Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HÔN PHU CỦA TA MANG VỀ MỘT NỮ NHÂN KỲ LẠ Chương 3: HÔN PHU CỦA TA MANG VỀ MỘT NỮ NHÂN KỲ LẠ

Chương 3: HÔN PHU CỦA TA MANG VỀ MỘT NỮ NHÂN KỲ LẠ

8:17 chiều – 07/07/2024

Ta về viện nghỉ ngơi, bốn người trên bàn ăn bắt đầu bàn tính.

Hôm sau, có ngự sử dâng tấu nói rằng nhi tử đại lý tự thiếu khanh đức hạnh không tốt, sống chung với cô nương không danh phận, tiện thể tố cáo đại lý tự thiếu khanh không làm tròn bổn phận.

4

Hoàng đế giận dữ, giáng chức phụ thân của Thiệu Yên xuống ngũ phẩm. 

Vài ngày sau, một gia nhân của nhà họ Thiệu đến báo với Kinh Triệu Doãn rằng mẫu thân của Thiệu Yên coi thường mạng người, bị hoàng hậu hạ chiếu chỉ tước bỏ danh phận, chép kinh thư một trăm lần.

Và đây chỉ là những điều rõ ràng, chẳng hạn như phụ thân của Thiệu Yên bị hủy bỏ bổng lộc, mẫu thân của Thiệu Yên tổ chức tiệc nhưng không ai đến dự, Thiệu Yên không ai quan tâm, cãi nhau với người khác thì bị đánh, v.v. Một số là do phụ thân ta ra lệnh, còn một số là do tường đổ mọi người đẩy.

Khi tỳ nữ báo cáo, ta đang nép vào lòng mẫu thân làm nũng. 

Mặc dù có ba đứa con, mẫu thân ta vẫn bảo dưỡng tốt, xinh đẹp rạng ngời, trong lòng mẫu thân ta, thật sự là sự hưởng thụ cả về thị giác và tâm hồn.

Mẫu thân vuốt tóc ta, “Có đau lòng không?”

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Ta lắc đầu, “Không đâu, người tiếp theo sẽ ngoan hơn, chỉ có điều hơi tiếc, Thiệu Yên trông vẫn rất tuấn tú.”

Mẹ ta cười ha ha, “Được rồi, có con đấy, không giống mẫu thân, không phải kiểu người yêu cuồng si, mẫu thân sẽ tìm cho con người còn đẹp hơn nữa”, rồi bà mỉm cười, “Nhưng phụ thân con vẫn là đẹp nhất.”

Ta cũng cười, làm nũng đủ rồi, nhớ ra đã lâu chưa vào cung, liền bảo người dẫn đến con ngựa có tên Tiểu Mã của ta, vào cung một chuyến.

Đầu tiên ta đến ngự thư phòng, cữu phụ của ta đang phê duyệt tấu chương. Làm hoàng đế nhiều năm, cữu phụ luôn có khí chất uy nghiêm dù không cần giận dữ. Vì vậy, khi còn nhỏ, mỗi khi ta gặp ác mộng, mẫu thân ta thường đưa ta đến ngủ cùng hoàng thượng và hoàng hậu. Không biết có phải là tâm lý hay không, nhưng sau đó ta ngủ rất ngon, mẫu thân ta khi đó gọi hoàng thượng là “trừ quỷ”.

Hoàng thượng hỏi ta: “Chuyện gì mà vui thế, cười tươi vậy?”

Ta nói: “Không phải vì được gặp người sao?”

Cữu phụ không nhịn được cười, “Con bé này, từ nhỏ đã khéo miệng, không biết xấu hổ. Nhưng”, cữu phụ nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý, “con không buồn à?”

Ta đưa tay định ăn vụng điểm tâm trên bàn, bị cữu phụ ngăn lại, “Này, không có phép tắc, nguội rồi, để đổi cho con đĩa nóng.”

Ta sờ mũi, nịnh nọt khoác tay cữu phụ, “Cữu phụ là tốt nhất với con, làm sao con buồn được chứ, con sẽ không để mấy chuyện nhỏ đó ảnh hưởng đâu.”

“Cũng được, đúng là công chúa của Đại Lương chúng ta.” Hoàng thượng vỗ tay cười lớn, “Người nhà họ Lương chúng ta, không thể vì tình yêu mà hạ thấp mình, chẳng phải là hồ đồ sao.”

Ta cười rạng rỡ, “Đó là lẽ đương nhiên.”

