11
Một hôm sau giờ tan làm, Trần Tư Đình đột nhiên đề nghị cùng tôi đi bộ về. Chúng tôi bước qua những con phố đêm, từ cột đèn đường này đến cột đèn đường khác.
Đi qua hết phố, tôi đã đến khu căn hộ mà tôi thuê một phòng đơn.
Trần Tư Đình nói rằng tôi đã hoàn toàn khác so với nửa năm trước.
“Ý anh là em trông bừa bộn hơn?” tôi đùa.
Nếu ba mẹ tôi thấy tôi bây giờ, chắc sẽ khó mà nhận ra.
So với hình ảnh bà chủ sang chảnh ngày xưa, giờ tôi chỉ đơn giản là mặc một chiếc áo thun cũ và đi đôi giày thể thao rồi ra ngoài.
Tôi cũng không còn quá khách sáo, thậm chí còn nói bậy cùng các thành viên trong đoàn.
Người ta nói, khi bạn nói bậy, tâm hồn sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn.
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.
“Có lẽ đúng vậy,” Trần Tư Đình gãi gãi mũi, “Hồi đó em trông rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt thì luôn buồn bã. Bây giờ, dù ăn mặc đơn giản hơn, nhưng em đã biết cười rồi.”
“Anh thích con người hiện tại của em.”
Sau khi anh ấy nói câu đó, mặt anh đột nhiên đỏ lên, và bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Chúng tôi đã đến trước cửa căn hộ của tôi, cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Để phá vỡ sự lúng túng, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng bất ngờ, tôi bị kéo lại, đứng sau một bóng dáng cao lớn.
Hoắc Lâm đứng trước mặt tôi, lạnh nhạt hỏi: “Cậu ta là ai?”
“Còn anh là ai?” Trần Tư Đình hỏi lại.
Vẫn khuôn mặt không cảm xúc, Hoắc Lâm đáp: “Chúng tôi đã có một đứa con với nhau, còn cậu thì sao?”
Trần Tư Đình vừa định trả lời, tôi vội đẩy anh ta và ra hiệu bảo anh ta im lặng.
“Chúng tôi đã ly hôn rồi,” tôi nói với Hoắc Lâm, “Con… giờ cũng không liên quan đến tôi, nhưng tôi sẽ gửi tiền trợ cấp.”
Tôi mở cửa căn hộ.
Cả Hoắc Lâm lẫn Trần Tư Đình đều không có ý định rời đi, nên tôi đành lịch sự hỏi: “Các anh có muốn uống trà không?”
Khói từ tách trà bốc lên.
Hoắc Lâm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chiếc ghế đơn trông thật chật chội so với anh ta.
Trần Tư Đình thì giống như một chú chó con, lẽo đẽo theo tôi vào bếp.
“Không sao đâu, anh không cần uống trà.”
“Gì cơ, muốn em pha cho anh một ly nước cam à?”
“Ừ, nhưng để anh tự làm anh biết nó ở đâu, đây không phải lần đầu anh đến.”
…
Trà đã nguội.
Hoắc Lâm vẫn chưa rời đi, và cũng không nói gì.
Tôi đành phải hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Tôi cần nghỉ ngơi rồi.”
Hoắc Lâm liếc nhìn Trần Tư Đình, đột nhiên cười lạnh một cách khó hiểu.
“Thì ra, em chỉ vì một thằng nhóc mặt trắng này.”
“Chúng em bắt đầu từ khi nào?”
Sau cả ngày luyện tập, tôi đã rất mệt mỏi, không muốn giải thích thêm: “Anh nói sao thì là vậy đi.”
“Được thôi,” Hoắc Lâm gật đầu, đặt tách trà xuống, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lịch sự, nhưng bàn tay trên tay áo của anh nổi lên những gân xanh. “Lâm Mãn, em sẽ hối hận vì lựa chọn của mình.”
Anh ra đứng dậy, lạnh lùng quay lưng rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Trần Tư Đình bất ngờ hỏi: “Anh có làm phiền hai người không?”
Tôi liếc nhìn anh ấy, đùa: “Đúng vậy.”
Trần Tư Đình “ồ” một tiếng, rồi chậm rãi hỏi: “Vậy amn có phải chịu trách nhiệm không?”
Anh ấy không cười cũng không di chuyển, chỉ cụp mắt xuống, như thể đang rất nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi hơn Trần Tư Đình ba tuổi, và cũng bắt đầu học múa trước, xem như là sư tỷ của anh ấy.
