Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại HỒNG TRANG ĐỊNH SẴN Chương 3 HỒNG TRANG ĐỊNH SẴN

Chương 3 HỒNG TRANG ĐỊNH SẴN

4:59 chiều – 13/02/2025

7

Sự cao quý của ta chỉ là một lớp vỏ bọc.

Bề ngoài, ta là muội muội được hoàng hậu đương triều sủng ái nhất, là thiên kim tiểu thư của phủ Quốc Công.

Nhưng sau lưng, ta là kẻ bị tất cả danh gia vọng tộc trong kinh thành tránh như tránh ôn dịch—một nữ nhân dơ bẩn.

Cuộc chiến đoạt ngôi năm đó vô cùng thảm khốc.

Hoàng thượng đương triều, Tiêu Dịch Thừa, danh chính ngôn thuận là thái tử, nhưng đối thủ của người lại là Thân vương Tiêu Cảnh Du, kẻ nắm trong tay binh quyền lớn mạnh.

Tiên hoàng lâm bệnh triền miên, triều cục biến động từng ngày.

Không ai xem trọng Tiêu Dịch Thừa—chỉ là một hoàng tử trẻ tuổi, chỉ biết đọc vài câu sách vở, vẽ vời trên giấy, làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Cảnh Du, người nắm trong tay ba mươi vạn đại quân?

Không ít triều thần thức thời lựa chọn đứng về phe Thân vương.

Nhưng phụ thân ta không chịu.

Ông trung thành bảo vệ chính chủ, chỉ thừa nhận huyết mạch chính thống.

Dưới cục diện căng thẳng ấy, ông chấp thuận hôn sự giữa thái tử và tỷ tỷ ta, công khai ủng hộ thái tử.

Tiêu Cảnh Du là kẻ bụng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác.

Hắn hận phụ thân ta, cũng muốn giết thái tử.

Hắn biết rõ tình cảm sâu đậm giữa Tiêu Dịch Thừa và tỷ tỷ ta, càng biết tỷ tỷ chính là niềm tự hào lớn nhất trong đời phụ thân, viên minh châu quý giá mà ông nâng niu trong tay.

Trước khi phát động chính biến, hắn phái người lẻn vào phủ Quốc Công, ý đồ bắt cóc tỷ tỷ ta, ép buộc phụ thân và thái tử phải khuất phục.

Khi ấy ta vẫn còn nhỏ, nhưng ta hiểu rất rõ nếu hắn bắt đi tỷ tỷ, điều đó có nghĩa là gì.

Phụ thân luôn dạy ta rằng: Trung quân ái quốc.

Sinh mệnh của ông thuộc về hoàng gia.

Mà ta là con gái của ông, vậy sinh mệnh của ta cũng nên thuộc về hoàng gia.

Vì vậy, ta khoác lên người y phục của tỷ tỷ, ngồi trong phòng nàng, để mặc đám hắc y nhân bắt ta đi.

Khi bị giải đến cổng hoàng thành, ta không sợ hãi.

Tiêu Cảnh Du muốn sỉ nhục hoàng thất.

Hắn đứng trên cao, tay cầm lưỡi dao, từng nhát, từng nhát cắt rách y phục của ta.

Bọn phản quân bên dưới ngước nhìn thân thể dần lộ ra của ta, huýt sáo, gào thét như một lũ lang sói đói khát.

Trên thành lâu, tỷ tỷ gào khóc thê lương, gọi tên ta đến khản cả giọng.

Tiêu Cảnh Du phát hiện bắt nhầm người, phẫn nộ vô cùng.

Hắn trút giận, thẳng tay đẩy ta xuống giữa đám quân loạn…

Hôm đó, có lẽ tất cả những tên phản quân lướt qua ta đều dùng bàn tay dơ bẩn của chúng chạm vào ta.

Phụ thân ta như phát điên, dẫn theo tướng sĩ lao vào chém giết cùng quân phản loạn.

Ông lấy thân mình đỡ một đòn chí mạng cho Tiêu Dịch Thừa.

Mẫu thân ta vùng khỏi tay gia đinh, lao về phía ta, nhưng bị loạn tiễn xuyên thủng thân thể.

Ngày hôm sau, thái tử đăng cơ, xưng đế.

Tỷ tỷ ôm chặt ta, khóc đến cạn nước mắt.

Ta sống sót, nhưng tâm hồn ta đã chết vào ngày hôm đó.

Từ khi tỷ tỷ vào cung, ta chỉ còn lại một mình.

Năm tháng trôi qua, các triều thần vẫn luôn miệng ca tụng gia tộc Dư thị tận trung vì nước, nhưng con cháu của họ lại bôi nhọ ta không chừa một lời nào.

