Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Kết cục của đích tỷ sau khi trọng sinh- Full Chương 1: Kết cục của đích tỷ sau khi trọng sinh

Chương 1: Kết cục của đích tỷ sau khi trọng sinh

5:29 chiều – 11/05/2024

1.

Ta và đích tỷ đều trọng sinh.

Sau khi sống lại, chuyện đầu tiên nàng ta làm chính là dùng bút son vẽ nốt phát ban lên mặt.

Gương mặt phát ban, nhìn thoáng qua trông vô cùng đáng sợ.

Tên kép hát Triệu Lang vốn yêu thích đích tỷ, phi ngựa không ngừng nghỉ chạy tới, muốn chuộc thân cho đích tỷ.

Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy khuôn mặt của đích tỷ, sợ hãi trừng lớn hai mắt.

Bóp túi tiền trong tay, lúng túng đứng ở đằng kia, ánh mắt hiện lên một tia ghét bỏ.

Lúc này tỷ tỷ đỏ vành mắt, làm bộ đẩy ta ra ngoài.

“Triệu Lang, ta uống nhầm thuốc, không may bị phát ban. Đời này sợ là không hết được.”

“Ngươi với ta đời này vô duyên, để muội muội thay ta chăm sóc cho ngươi.”

Thấy nàng ta hiểu chuyện như vậy, Triệu Lang gật đầu như giã tỏi.

Hắn ném một túi tiền, kéo tay của ta, nghiên ngang rời đi.

Ta ngoan ngoãn đi theo Triệu Lang, làm bộ thống khổ không nỡ, nhưng trong lòng đã rất vui vẻ.

Trước khi rời đi, ta xoay người ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy đích tỷ đang lặng lẽ lau đi vết phát ban trên mặt.

Đúng vậy, tính thời gian, nửa canh giờ sau, thái tử sẽ đến.

Thẩm Minh Nhu, cảm ơn ngươi đã giúp ta thoát khỏi cảnh đau khổ này.

Dù sao đời trước, ta hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý, nhưng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Ngươi muốn bắt trăng trong đáy nước, vậy ta chắp tay nhường cho ngươi.

Chỉ là, địa lao Đông cung tối tăm không ánh mặt trời, ngươi chuẩn bị xong chưa?

2.

Đời trước, Thẩm gia bị thái tử Tạ Cẩn xét nhà.

Ngày ấy, Tạ Cẩn đâm một kiếm cắm vào ngực phụ thân.

Nam tử Thẩm gia bị chém đầu, nử tử bị bắt làm nô, tùy ý mua bán.

Thái tử hạ lệnh, chỉ cần một đồng tiền là có thể mua được nử tử Thẩm gia.

Vì muốn thoát đi tiện tịch, đích tỷ không tiếc ủy thân cho tên kép hát, cầu con hát mua nàng ta.
Mà ta lại bị Đông cung thái tử đưa đi.

Tất cả mọi người đều cho là ta sẽ bị thái tử hành hạ đến mức xương cốt không còn.

Đích tỷ Thẩm Minh Nhu nghe vậy, còn gửi cho ta một lá thư.

Nàng ta nói chờ ta thành bộ xương khô, sau này nhất định sẽ đốt chút tiền vàng cho ta.

Mà khiến mọi người ngạc nhiên là ta không chỉ không chết, còn từng bước trở thành thị thiếp của thái tử, trắc phi, tương lai trở thành Thục phi.

Mà Triệu Lang vốn say đắm Thẩm Minh Nhu, mua về được vài ngày thì mất hứng thú.

Thậm chí coi nàng ta như công cụ trả nợ, qua tay cho rất nhiều chủ nợ, còn muốn cắt đứt một chân của nàng ta.

Cuối cùng, Thẩm Minh Nhu bị bệnh phụ khoa.
Triệu Lang thấy nàng ta không còn giá trị lợi dụng, thì đuổi nàng ta đi.

Thẩm Minh Nhu trở thành ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ, bụng ăn không no, quần áo tả tơi.

Ta và hoàng thượng cải trang vi hành, đúng lúc gặp nàng ta đang cướp đồ ăn cùng một con chó.

Thấy ta một thân phú quý, hai mắt nàng tràn nhập tơ máu, ghen ghét ra mặt.

Thừa dịp hoàng thượng chưa chuẩn bị, nàng ta móc ra một thanh đoản đao, đâm thẳng vào ngực ta.

“Thẩm Minh Yên, từ nhỏ ta đã cao quý hơn ngươi, cho dù bây giờ nghèo túng, ta vẫn có thể như trước kia giẫm ngươi xuống dưới chân!”

“Ta là đích nữ Thẩm gia, ta so với ngươi có tư cách hưởng thụ vinh hoa phú quý hơn!”