Ngày trước, khi anh ấy cố giữ cân, đói đến nỗi bụng sôi sùng sục, tôi thường lén dẫn anh ấy ra ngoài mua đồ ăn vặt.
Khi bị thầy giáo phát hiện và mắng, anh ấy sẽ chắn trước mặt tôi, khóc lóc nhận lỗi thay tôi.
Vì thế, dù biết anh ấy rất được bạn bè cùng lứa yêu thích, tôi vẫn luôn coi anh ấy như em trai.
Nhưng không biết từ lúc nào, Trần Tư Đình đã trưởng thành.
“Em chỉ đùa thôi.” Tôi vội giải thích.
“Nhưng ann không đùa,” Trần Tư Đình nói.
Luồng gió lạnh từ chiếc điều hòa cũ thổi qua.
“Xin lỗi.”
Trần Tư Đình thở dài: “Thôi được, lần này a b bị từ chối rồi.”
Anh ấy làm như không có gì, bước đến cửa ra vào và mở cửa: “Muộn rồi, anh không làm phiền nữa.”
Tôi nhìn theo hành động của anh ấy, chần chừ giây lát rồi hỏi: “Vậy… ngày mai em vẫn có thể đến đoàn múa tập không?”
“Không được.”
Tôi sững sờ nhìn anh ấy.
“Em thật sự tin sao?” Trần Tư Đình khó chịu đáp, “Chẳng lẽ anh là người lợi dụng quyền lực à?”
Tôi thở phào, đứng dậy tiễn anh ấy: “Vậy, ngày mai gặp nhé?”
Trần Tư Đình đứng ở cửa, nhìn tôi một cái: “Lâm Mãn.”
“Sao?” Tôi bước lại gần.
“Dù anh rất buồn, nhưng đây chỉ mới là lần đầu. Em còn một trăm lần nữa để từ chối anh.”
Nói xong, anh ấy quay người thật nhanh: “Ngày mai gặp.”
Sau khi đóng cửa, tôi đứng đó một lát rồi quay trở lại phòng khách, định đóng hết cửa sổ.
Một đốm đỏ ánh lên dưới ánh đèn đường.
Hoắc Lâm vẫn đứng đó, trên tay còn kẹp một điếu thuốc, gương mặt anh bị bao phủ bởi khói thuốc mờ ảo.
Dưới ánh trăng, ánh mắt anh ta nhìn Trần Tư Đình đầy lạnh lẽo.
12
Buổi biểu diễn chỉ còn một tuần nữa là diễn ra.
Trong buổi tổng duyệt, tôi mới nhận ra rằng Trần Tư Đình đã quá khiêm tốn.
Cái gọi là “nhà hát nhỏ” thực ra là Bảo Ninh – nhà hát lớn nhất thành phố, nơi diễn ra hầu hết các vở kịch và biểu diễn sân khấu nổi tiếng nhất cả nước.
Trong buổi tổng duyệt, Trần Tư Đình đặc biệt mang theo một chiếc máy quay DV, quay lại toàn bộ quá trình.
“Sau này nổi tiếng có thể làm phim tài liệu,” anh vừa nói vừa hướng ống kính về phía tôi, “Nào, vũ công chính của chúng ta, nói vài lời đi.”
“Hy vọng buổi diễn thành công rực rỡ, sự kiện đại bùng nổ.”
Trần Tư Đình lắc đầu: “Quá khuôn mẫu rồi, nói lại lần nữa.”
“Trần Tư Đình,” có ai đó gọi anh, “Tổng giám đốc Lục tìm anh.”
Trần Tư Đình rời đi, tôi mở máy quay và tua lại đoạn ghi hình trước đó.
Trái tim tôi vẫn đập loạn xạ sau khi vận động mạnh.
Bài múa Dao mà Trần Tư Đình biên đạo mang tên “Thanh Điểu”, kể về một con chim thần sống trong rừng.
Trong ống kính, tôi mặc bộ váy múa với những chiếc lông vũ màu xanh phức tạp, trang điểm mắt màu xanh lá nhạt, trông giống như một chú chim thần bí và nhẹ nhàng.
Các thành viên trong đoàn múa thì ríu rít thảo luận về việc sau buổi diễn đầu tiên sẽ đi đâu ăn uống cùng nhau.