Công tử mười tuổi của Thái phó từng chỉ thẳng vào mặt ta, nói:

“Ngươi dù mới tám tuổi, nhưng còn không bằng nữ nhân thanh lâu. Hơn mười vạn đại quân, ai ai cũng nhìn thấy thân thể ngươi.”

Ta cầm đá, đập vỡ đầu hắn.

Cuối cùng, hoàng thượng phải đích thân đứng ra quở trách, ép hắn cúi đầu xin lỗi ta.

Mấy ngày sau, con trai Thượng thư vì muốn trả thù thay cho Thái phó công tử, đã lén ném mấy quyển xuân cung đồ vào phủ Quốc Công lúc nửa đêm, còn để lại giấy nhắn, muốn cùng ta mây mưa một đêm.

Lần sau hắn rời thành du ngoạn, ta trèo lên tường thành, bắn một mũi tên trúng ngựa của hắn.

Con ngựa hoảng loạn chạy điên cuồng, hắn bị văng khỏi xe ngựa, rơi xuống đất, gãy cả hai chân.

Lại qua một thời gian, nhị công tử của phủ Trung thừa chạm mặt ta trên phố.

Hắn cười cợt, buông lời sỉ nhục giữa đám đông:

“Cởi y phục của ngươi ra cho mọi người xem nào, ta muốn biết thân thể đã bị mấy chục vạn đại quân nhìn thấy rốt cuộc trông ra sao!”

Ta lạnh lùng nhìn hắn.

Đêm hôm đó, khi hắn uống rượu say trở về phủ, ta nấp trên bức tường cao, dội xuống một thùng nước sôi.

Nếu hôm đó ta không chờ lâu đến vậy, có lẽ hắn đã bị ta tạt chết rồi.

Những chuyện như thế cứ thế tiếp diễn, từ năm ta tám tuổi, kéo dài đến tận năm ta mười hai.

Hoàng thượng cứ cách dăm bữa nửa tháng lại phải đứng ra quở trách triều thần, bắt họ về nhà dạy dỗ con cháu mình cho tử tế.

Tỷ tỷ thì ngày ngày ôm ta khóc lóc, liên tục nói xin lỗi.

Và đó cũng là lúc Thẩm Nghi An xuất hiện.

Hắn không khinh thường ta, cũng chưa từng nhục mạ ta.

Ngược lại, mỗi khi đêm xuống, lúc thiên hạ đã ngủ yên, hắn sẽ đến bên ta, nhẹ nhàng an ủi:

“A Nữ, muội không sai. Sai là Tiêu Cảnh Du. Nếu không có muội, hôm đó thái tử đã mất bình tĩnh, không thể thuận lợi diệt trừ hắn. Chính muội đã cứu tất cả mọi người.”

Phải.

Hoàng thượng yêu tỷ tỷ ta.

Nếu hôm đó kẻ bị sỉ nhục là tỷ ấy, e rằng hoàng thượng đã phát điên.

Nhưng vì là ta, nên người mới có thể kìm nén, bình tĩnh tìm ra sơ hở của Tiêu Cảnh Du, một đòn đánh bại quân phản loạn.

Ta đã cứu tất cả bọn họ.

Nhưng tất cả bọn họ đều phỉ nhổ ta.

Ta từng nghĩ, Thẩm Nghi An là một ngoại lệ.

Cho đến ngày ta đứng dưới tàng cây, vô tình nghe thấy hắn nói với biểu muội của mình:

“Ta sẽ không cưới nàng. Danh tiếng cả đời của phụ thân ta không thể bị hủy hoại vì nàng ấy.”

Lúc ấy ta mới hiểu ra.

Hắn cũng giống như tất cả bọn họ.

8

Ba ngày sau, đến ngày Kỷ Ngôn Châu nhập cung.

Ta cáo bệnh, không vào cung.

Hoàng thượng áy náy với ta, muốn tìm cho ta một mối nhân duyên tốt.

Kỷ Ngôn Châu quả thật là một lựa chọn thích hợp.

Từ nhỏ, hắn đã cùng Trấn Viễn tướng quân chinh chiến ở biên cương.

Khi cuộc chiến đoạt ngôi diễn ra, hắn đang ở tận phương xa, hoàn toàn không hay biết.

Hoàng thượng cho rằng, chỉ có một người như vậy, mới có thể sẵn lòng cưới ta.

Nhưng giờ ta lại không muốn nữa.

Mấy ngày trước, ta từng nghĩ chỉ cần có người nguyện ý cưới ta là đủ, ít nhất tỷ tỷ cũng có thể an lòng.

Nhưng hôm nay, ta đã nghĩ thông suốt.

Một người như ta, gả cho ai cũng là vết nhơ cả đời của người đó.

Trấn Viễn tướng quân vì nước hy sinh.

Kỷ Ngôn Châu bao năm trấn thủ biên cương.

