Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại HỶ SỰ BIẾN THÀNH TANG SỰ Chương 2 HỶ SỰ BIẾN THÀNH TANG SỰ

Chương 2 HỶ SỰ BIẾN THÀNH TANG SỰ

10:02 sáng – 15/10/2024

3

Mẹ Châu kiên quyết phản đối.

“Không kết hôn? 

Sao có thể thế được?”

Ban đầu, bà ấy vẫn dịu giọng khuyên nhủ tôi:

“Nhã Nhã, con bé Cổ Nhã kia chẳng phải người tử tế, đừng để ý đến nó. 

Con và Châu Đạc đã lấy giấy đăng ký kết hôn, con mới là phu nhân họ Châu. 

Dù nó có giở thủ đoạn gì dụ dỗ Châu Đạc, nó cũng chỉ là kẻ thứ ba thôi.

Con và Châu Đạc yêu nhau bao nhiêu năm rồi, con cũng hiểu nó. 

Nếu không có tình cảm, nó đã chẳng đề nghị cưới con.

Chuyện hôm nay là lỗi của Châu Đạc, đợi nó về, bác sẽ bắt nó quỳ bàn phím xin lỗi con!”

Tôi bình thản nhắc lại:

“Cháu đã nói rồi, cháu không kết hôn nữa.”

Thái độ của bà lập tức thay đổi, từ mềm mỏng chuyển thành giễu cợt cay nghiệt.

“Cố Nhã, sao cháu lại không biết điều đến thế?

Mày là đứa mồ côi không cha không mẹ, được con trai tao để mắt tới là phúc phần của mày.

Chỉ là nó bỏ lỡ buổi lễ cưới, đâu phải nó không quay lại. 

Sao mày cứ phải cố chấp thế?

Mày làm lớn chuyện, để tao mất mặt trước họ hàng, mày được lợi gì?

Giả vờ như không biết gì chẳng tốt hơn sao?”

Trước giờ, trong mắt tôi, mẹ Châu là người hiểu chuyện và có học thức.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nghe những lời này từ miệng bà ấy.

Chỉ vì tôi là trẻ mồ côi, nên tôi đáng bị Châu Đạc lừa dối?

Vì là trẻ mồ côi, tôi phải cắn răng chịu đựng và nuốt hết nỗi đau vào lòng?

Nhưng bà ấy không biết rằng, chính vì tôi không có tình yêu từ cha mẹ, nên từ nhỏ tôi đã cố gắng tự yêu bản thân mình.

Tôi đã sống rất nỗ lực, vậy tại sao phải để Châu Đạc coi mình như một kẻ thay thế?

Nếu không có Châu Đạc, có lẽ tôi đã gặp được một tình yêu chân thành.

Biết đâu lúc này, tôi đang mặc váy cưới, cùng một người khác bước vào lễ đường.

Tôi cười khẩy, nhìn thẳng vào bà ấy:

“Nếu hôm nay cháu không biết đến sự tồn tại của Cổ Nhã, chẳng phải bác và Châu Đạc sẽ tiếp tục lừa cháu, để cháu sinh con đẻ cái cho anh ta sao?”

Bà ta không phủ nhận, chỉ bình thản đáp:

“Cố Nhã, đàn bà không biết giả vờ ngốc, nhất định sẽ bất hạnh.”

Hả?

Bất hạnh cái quái gì chứ!

Tôi ngửa mặt lên trời, cười như kẻ điên. 

Cười đến mức nước mắt giàn giụa.

Tôi chắc lúc này gương mặt mình trông thật méo mó và đáng sợ, bởi Chi Chi nhìn tôi với vẻ lo lắng, còn nhẹ nhàng đỡ lấy tay tôi như đỡ một bà cụ.

Tôi lắc đầu, ra hiệu mình vẫn ổn.

Sau đó, tôi lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào mẹ Châu và tuyên bố:

“Để rồi xem, người bất hạnh sẽ là cháu hay là Châu Đạc.”

Nói xong, tôi lấy điện thoại gọi cho công ty tổ chức tiệc cưới.

