Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hồng Anh Chương 4 Hồng Anh

Chương 4 Hồng Anh

9:46 sáng – 03/07/2024

7

Thẩm Thanh Dương bị nhốt chặt trong gác lầu, mỗi ngày khi đưa cơm chỉ thông qua một ô cửa nhỏ.

Không ai nói chuyện với cô ta, cũng không ai để ý đến sự cuồng loạn của cô ta.

Ta thường nghe thấy tiếng cô ta vừa khóc vừa cười.

 

Ngày Cửu vương gia đến đón dâu, Thẩm Thanh Dương mặc bộ hỷ phục màu đỏ, được hỷ nương dìu vào kiệu.

 

Ta đứng bên cạnh Liễu di nương, nghe tiếng bà ta khóc thút thít.

 

Ta quay đầu nhìn bà 

 

“Hôm nay là ngày vui của con gái bà, Liễu di nương sao lại không cười?”

 

Liễu di nương toàn thân run rẩy, trừng mắt nhìn ta, mắt đỏ hoe

 

“Thẩm Hồng Anh! Sao con có thể độc ác như vậy! Con sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

 

“Ồ, ta không quan tâm.” Ta liếc nhìn về phía khách khứa “Chỉ là báo ứng của di nương dường như đến sớm hơn ta rồi.”

 

“Con nói gì?”

 

Ta cười, chỉ về phía đó: “Bà xem, cha dường như đang muốn thêm người mới vào phủ chúng ta.”

 

Ở khu vực dành cho khách khứa, một mỹ nhân tuyệt sắc đang rót rượu mời cha ta. Nàng ngước mắt nhìn cha ta, ánh mắt lấp lánh, muốn nói nhưng lại thôi. Dù là cáo già như cha ta cũng không cưỡng lại được.

 

Chén rượu trong tay hơi lắc lư, vài giọt rượu vương ra ngoài. Đó đã là mất phong thái rồi.

 

Nàng là Tần Uyển, nghệ nhân chơi đàn mới đến ở Túy Xuân Phong, tài nghệ đàn tuyệt vời, dung mạo khuynh thành, được cha ta mời đến để giúp vui.

 

Liễu di nương vừa thấy nàng ấy thì sắc mặt liền thay đổi, cùng là nữ nhân, lúc này bà ta có cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.

 

Ánh mắt cha nhìn nàng, không hề trong sáng.

 

Liễu di nương lúc này chẳng còn quan tâm đến ta, vội vàng bưng chén rượu bước tới 

 

“Cô nương này là?”

Nô gia là Tần Uyển, nghệ nhân đàn của Túy Xuân Phong.”

 

“Tần cô nương tài nghệ xuất chúng…” 

 

Nụ cười của Liễu di nương có chút cứng ngắc, bà quay sang cha 

 

“Lão gia, phủ thừa tướng phái người đến, ông có cần qua đó một lát không?”

 

Cha ta chợt bừng tỉnh: “Vậy bà tiếp đãi, ta qua xem.”

 

Ông bước nhanh đi, nụ cười trên mặt Liễu di nương biến mất. Bà nhìn Tần Uyển đầy địch ý 

 

“Tần cô nương xinh đẹp, lại đàn giỏi, nếu an phận sẽ nổi tiếng ở Thịnh Kinh.”

 

Dường như là khen ngợi, nhưng thực ra là cảnh cáo. Liễu di nương của ta, bắt đầu không kìm được mà tuyên bố chủ quyền rồi.

 

Chiều tối, khách khứa dần dần ra về. Trong phủ còn hỗn loạn, chẳng ai để ý đến ta. Ta liền khoác áo choàng đen, lặng lẽ rời khỏi phủ Thượng Thư bằng cửa sau, đến ngõ sau nơi có một cỗ xe ngựa rất kín đáo đang đợi. Ta bước thẳng đến và lên xe.

 

“Sư tỷ.”

 

Trên xe ngựa đã có một người ngồi, thấy ta bước lên, người đó gỡ mũ trùm xuống, khẽ gọi.

 

Người này không phải ai khác, chính là nghệ nhân đàn Tần Uyển, người khiến Liễu di nương như gặp đại địch.

 

Nàng là gián điệp của Hợp Hoan Tông cài vào kinh thành, cũng là sư muội mà ta rất tin tưởng.

 

Ta gật đầu, ngồi đối diện với nàng, xe ngựa chầm chậm rời khỏi ngõ.

 

“Liễu Lan Tâm đã chú ý đến cô rồi, thời gian này cô nên thêm dầu vào lửa, tìm người diễn một vở kịch hay, bà ta sẽ sớm không chịu nổi.” Ta nhìn cảnh náo nhiệt bên đường, giọng bình tĩnh.

 

“Vâng, sư tỷ.” Tần Uyển nhìn tôi, ngập ngừng một lát rồi hỏi tiếp “Sư tỷ, tỷ thực sự muốn kết hôn với công tử nhà Văn Quốc công sao?”

 

Ta nhìn về phía xa, nơi có một cây cầu đá, một chàng trai phong thần tuấn lãng đang đứng trên đầu cầu, khẽ cúi mình nói chuyện với bà lão bán đèn lồng.

Dù mặc áo gấm nhưng vẻ mặt lại không có chút gì kiêu ngạo của người quyền cao chức trọng.

 

Nụ cười ấm áp, trông thật sự rất tốt.

 

“Công tử nhà Văn Quốc công, vị Đại Lý Tự khanh lừng danh ấy… ta sẽ đi gặp hắn ta.”

 

Nói xong, ta liền đứng lên, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, chỉnh lại áo choàng, rồi đi về phía cây cầu.