Bọn họ đều là những bậc trung liệt kiêu hùng, xứng đáng với một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Vì vậy, sáng sớm nay, ta đã sai A Kiều mang thư đến Kỷ phủ, nói rõ toàn bộ sự thật với Kỷ Ngôn Châu.

Lúc này, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là hắn đã từ hôn.

Ta nằm trên ghế trúc dưới tán cây, giữa ngày hè oi ả.

Những cành lá rậm rạp che khuất ánh nắng chói chang.

Đóa sen trong hồ khe khẽ lay động theo làn gió nhẹ.

A Kiều ngồi xổm dưới gốc cây, cúi gằm mặt, không nói một lời.

Cửa lớn của phủ Quốc Công bị đẩy ra.

Kỷ Ngôn Châu đứng nơi cửa, khoác một thân bạch bào thanh nhã, im lặng nhìn ta.

Không biết bao lâu sau, hắn thong thả bước tới.

A Kiều như con chim non bị kinh hãi, vội vàng chắn trước mặt ta, quay lưng về phía ta, cảnh giác lên tiếng:

“Không được nói những lời khó nghe! Tiểu thư của ta dễ bắt nạt, nhưng ta thì không! Nếu ngươi dám mở miệng nói một câu, hôm nay ta sẽ giết ngươi!”

Nàng vừa nói, vừa cố gắng không quay đầu lại.

Bởi nàng luôn tin rằng, chỉ cần không đối diện với ta, ta sẽ không nghe thấy.

Ta vẫn luôn muốn nói với nàng rằng…

“Ta bị lãng tai, chứ không phải điếc.”

Kỷ Ngôn Châu thoáng sững sờ.

Trong mắt hắn lướt qua một tia hoang mang, nhưng rất nhanh đã trở nên bình thản.

So với lần trước, giọng hắn hôm nay có vẻ dịu dàng hơn, giống như đang cố tình hạ thấp âm điệu.

Hắn lấy ra một cuộn thánh chỉ màu vàng sáng, đưa về phía A Kiều.

“Thánh chỉ ban hôn, không nhận sao?”

Ta nhìn bóng lưng A Kiều.

Nàng cứ đứng đó, như thể bị hóa đá, rất lâu không động đậy.

Sau đó, nàng đột ngột ôm chặt lấy thánh chỉ, nhanh chóng chạy ra sau gốc cây.

Nàng khóc đến kinh thiên động địa, khóc đến mức làm lá cây cũng phải rụng xuống.

Ta nghĩ, nàng khóc lớn như vậy chắc hẳn là vì tin rằng—

Có một cái cây chắn giữa chúng ta, lại không đối diện nhau, nên ta nhất định không nghe thấy gì cả.

Ta bất lực nhìn Kỷ Ngôn Châu, khẽ cười:

“Đại nhân chê cười rồi.”

Kỷ Ngôn Châu nhìn ta một lát, rồi lấy từ trong ngực áo ra một phong thư—chính là bức thư sáng nay ta sai A Kiều gửi đến.

“Nét chữ rất đẹp, viết còn đẹp hơn ta. Ta là một kẻ thô kệch, không tiện hồi âm, nên đến đây nói thẳng với cô nương.”

Ta nhận lấy lá thư, gật đầu:

“Đại nhân cứ nói.”

Hắn không vòng vo, bình tĩnh nói thẳng:

“Tuy ta ở biên cương nhiều năm, nhưng không phải hoàn toàn không biết chuyện kinh thành. Cô nương không cần vì nghĩ hoàng thượng tính kế ta mà cố ý viết thư giải thích.

Hôm đó, ta chưa nhận thánh chỉ ngay, không phải vì do dự. Chỉ là tự thấy mình là kẻ thô lỗ, không xứng với cô nương.

Lại thêm ta từng nghĩ, cô nương muốn gả cho công tử Thẩm, nên mới cố ý chừa cho các người một đường lui.

Nhưng đêm đó, khi cô nương nói muốn gả cho ta, ta đã quyết định sẵn sàng tiếp nhận hôn sự này.

Hoàng thượng đã định ngày, là tháng sau. Ta về chuẩn bị, sớm đón cô nương vào phủ.”

Khi Kỷ Ngôn Châu rời phủ, A Kiều bỗng thể hiện nhiệt tình chưa từng có.

Nàng tiễn hắn từng bước một, miệng ríu rít gọi “cô gia”, gọi đến vô cùng thuận miệng.

Cuối cùng, nàng thậm chí còn móc từ trong tay áo ra một hộp bánh quế hoa, chính là loại sáng nay nàng tiện đường mua khi gửi thư, vui vẻ tặng cho Kỷ Ngôn Châu.

A Kiều nói, cô gia là người tốt, hơn hẳn cái tên khốn nạn Thẩm Nghi An kia.