“Trong một tiếng nữa, tôi muốn trang trí lại toàn bộ lễ đường. 

Gỡ hết những đồ trang trí vui mừng, thay toàn bộ hoa hồng trắng thành hoa cúc trắng. 

Ảnh cũng phải thay đổi.”

Tôi nở một nụ cười đầy bí ẩn:

“Tôi sẽ gửi file ảnh gốc cho các anh. 

Cứ làm nhanh, tiền không thành vấn đề.”

Khi tôi ngắt cuộc gọi, bà Châu giận đến mức cổ họng khàn đi:

“Cố Nhã, mày điên rồi à?”

Tôi cười lạnh:

“Kẻ đi chân trần không sợ mang giày. 

Bác à, khi con trai bác không biết xấu hổ mà lừa dối cháu, thì anh ta phải sẵn sàng trả giá cho điều đó.”

Tôi quay sang Chi Chi, nhờ cô ấy:

“Chi Chi, giúp tớ canh chừng bà ta. 

Đừng để bà ta phá đám tang của Châu Đạc. 

Tớ phải xuống phố mua một bộ đồ mới.”

Nếu đã là đưa tiễn chồng về nơi an nghỉ, sao tôi có thể mặc váy cưới?

Tiền quả thực là sức mạnh vạn năng.

Chỉ chưa đầy 20 phút, công ty tổ chức đã thay toàn bộ hoa hồng trắng thành hoa cúc trắng.

Những bức ảnh cưới của tôi và Châu Đạc cũng được thay bằng ảnh chân dung đen trắng của anh ta.

Nhìn khung cảnh “hỷ sự biến thành tang sự”, tôi vô cùng hài lòng.

Giữa những ánh mắt sững sờ của mọi người, tôi mặc một bộ váy đơn giản, bước lên lễ đường, nhận lấy micro từ tay MC và tuyên bố:

“Hôm nay, tôi  Cố Nhã mất chồng, trở thành góa phụ.

Hỷ sự đã thành tang sự, mọi người cứ ăn uống vui vẻ.”

4

Sau khi “đám tang” của Châu Đạc kết thúc, tôi bắt taxi quay lại căn nhà tân hôn của chúng tôi.

Căn phòng này được anh ta thuê người trang trí, mang phong cách Pháp cổ điển, nhẹ nhàng với tông màu kem.

Trong lúc tôi đang thu dọn hành lý, tin nhắn từ Cổ Nhã liên tục dội bom vào điện thoại tôi:

“Xem trên mạng xã hội của cô, tôi biết anh ấy là một người bạn trai tốt. 

Anh ấy nhớ chu kỳ của cô, chuẩn bị nước đường đỏ cho cô uống, còn nấu ăn, giặt giũ cho cô, không bao giờ để cô đụng tay vào nước lạnh.

Nhưng cô có biết ai là người dạy anh ấy tất cả những điều này không?

Trước đây anh ấy khép kín lắm, chỉ biết nói những lời cộc lốc. 

Cô đúng là được hưởng thành quả do tôi tạo ra.

Cô không biết anh ấy yêu tôi nhiều thế nào đâu. 

Khi tôi bị mẹ anh ấy ép chia tay, anh ấy đã gặp tai nạn giao thông. 

Đến giờ trên đầu anh ấy vẫn còn vết sẹo.”

Ha ha, thì ra vụ tai nạn đó cũng là vì cô ta.

Sao vết thương đó không sâu hơn, mang anh ta đi luôn cho rồi nhỉ?

Cổ Nhã còn gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp chung giữa cô ta và Châu Đạc.

Cô ấy đúng là một cô gái xinh xắn, kiểu dịu dàng, không có vẻ gì là đe dọa. 

Trong những bức ảnh, Châu Đạc của quá khứ cười vô tư, khác hẳn vẻ điềm đạm, trưởng thành hiện tại.

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi đáp lại cô ta: “Tôi đã mất chồng rồi, người cô nói chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.”

Lần này, Cổ Nhã im bặt.

