Các bạn cùng phòng nhờ anh mua hộ đồ, anh cũng không từ chối.
Kỳ nghỉ hè và đông, anh sẽ chuẩn bị kế hoạch du lịch, dẫn tôi đi khắp nơi.
Có vài lần suýt vượt quá giới hạn, anh đều kịp thời kiềm chế.
“Cô nhóc tí hon, thật muốn xử lý em ngay, nhưng may cho em, anh là đàn ông đích thực, anh đợi được.”
Chúng tôi thỉnh thoảng cũng bàn về việc sau này sẽ tổ chức đám cưới như thế nào, đi tuần trăng mật ở đâu, sinh mấy đứa con, đặt tên là gì.
Chuyện của chúng tôi được giấu kín như bưng, bố tôi và dì Lục đều không mảy may phát hiện, cũng như chúng tôi không phát hiện ra chuyện của họ.
Giá mà thời gian có thể dừng lại ở đó thì tốt biết mấy!
Đáng tiếc số phận lại trêu đùa tôi lần thứ hai.
Mùa hè năm ba đại học, tôi được xác nhận tuyển thẳng vào cao học tại trường, đúng lúc Lục Xuyên Tịch tốt nghiệp tiến sĩ, tôi và dì Lục, cùng bố tôi bay qua đó để chúc mừng anh.
Tại đó, tôi gặp sư muội của Lục Xuyên Tịch – Bạch Nguyệt Nguyệt, cô ấy còn một năm nữa mới tốt nghiệp.
Cô ấy thích Lục Xuyên Tịch, tôi biết, vì ánh mắt cô ấy khi nhìn Lục Xuyên Tịch giống hệt ánh mắt tôi nhìn anh.
Trìu mến, dịu dàng và lưu luyến không rời.
Nhưng tôi biết Lục Xuyên Tịch thích tôi, nên không để tâm đến cô ấy. Người xuất sắc thì đáng được nhiều người yêu thích, Lục Xuyên Tịch không phản bội tôi, tại sao tôi phải nghi ngờ anh?
Nhưng tôi không ngờ, người đó sau này sẽ trở thành nguyên nhân khiến tôi và Lục Xuyên Tịch chia tay.
Sau khi về nước, Lục Xuyên Tịch bận rộn xin đề tài, tôi cũng không nhàn rỗi, định viết xong luận văn tốt nghiệp trước.
Hôm đó, Lục Xuyên Tịch gọi tôi đến nhà anh ăn cơm, nói là có một điều bất ngờ dành cho tôi.
Trời luôn âm u, giữa đường trời đổ mưa lớn, dì Lục gọi điện cho tôi, nhờ tôi lấy giúp cái bánh mà bà đã đặt ở tiệm, tối nay có việc vui muốn thông báo, còn làm món thịt viên mà tôi mê nhất.
Tôi cúi đầu nhắn tin cho Lục Xuyên Tịch, không ngẩng đầu lên mà bảo tài xế rẽ sang đường Quốc Thịnh.
Do mải nhắn tin với Lục Xuyên Tịch, tôi không nhận ra cảnh vật bên ngoài đã thay đổi.
Cho đến khi một tia chớp kèm theo tiếng sấm vang lên khiến tôi giật mình ngẩng đầu, lúc đó mới phát hiện xe đã rẽ vào một con đường xa lạ.
Tôi giả vờ như không nhận ra, cả người như rơi vào hầm băng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay tôi run rẩy, không thể gõ được chữ, nghiến răng nhắn vị trí và SOS cho Lục Xuyên Tịch.
Vừa nhấn gửi, “két” một tiếng, tài xế đạp phanh.
Đột nhiên xung quanh tối đen như mực, gã ta tắt đèn.
Tôi run rẩy quay đầu nhìn, lúc đó một tia chớp lại lóe lên, chiếu sáng trong xe như ban ngày, cũng chiếu rõ khuôn mặt béo ú của gã tài xế, hắn ta đang cười nham nhở nhìn tôi, râu ria lởm chởm.
“Bác, bác tài, tôi, tôi muốn đi đến, đến đường Quốc, Quốc Thịnh, bác, bác đi, đi nhầm đường rồi chăng?”
Trong bóng tối, giọng tôi run rẩy không thành lời, không thể ghép lại thành câu.
“Cô bé, đây là đường đưa cô đến thiên đường.”
Sự sợ hãi lập tức lan tràn khắp cơ thể.