Trần Tư Đình từ trên lầu bước xuống, sắc mặt có vẻ không tốt.
Anh ấy hắng giọng và bình thản thông báo một chuyện.
Buổi diễn đầu tiên sẽ bị hoãn, và địa điểm sẽ được chuyển sang một nhà hát khác.
Đoàn múa ngay lập tức rối loạn:
“Sao lại thế chứ?”
“Nhà hát đó sân khấu tệ lắm, Trần Tư Đình, tại sao anh lại phá hỏng danh tiếng của mình như vậy?”
Mặc cho họ nói gì, vẻ mặt của Trần Tư Đình vẫn rất điềm tĩnh.
“Sân khấu nhỏ thì đã sao? Khán giả vẫn là khán giả mà. Chúng ta chỉ cần biểu diễn thật tốt.”
Nói thì nói vậy, nhưng chỉ vài ngày sau, tôi nghe từ các thành viên trong đoàn rằng nhà hát khác cũng đã từ chối buổi biểu diễn của chúng tôi.
Dù có chậm hiểu đến đâu, ai cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Trước giờ ai cũng mời đoàn múa chúng ta biểu diễn, sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?”
“Ai đắc tội với ai rồi à?”
Các thành viên trong đoàn bắt đầu than thở.
Khi tôi vào nhà vệ sinh, vô tình nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện nhỏ.
“Hình như là tập đoàn Huo – nhà tài trợ không đồng ý với việc chọn vai, họ cho rằng vũ công chính của chúng ta không đủ nổi tiếng để thu hút khán giả, vé sẽ không bán được.”
“Và tổng giám đốc Lục ban đầu muốn chọn Lâm Thư Kiều làm vai chính, vì cô ấy nổi tiếng hơn, nhưng Trần Tư Đình không chịu.”
“Thật ra… tại sao lần này Trần Tư Đình không mời Lâm Thư Kiều? Hay là Lâm Mãn có bối cảnh gì đó?”
“Nếu có bối cảnh thì đã không bị đổi rồi. Đơn giản chỉ là anh ta thích cô ấy thôi, không thấy ánh mắt anh ấy nhìn Lâm Mãn à?”
“Dù thích đến mấy cũng không thể lấy tương lai của cả đoàn ra đùa giỡn chứ? Thật là nực cười.”
…
Tôi đứng sững lại bên ngoài, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.
Là từ Hoắc Lâm.
“Lâm Mãn, bây giờ em có rảnh để nói chuyện không?”
13
Tôi trở lại nhà họ Hoắc.
Biệt thự trắng nằm giữa vùng đồi núi và hồ nước, vẫn xa hoa như trước.
Người lái xe đưa tôi đến trước cửa chính của căn biệt thự. Khi bước vào phòng khách, Hoắc Lâm đang ngồi bên mép bàn đá cẩm thạch, bình tĩnh nhìn tôi.
“Em về rồi.”
Mọi thứ trong nhà vẫn y như lúc tôi rời đi.
Đôi dép màu hồng của tôi vẫn được đặt ngay ngắn ở lối vào.
Trong bình hoa mạ vàng ở phòng khách vẫn còn cắm những bông hồng trắng mà chính tay tôi đã cắm, chỉ là giờ chúng đã khô héo từ lâu.
Hoắc Tử Thần được bảo mẫu dắt tay, ngoan ngoãn gọi tôi: “Mẹ.”
Đôi mắt thằng bé đỏ lên, nước mắt rơi lã chã: “Con nhớ mẹ lắm, con mơ thấy mẹ mỗi đêm, sao mẹ không về thăm con?”
Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào Hoắc Lâm: “Nói thẳng vào vấn đề đi, anh muốn gì?”
Từ sau khi ly hôn, mọi hành động của Hoắc Lâm đều khiến tôi thấy khó hiểu.
“Không có chuyện gì lớn,” Hoắc Lâm nói, “Chỉ là muốn em quay lại, tiếp tục sống ở đây thôi.”
“Tiền, quần áo, trang sức, anh sẽ cung cấp cho em.”
“Em muốn tiếp tục nhảy múa, anh sẽ thuê cho em những nhà quản lý tốt hơn, một sân khấu lớn hơn, đồng nghiệp chất lượng hơn.”
“Chỉ cần em ở đây, không một nhà hát nào có thể từ chối em.”
Hoắc Lâm nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói tiếp.