Đến khi tôi đóng gói hành lý xong và chuyển về căn hộ riêng mà tôi đã mua trước khi kết hôn, tin nhắn từ cô ta lại tới.

Lúc này đã hơn sáu giờ chiều, một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.

Trong ảnh, Châu Đạc đang nắm tay cô ta, cả hai cùng bước đi trên con đường trải đầy lá phong đỏ trông thật lãng mạn.

Cổ Nhã cố tình khoe tình yêu, và tất nhiên, tôi phải tặng cô ta một món quà đáp lễ.

Buổi sáng hôm nay, tôi đã nhờ công ty tổ chức sự kiện quay lại toàn bộ cảnh “đám tang”.

Tôi gửi video đó cho Cổ Nhã, kèm theo hai bức ảnh chân dung đen trắng của Châu Đạc.

Cổ Nhã không trả lời lại. 

Nhưng chưa đầy 10 phút sau, Châu Đạc đã gọi cho tôi.

Câu đầu tiên vang lên với giọng chất vấn:

“Tiểu Nhã, em gửi video đó cho Nhã Nhã là có ý gì?”

Ồ, hóa ra anh ta gọi cô ta là “Nhã Nhã”.
Nhã Nhã, Nhã Nhã, nghe quen nhỉ?

Không lạ gì khi tất cả bạn bè của tôi đều gọi tôi là “Nhã Nhã”, chỉ có Châu Đạc là kiên quyết không bao giờ chịu, mà luôn gọi tôi là “Tiểu Nhã”, còn bảo đó là cách gọi dễ nghe hơn.

Châu Đạc, anh giỏi thật đấy.

Tôi cười nhạt, hỏi ngược lại:

“Châu Đạc, sao lúc trước em gọi anh, anh không nghe máy mà còn tắt điện thoại? 

Giờ lại chủ động liên lạc thế này?”

Anh ta im lặng vài giây rồi nói:

“Tiểu Nhã, chuyện này để anh về rồi giải thích với em. 

Nhưng Nhã Nhã tinh thần đang không ổn, em đừng gửi video như thế cho cô ấy nữa. 

Cô ấy đã khóc rất nhiều, tự trách vì đã phá hỏng đám cưới của chúng ta.”

“Ồ, thế chẳng lẽ không phải sao?”

Giọng của Châu Đạc lạnh lùng thêm vài phần:

“Em đừng nói bậy, Nhã Nhã là một cô gái tốt, cô ấy chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.”

Tốt bụng nhỉ.

Tôi mỉa mai: “Nếu cô ấy tốt đến thế, anh nhất định phải giữ chặt cô ấy, đừng để lạc mất lần nữa.”

Tôi dứt khoát cúp máy, rồi tìm trong danh bạ số của một người bạn là luật sư. 

Tôi nhờ anh ấy soạn thảo đơn ly hôn và trả tiền ngay.

Gia đình Châu Đạc cũng có điều kiện, nhưng còn lâu mới đạt tới tầm “hào môn”. 

Công ty mà anh ta đang điều hành chính là thành quả mà tôi đã cùng anh ta gây dựng từ đầu.

Yêu cầu ly hôn của tôi rất đơn giản:
Tôi không cần tài sản gia đình nhà họ Châu, nhưng căn nhà tân hôn mà anh ta đã mua và 50% cổ phần cùng lợi nhuận công ty, tôi phải có phần.

Sau khi đọc kỹ đơn ly hôn, tôi gửi nó cho Châu Đạc.

Một tiếng sau, anh ta gọi lại, giọng khẩn trương:

“Tiểu Nhã, em đang ở đâu? 

Sao không ở nhà?”

Tôi bật cười:

“Anh Châu, anh bỏ rơi cô dâu của mình ngay trong lễ cưới để tìm lại tình cũ, thế mà còn mong tôi ngồi một mình trong căn nhà trống đó chờ anh à?”

Châu Đạc không nói gì thêm, chỉ cúp máy.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa căn hộ của tôi vang lên tiếng gõ.