường.
Ta quay lại, quỳ xuống trước mặt hắn.
Giọng nói mang chút nghi ngờ và căng thẳng của Tam hoàng tử vang lên.
“Ngươi làm gì vậy?”
Chưa kịp dứt lời, ta đã dùng cả hai tay ôm lấy đôi chân của hắn, rồi dùng sức nhấc lên.
Tam hoàng tử không kịp phòng bị, bị ta đẩy ngã ra sau giường.
Ta cố gắng đẩy người vào sâu hơn, nhưng thấy không hiệu quả, liền cởi giày leo lên giường, vòng ra sau lưng chàng, dùng tay nắm lấy cổ áo chàng kéo về phía sau.
Khi ta đang kéo rất hăng, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nhấc bổng lên, xoay một vòng trên không trung rồi rơi mạnh xuống người Tam hoàng tử.
Lồng ngực chàng thật cứng rắn, mũi ta va mạnh vào, cảm thấy một trận ê ẩm.
Ta dùng tay chống người dậy, giận dữ trừng mắt nhìn chàng.
“Người làm cái gì vậy hả!”
Tam hoàng tử nằm dưới ta, đôi mắt sâu thẳm, ánh lên ngọn lửa giận dữ.
“Ngươi nghĩ ta vô dụng đến thế sao?”
Chao ôi, có phải ta đã chạm đến lòng tự tôn nhạy cảm của chàng rồi không?
Người ta thường nói, những người tàn tật rất sợ bị người khác coi thường.
Ta quả thật đã quá lỗ mãng.
Cơn giận trong lòng ta lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác áy náy.
“Chàng đừng giận, ta không có ý đó mà.”
Ta lật người xuống khỏi người chàng, ngồi bên cạnh, bắt đầu dọn dẹp mớ hạt dưa và táo đỏ trên giường, gạt hết chúng vào trong góc, sau đó nằm xuống.
“Thôi được rồi, ngủ sớm đi, hôm nay ta mệt chết mất rồi.”
“Ta đã bảo ngươi cút ra ngoài!”
Chậc, lại bắt đầu rồi.
Nếu ta thực sự đi ra ngoài, chàng không nói nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ rằng ta đang ghét bỏ chàng, người ngoài cũng sẽ cười nhạo chàng không thể động phòng.
Ta cảm thấy bây giờ ta đã hiểu đôi chút về chàng rồi, vì tự ti mà trở nên nhạy cảm, trong lòng lệch lạc, ngoài miệng nói không cần, nhưng thật ra rất khao khát được người khác công nhận và yêu thương.
Ta nhắm mắt, bắt đầu giả vờ ngủ.
“Giang Uyển, ra ngoài!”
Ta đưa tay lên bịt tai, xoay người.
Ban đầu, ta nghĩ rằng mình sẽ khó ngủ vì lạ chỗ, nhưng vì quá mệt mỏi sau một ngày dài, ta nhanh chóng thiếp đi.
Nửa đêm, ta bị nóng mà tỉnh giấc, bên cạnh như có một lò lửa lớn, tỏa ra hơi nóng hầm hập về phía ta.
Ta càu nhàu ngồi dậy, cởi bỏ quần áo, ném chúng xuống đất, chỉ để lại một chiếc áo lót mỏng dính sát người, sau đó thoải mái nằm xuống.
Trong bóng tối, hình như có tiếng ai đó hít một hơi thật sâu.
4
Sáng hôm sau, Tam hoàng tử đã không thấy bóng dáng đâu.
Ta nhìn lại chính mình, chợt nhận ra, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, vội vàng mặc quần áo.
Đêm qua, ta cứ ngỡ mình vẫn ở trong khuê phòng.
Hy vọng chàng không hiểu lầm ta.
Vài ngày trôi qua rất nhanh, tuy Tam hoàng tử mỗi ngày đều giữ khuôn mặt lạnh lùng với ta, nhưng thực ra chàng không phải người xấu.
Chàng bảo nhà bếp làm những món ta thích ăn, cho phép ta tùy ý lựa chọn đồ tốt trong kho, và mỗi khi từ ngoài về, chàng còn mang cho ta chim bồ câu quay từ Thiên Hương Lâu.
Trong phủ cũng không có trưởng bối nào làm khó dễ, ta sống tự do thoải mái, phú quý giàu sang, cuộc sống hệt như trong mơ.
Ta nhanh chóng thích nghi với cuộc sống này, đến khi tỷ tỷ đến thăm ta, ta thậm chí còn béo lên một chút.
“Muội à, nguy rồi, hỏng bét rồi, tối qua tỷ nghe thấy Nhị hoàng tử nói mớ.”
“Đã nói gì?”
Tỷ tỷ lo lắng đóng chặt cửa sổ, ghé sát tai ta thì thầm.
“Chu Trạch Tinh, ngươi đi chết đi!”
Chu Trạch Tinh, là tên của Thái tử.
Sau khi tỷ tỷ rời đi, ta lập tức sa sầm mặt, lo lắng không yên.
Nhị hoàng tử muốn tạo phản, nhà chúng ta sắp tiêu đời rồi.
Đến bữa ăn, món bồ câu quay yêu thích được đặt trước mặt, ta cũng không còn khẩu vị.
Tam hoàng tử liếc nhìn ta.
“Hôm nay ngươi đã nói chuyện gì với tỷ tỷ của ngươi?”
“Chu Trạch Tinh”
Theo phản xạ, ta buột miệng thốt ra, rồi ngay lập tức lấy tay che miệng.
Tiêu rồi, chuyện lớn như thế này, ta không thể nói ra được.
Sắc mặt Tam hoàng tử thay đổi, chàng buông đũa, nhìn ta, đôi quai hàm căng cứng.
“Ngươi rất quan tâm đến Thái tử?”
Ta gật đầu, rồi vội vã lắc đầu.
“Không, không phải, không dám, không dám.”
Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, hạ mắt không nói gì thêm.
Từ sau ngày đó, thái độ của chàng với ta lạnh nhạt hẳn, không còn bảo nhà bếp làm món ngon cho ta, mỗi lần gặp ta, chàng đều im lặng, khuôn mặt cau có.
Không khí lạnh lẽo toát ra từ người chàng, khiến cho giữa mùa hè oi bức, ta cũng cảm thấy một luồng hơi lạnh.
Nhìn thấy khuôn mặt trầm ngâm của chàng, ta vô thức tiến lại gần hơn.
Tam hoàng tử nhíu mày.
“Giang Uyển, ngươi lại gần như vậy làm gì?”
“Trời nóng quá, bên cạnh chàng mát hơn.”
Tam hoàng tử: …
Mặt chàng càng đen hơn, không khí xung quanh lạnh hơn hẳn, quả nhiên mát thật.