Tôi hét lên, cố gắng mở cửa xe, đấm mạnh vào cửa sổ, vừa đạp vừa đá gã tài xế.
Nhưng sức mạnh nam nữ vốn dĩ chênh lệch, gã ta khống chế tôi trên ghế phụ.
Đột nhiên, điện thoại của tôi reo lên, là cuộc gọi từ Lục Xuyên Tịch.
Tôi kinh hãi nhìn thấy người đàn ông ghê tởm đó vuốt vài cái trên màn hình, rồi ném điện thoại ra bên ngoài.
Hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt.
“Mẹ kiếp, phải đổi chỗ khác thôi.”
Hắn ta lấy một cái khăn từ dưới ghế lên, thấm nước, bịt mũi và miệng tôi.
Mùi hôi khó chịu xộc thẳng vào mũi…
Đây đúng là một tên tội phạm có kinh nghiệm.
Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi đau nhức, đặc biệt là cảm giác lạ thường ở phía dưới, khiến tôi tuyệt vọng như rơi vào địa ngục.
Bên ngoài trời vẫn mưa, đây là một nhà nghỉ cũ nát, mùi đồ đạc cũ kỹ bốc mùi ở khắp nơi, sơn tường bong tróc, bóng đèn vàng vọt trên trần nhà, cách âm cũng chẳng tốt gì.
Tôi không màng gì nữa, hét lên cầu cứu, hy vọng có ai đó ngoài kia nghe thấy.
“Mày im ngay, đồ con điếm.”
Tài xế lại tát tôi mấy cái, mắt tôi tối sầm, tai ù ù, dường như có chất lỏng ấm nóng chảy ra. Tôi dùng hết sức bình sinh mà cấu xé, cắn gã ta.
Nếu trong tay tôi có dao, tôi sẽ đâm gã một nhát rồi lặng lẽ nhìn máu chảy lênh láng trên đất, cho đến khi gã bỏ mạng.
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên ngoài hành lang, càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng gọi gấp gáp của Lục Xuyên Tịch.
Tôi tưởng mình đang bị ảo giác.
“Vi Vi, anh ở đây, anh đến rồi.”
Giọng nói này như tia sáng trong bóng tối, có thể phá tan mọi quỷ quái.
Cánh cửa lung lay bị đạp mở, anh và cảnh sát xông vào.
Cảnh sát ùa lên bắt giữ tên cặn bã, tôi lập tức cuộn mình trong chăn, nhắm mắt khóc không thành tiếng.
Anh bị chặn bên ngoài, sau đó mới lao đến, ôm chặt tôi qua lớp chăn.
“Vi Vi, đừng sợ, anh đến rồi, anh ở đây.”
Trong vòng tay anh, tôi gào khóc thảm thiết, tiếng khóc bi thương như ma nữ, tiếng nức nở bi ai, cơ thể run rẩy không ngừng. Cảnh sát đều lặng lẽ lui ra.
“Vi Vi, anh ở đây, anh luôn ở đây.”
“Anh sẽ luôn bên em, đừng sợ.”
“Anh sẽ không bỏ rơi em, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Lúc đó anh quá đỗi dịu dàng, khiến tôi vô thức bỏ qua một điều.
Đó là trong khoảnh khắc anh xông vào, ánh mắt đầy ngạc nhiên và đau đớn, pha lẫn căm phẫn của anh lại còn có chút ghê tởm.
Vì tin anh, vì yêu anh, nên tôi đã không màng đến điều đó.
Cho đến khi ánh mắt nóng bỏng của anh dừng lại trên người cô gái khác, tất cả những mảnh ký ức bị lãng quên nơi góc khuất đều ùa về trong khoảnh khắc đấy.
Tôi và anh đều đánh giá quá cao sức mạnh của tình cảm này, nghĩ rằng nó có thể vượt qua mọi trở ngại của thế gian.
Nhưng lòng người là thứ dễ bị lung lay nhất.
Tôi không biết những cô gái bị xâm hại cuối cùng đã vượt qua như thế nào.
Tôi nghĩ mình sẽ rất mạnh mẽ, tôi biết đây không phải là lỗi của mình, tôi muốn tận mắt nhìn thấy tên cặn bã đó bị trừng phạt, bị kết án.
Từ việc hắn thành thạo lấy thuốc mê ra, có thể thấy hắn là một tên tội phạm lão luyện.