“Nếu ông trời đã bất công, ta sẽ phá hủy ngươi, hahaha!”

Vì vậy sau khi sống lại, chuyện đầu tiên nàng ta làm là đưa ta cho Triệu Lang.

Sau đó tẩy đi vết phát ban, chờ thái tử đến.

Ngươi xem, cho dù đối phương là kẻ thù giết cha, Thẩm Minh Nhu cũng không để ý, vẫn còn luyến tiếc vinh hoa phú quý.

Vừa đến chỗ rẽ, Triệu Lang tay chân không yên:

“Ui! Hôm trước vừa mới nếm thử tỷ tỷ ngươi, hôm nay lại là muội muội như tiên nữ! Họ Triệu ta thật có phúc!”

“Nào, muội muội tốt, đi cùng ca ca trải qua những ngày thàng tốt đẹp!”

3.

Hắn không biết ta đã có chuẩn bị.

Ta tháo trâm cài xuống, nhanh chóng dí vào cổ mình: “Triệu Lang, ta hỏi ngươi, một người chết đáng giá hay ba ngàn lượng bạc đáng giá?”

Tất nhiên kẻ ngu cũng biết chọn thế nào.

Thấy trong con mắt hắn tràn ngập nghi ngờ, ta biết, hắn đang lo lắng ta lừa hắn.

Ta nhìn hắn mỉm cười: “Tốt xấu gì ta cũng là người Thẩm gia, ngươi yên tâm, ta nói lời giữ lời.”

“Thả ta, giúp ta thoát khỏi tiện tịch, ta cho ngươi ba ngàn lượng bạc.”

Ta biết, hắn thiếu nợ.

Ba ngàn lượng bạc này đối với hắn, không chỉ có thể cứu hắn trong lúc nguy cấp này mà còn có thể cho hắn đánh bạc mấy lần nữa.

Thấy hắn gật đầu, cuối cùng ta cũng nở nụ cười.
Đồng thời âm thầm than thở.

Trước kia, lúc cha còn sống, ngoài bạc vụn ông ấy đưa, ta còn lén bán đồ trang sức cùng các bức tranh thành tiền mặt, vẫn có chút tiền riêng.
Dù sao đồ trang sức này sao lấp lánh đáng giá bằng bạc được?

Không nghĩ tới, hành động tham tiền này bây giờ lại cứu ta một mạng.

Có sao nói vậy, từ nhỏ đến lớn, ta là một người tham tiền.

Dù sao ngươi không yêu tiền thì sao tiền yêu lại ngươi được chứ?

4.

Rất nhanh, Triệu Lang đưa ta đến huyện nha, gạch bỏ tiện tịch, đổi thành lương tịch.

Sau khi có lương tịch, ta mới có thể tự do đi lại.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, ta hít một hơi thật sâu.

Ta tự do rồi!

Không có ai biết, đời trước ta bị thái tử giam giữ bao lâu.

Những cái được gọi là sủng ái, phong hào, đều là giả.

Thế nhân đều than thở, thái tử nhân từ, ngay cả con gái tội thần cũng có thể bao dung được.

Cũng chỉ có ta biết, hắn nhốt ta trong địa lao Đông cung, ngày ngày chịu đủ hành hạ.

Thậm chí lúc buồn chán, hắn gọi mấy tên thái giám qua, để bọn họ làm nhục ta.

Mỗi một ngày, mỗi một đêm, ta đều đứng ở địa lao tối tăm không ánh mặt trời, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Thái tử biết, Thẩm gia đời đời là nguyên lão thái phó, uy vọng trong triều vẫn còn. Cho dù Thẩm gia ngã, uy vọng của tổ phụ và phụ thân vẫn còn trong lòng người, vững vàng không ngã.

Vì củng cố lòng người, hắn cố ý chọn một nữ nhân Thẩm gia, dùng việc này trấn an bọn họ, để cho bọn họ biết, thái tử luôn lấy nhân trị quốc.

Cho dù là con gái của kẻ thù, hắn cũng vô cùng sủng ái.

Đời trước, ta chính là người không may mắn đó.

Mà khi xuất cung, để che giấu tai mắt người đời, biểu diễn đế phi tình thâm, lần đầu tiên đưa ta cải trang xuất cung.

Ai có thể nghĩ tới, đúng lúc gặp phải đích tỷ Thẩm Minh Nhu.

Nhìn lại lương tịch cùng ít bạc vụn còn dư, ta thuê một xa phu.

Chạy nửa ngày cuối cùng ta cũng đến Kinh Giao.
Nhìn Tuyên vương phủ đổ nát trước mắt, ta nở nụ cười…