8

“Ta muốn chiếc đèn lồng này.”

 

Ta cầm chiếc đèn lồng hoa mẫu đơn trước mặt bà lão, đặt một miếng bạc vụn vào tay bà 

 

“Không cần trả lại.”

 

Bà lão có chút bối rối nhìn ta, rồi lại nhìn Văn Nhạn Thanh bên cạnh.

 

“Cô nương, chiếc đèn lồng này công tử đây đã chọn trước.”

 

Ta quay đầu nhìn hắn, Văn Nhạn Thanh cũng đang nhìn ta. Ta hỏi 

 

“Chiếc đèn này, công tử có thể nhường cho ta không?”

 

Hắn mỉm cười: “Cô nương thích thì nhường cho cô nương.”

 

Sau đó lại cầm một chiếc đèn lồng khác, trả tiền rồi quay người đi xuống cầu.

 

Ta không vội vàng, chầm chậm theo sau hắn. Cho đến khi rẽ vào một con hẻm, hắn mới dừng lại, quay đầu nhìn ta

 

“Cô nương tại sao lại đi theo ta?”

 

Ta mỉm cười nhìn hắn: “Ta thấy công tử trông rất quen mắt, giống vị hôn phu của ta.”

 

Văn Nhạn Thanh không nói gì, mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.

 

“Ta là đại tiểu thư nhà Thẩm thượng thư, ta tên Thẩm Hồng Anh, Văn Nhạn Thanh, chúng ta từng chơi cùng nhau mà! Ngài không nhận ra ta sao?”

Thẩm Thanh Dương theo Cửu vương gia đến phong địa ở Tầm Nam.

 

Ngày rời kinh, cả nhà đi tiễn cô ta.

 

Liễu Lan Tâm ôm cô ta, chỉ dám lén lút rơi lệ, Thẩm Thanh Dương mặt tái nhợt không có biểu cảm gì. Chỉ khi nhìn về phía ta, mắt cô ta mới bộc phát ra sự hận thù mãnh liệt.

 

Một cơn gió thổi qua, tay áo Thẩm Thanh Dương bị gió hất lên. Ta thấy trên cánh tay trắng trẻo của cô ta đầy những vết bầm tím.

 

Xem ra, sau khi trở thành vương phi cao quý, cuộc sống của cô ta cũng không hề dễ dàng.

 

Trên đường về phủ, xe ngựa của Liễu Lan Tâm rẽ vào một con hẻm khác.

 

Ta buông rèm xe xuống, thu lại tầm nhìn.

 

Từ sau lần gặp Tần Uyển ở tiệc, Tần Uyển dường như trở thành mối bận tâm của bà ta. Bà bắt đầu đặc biệt chú ý đến hành tung của cha. Hễ cha không về nhà, Liễu Lan Tâm liền cho xe ngựa đậu ngoài Túy Xuân Phong, bà sẽ canh giữ ở cửa, dường như muốn thấy cha từ đó đi ra, nhưng cũng sợ thấy cha từ đó đi ra.

 

Cứ thế mãi, bà ta gần như phát điên.

 

Hôm đó, bà ta thấy Tần Uyển ở cửa sau Túy Xuân Phong đang nói chuyện với một người toàn thân quấn vải đen, còn lén lút trao đổi gì đó, mắt bà ta sáng lên, sau khi kẻ lạ kia rời đi, bà ta phái người theo dõi và bắt giữ hắn.

 

Trong ngôi chùa đổ nát, Liễu Lan Tâm ra lệnh lột hết lớp vải trên người kẻ đó, hắn không còn gì che đậy, chân dung thật hiện ra trước mắt.

 

Đó là một người da trắng tóc trắng, mắt đỏ sậm, môi đỏ như máu. Liễu Lan Tâm bị dọa giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại 

 

“Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Tần Uyển?!”

 

Người kia co ro dưới đất, run rẩy không ngừng

 

“Xin phu nhân tha mạng, tại hạ là một cổ sư của tộc Miêu, Tần Uyển… là khách hàng của tại hạ…”

 

Đôi mắt Liễu Lan Tâm sáng lên, kích động bước lên một bước: “Khách hàng? Ngươi đã bán gì cho cô ta?”

 

Từ sau hôm đó, Liễu Lan Tâm quét sạch những nghi ngờ và lo lắng trước đây. Toàn bộ con người bà trở nên rạng rỡ, như biến thành một người khác. Những người hầu trong phủ Thượng Thư là người nhạy bén nhất, họ là những người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của Liễu Lan Tâm.

 

“Phu nhân không biết gần đây dùng loại mỹ phẩm nào, da dẻ trắng trẻo mịn màng hơn nhiều…”

 

“Ta thấy phu nhân như trẻ ra mười tuổi, trông khác hẳn.”

 

“Ta nghe trong viện của phu nhân nói, phu nhân gặp được một cao nhân, được chỉ cho cách giữ mãi tuổi xuân, không biết có thật không?”

 

“Chắc là thật, đêm qua lão gia lại ngủ lại ở viện của phu nhân, tính ra tháng này đã bốn lần rồi…”

 

Họ không dám nói thêm, nhanh chóng im bặt.

 

Ta ngồi trên lầu các, tựa bên cửa sổ nghe họ nói chuyện, lòng cảm thấy rất thoải mái.

 

Liễu Lan Tâm quả thật không làm ta thất vọng, cái bẫy mà ta đặt ra, bà ta dễ dàng nhảy vào như vậy.

 

Trên đời này làm gì có cách giữ mãi tuổi xuân chứ. Những gì bà ta có được bây giờ, sau này đều phải trả giá.