Không biết có bao nhiêu cô gái đã trở thành nạn nhân của hắn.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của bác sĩ, cảnh sát, luật sư, thẩm phán, sự quan tâm của gia đình… dường như mọi người đều ép tôi, ép tôi nhớ lại những điều tôi cố gắng trốn tránh.
Tôi đã sụp đổ, quá trình này thực sự quá đau đớn, lần lượt mở vết thương cho người khác xem, lần lượt phơi bày những chỗ xấu xí của mình.
Ra tòa làm chứng, tôi đã từ bỏ.
Bố tôi chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng, dì Lục khóc nức nở không ngừng, mọi người đều âm thầm lo lắng cho tôi.
Ngày hôm đó, nếu tôi không gặp chuyện, Lục Xuyên Tịch sẽ thú nhận với dì Lục chuyện của chúng tôi trước, rồi cầu hôn tôi.
Và dì Lục sẽ tuyên bố, bà và cha tôi đã lấy giấy đăng ký kết hôn.
Lúc đó, sẽ là một cảnh tượng khác đầy hấp dẫn.
Thấy không? Số phận thích đùa cợt con người như thế đấy!
Ban đầu tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt họ, tôi cũng muốn tự lừa dối mình rằng:
“Mày đã mạnh mẽ rồi.”
Nhưng giống như khi mẹ tôi qua đời lúc còn nhỏ, vì không hiểu sự ly biệt, nên cảm xúc buồn bã không thể bộc lộ lúc đó.
Nhưng theo thời gian trôi qua, những ký ức phai nhạt đó bất ngờ hiện về trong tâm trí, như những thước phim cũ bị chiếu đi chiếu lại.
Cảm xúc vui hay buồn cũng theo đó mà trào dâng.
Tai nạn lần này đối với tôi cũng vậy.
Khi những vết thương trên cơ thể dần lành, thì vết thương trong lòng lại bắt đầu dậy sóng, rồi dần dần lan tràn.
Chỉ khi hòa vào đại dương bao la, cơn lũ mới có thể yên tĩnh.
Lần này, Lục Xuyên Tịch không thể trở thành đại dương bao la đó.
Rất nhanh, kỳ học mới bắt đầu, cha tôi và dì Lục đã bàn bạc, cuối cùng nhanh chóng quyết định chuyển đến thành phố, nơi tôi đang học đại học. Một là để tránh những lời đồn đại mập mờ, hai là không có gì thay đổi, thì tôi và Lục Xuyên Tịch sẽ ở lại thành phố này trong tương lai.
Năm thứ tư đã không còn bài vở, mọi người hoặc là ra ngoài thực tập, hoặc là chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thi công chức, tôi cũng chỉ còn lại một buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Tôi sống ở nhà.
Mỗi đêm nằm xuống, tôi lại nhớ đến việc bị tên cặn bã đó hành hạ, cảm giác nhục nhã như cá nằm trên thớt, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt béo phì của gã tài xế lại hiện ra trước mắt tôi, cái miệng hôi thối của hắn lại cọ xát lên mặt tôi.
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi luôn ngồi ở góc giường, hai mắt mở to nhìn vào tường, lẳng lặng khóc. Khi trời sáng, tôi sẽ trốn vào chăn, giả vờ ngủ, vì bố tôi sẽ lặng lẽ đến kiểm tra.
Tóc tôi rụng như lá mùa thu, tinh thần rối loạn, cơ thể gầy đi trông thấy, sợ tôi sẽ làm điều dại dột nên dì Lục đã đưa tôi về nhà bà và ngủ cùng tôi mỗi đêm.
Ở trường, nhìn thấy những bạn học khác tràn đầy sức sống, tôi bất giác rơi nước mắt, họ thật tươi trẻ và xinh đẹp, phóng khoáng và sạch sẽ.
Còn tôi đã trở thành một khúc gỗ mục nát, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối của tuổi già, đôi mắt khô cạn đã không thể nào rơi lệ được nữa.
Đôi khi ngồi trên sân thượng nhìn xa xăm, thậm chí tôi từng nghĩ:
“Tại sao người đó lại là tôi? Tại sao tôi lại gặp phải những chuyện này?”
Những câu châm ngôn đầy cảm hứng như “Sau cơn mưa trời lại sáng” hay “Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra” cũng không thể kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Tôi mắc chứng trầm cảm.
Nhưng lúc đó Lục Xuyên Tịch đang làm gì?