“Em nghĩ kỹ đi, những thứ đó, Trần Tư Đình có thể cho em không?”
“Thật sao,” tôi hỏi lại, “Vậy cái giá phải trả là gì?”
“Không có giá phải trả,” Hoắc Lâm bật cười, như thể điều đó rất hài hước, “Chỉ cần giữ nguyên trạng là được.”
“Hoắc Tử Thần cần một người mẹ, và anh cũng cần… một người vợ.”
Tôi nhìn anh ta một lúc: “Sao vậy, Lâm Thư Kiều lại từ chối lời cầu hôn của anh nữa à?”
Hồi đó, Hoắc Lâm chọn tôi vì Lâm Thư Kiều từ chối anh ta.
Gương mặt Hoắc Lâm trở nên khó coi, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Tùy anh nghĩ sao cũng được. Nếu anh đến đây để nói chuyện này, thì tôi có thể trả lời ngay bây giờ: Những thứ anh nói, tôi không cần.”
“Thật đáng sao?” Hoắc Lâm cười giận dữ, “Chỉ vì một người đàn ông, mà em bỏ cả cuộc sống hiện tại anh đã cho em?”
“Hoắc Lâm, tôi đã nói rồi, không phải vì anh ấy, chỉ là anh không tin thôi.”
“Còn chuyện có đáng hay không,” tôi khẽ mỉm cười, “Không phải vấn đề đáng hay không, mà là tôi sẵn lòng.”
“Được thôi, em cao quý,” Hoắc Lâm lạnh lùng nói, “Nhưng còn những thành viên trong đoàn múa của em thì sao?
Mỗi người họ có thể chịu đựng việc mất đi cơ hội biểu diễn hết lần này đến lần khác không?
Còn Trần Tư Đình, chính anh ta còn chẳng tự lo nổi, thì có thể cho em được gì?”
“Anh đang dùng họ để đe dọa tôi,” tôi nói.
“Anh chỉ đang phân tích lợi và hại cho em.”
“Hồi đó anh cưới tôi, cũng vì cân nhắc lợi và hại sao?”
Tôi cười lớn, “Vì tôi là chị của Lâm Thư Kiều, cho dù cô ấy từ chối anh, thì anh vẫn có thể ở bên cô ấy dưới một hình thức khác?”
“Hoắc Lâm, nếu đây là cái mà anh gọi là ‘cân nhắc lợi và hại’, thì nó chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Hoắc Lâm sững lại, tách cà phê rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ lách cách.
Quản gia nhận thấy không khí căng thẳng, liền đưa Hoắc Tử Thần rời khỏi phòng.
Hoắc Lâm đứng dậy, từng bước tiến đến gần tôi: “Lâm Mãn, em nhất định phải nói chuyện với anh theo cách gai góc và mỉa mai như thế sao?”
“Vậy thì chúng ta không còn gì để nói.”
Anh ta nắm chặt tay tôi.
Dường như anh ta đang rất giận, ánh mắt đỏ hoe: “Lâm Mãn, rốt cuộc… em không hài lòng với anh ở điểm nào?”
“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”
Tôi im lặng.
Hoắc Lâm dường như cũng bối rối, anh ta thở dài, giọng đột nhiên trầm xuống, nhẹ nhàng hơn: “Lâm Mãn… sau này em muốn nói gì thì cứ nói, được không?”
“Nếu em thấy anh có gì không tốt, thì anh—”
Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi buông một câu: “Anh có thể thay đổi.”
“Không cần thiết,” tôi nói, “Chúng ta đã ly hôn rồi, những gì anh nói đều vô nghĩa.”
Hoắc Lâm cúi xuống nhìn tôi, rồi nhấc điện thoại gọi đi:
“Alô, Lục Dĩ Phùng, là tôi đây. Tôi nghĩ Trần Tư Đình không phù hợp để đảm nhiệm vai trò trong đoàn múa của các cậu—”
Tôi lập tức giật lấy điện thoại và ngắt cuộc gọi.
“Đây là chuyện giữa chúng ta,” tôi nói, cơ thể run lên vì giận dữ, “Anh không cần lôi người vô tội vào.”
Ánh mắt Hoắc Lâm u ám nhìn tôi, anh đưa tay ra.
“Vậy thì quay về bên anh đi, Lâm Mãn.”
“Anh không phải người tốt, nhưng anh có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em.”