Đối với ta, một công chúa, không gây ra mối đe dọa gì cho nhà họ Lương, mà còn có thể kiềm chế các thế lực khác, hoàng đế không ngại ban cho ta sự sủng ái cao nhất. Nhưng nếu ta làm mất mặt hoàng gia, thì vị minh quân này sẽ không dung thứ.

Hoàng đế gật đầu, “Đi thăm a di của con đi.”

Ta đáp lời, quay người đi đến Phượng Nghi Cung. A di của ta, người quý phái, thanh lịch, đẹp động lòng người, đang uống trà, mặc thường phục màu đỏ đậm, kết hợp với phấn đỏ, thêm chút bá khí. Thấy ta, a di cười dịu dàng, ta chạy đến ôm lấy a di.

Sau khi đùa giỡn, a di nói với ta rằng mẫu thân của Thiệu Yên đã gửi thiếp tìm đến bà ấy, lại đề cập đến chuyện giữa ta và Thiệu Yên.

A di phát biểu lạnh lùng: “Phu nhân Thiệu nói chuyện gì, sợ là nhớ nhầm rồi, không có chuyện đó đâu.”

Mẫu thân của Thiệu Yên ngượng ngùng nói: “Thật ra có thêm một cô nương bên cạnh nam nhân là chuyện bình thường, sẽ không ảnh hưởng đến Tiểu Tinh đâu, chúng ta sẽ xử lý.”

A di ta giận dữ, “Ý bà là gì, có một thì sẽ có hai, bà còn muốn công chúa cùng hầu hạ một phu quân nữa sao, bà thật to gan. Thiên hạ này nhiều một đứa nhi tử của bà không nhiều, ít một đứa không ít.”

Nói xong a di liền gọi người đuổi bà ta đi.

Ta cười lạnh trong lòng, gia đình này thật là hồ đồ.

5

A di lại cười, “Nhưng nói thật, con làm ta có chút ngạc nhiên, buông bỏ dễ dàng như vậy, có lẽ như con nói, con không phải người yêu cuồng si.” Bà ấy yêu chiều chạm nhẹ vào mũi ta, “Mỗi ngày con lấy đâu ra nhiều từ mới vậy?”

Ta thoải mái dựa vào dì, “Vì con thông minh mà.”

Khi ta đang ăn tại Trùng Hoa Lầu, Thiệu Yên tìm đến.

Hai ngày nay nhà họ Thiệu bị đẩy đến tường, cuộc sống của Thiệu Yên chắc chắn không dễ dàng, vẻ ngoài vốn dịu dàng tuấn tú cũng trở nên tiều tụy.

Thiệu Yên nhìn ta: “Công chúa, ta không yêu nàng, tại sao nàng lại phải dùng cách này để trả thù gia đình ta. Nếu nàng có oán hận, hãy nhằm vào ta, tha cho gia đình ta.”

Ta ngạc nhiên, “Ai trong nhà ngươi sắp chết sao, ngươi nghi ngờ ta hãm hại?”

Thiệu Yên căm hận, “Công chúa đừng giả vờ nữa, việc kinh doanh của mẫu thân ta, chức quan của phụ thân ta, hôn sự của muội muội ta, và Lục Vãn Tâm của ta, chẳng phải đều do nàng gây ra sao?”

Ta tức giận cười, “Trước khi ta chọn ngươi, nhà ngươi không phải cũng như vậy sao. Thế nào, sống quen cuộc sống dễ dàng rồi, không muốn quay lại à, điều này liên quan gì đến ta. Những gì ngươi có được nhờ ta, giờ không còn liên quan gì đến ta, thu lại không phải là chuyện bình thường sao?”

Thiệu Yên nghiến răng, “Nàng nói bậy, đó là do nhà ta tự mình đạt được.”

Ta hỏi hắn, “Ngươi tự tin điều đó sao?”

Thiệu Yên không phục, nghĩ một lúc rồi nói, “Chuyện đó không bàn đến, còn việc nàng chia rẽ ta và Vãn Tâm thì sao, Vãn Tâm đã mất tích ba ngày rồi.”

Ta không nói nên lời, “Điều đó lại liên quan gì đến ta?”

“Công chúa, mặc dù trước đây chúng ta có vui vẻ, nhưng giữa ta và nàng không còn liên quan gì, xin nàng tha cho Vãn Tâm.”

Ta cười lạnh, “Không còn liên quan? Vậy tại sao ngươi lại có ngọc bội tượng trưng cho hoàng gia, vì nhà ngươi lao khổ nhiều sao?”

“Đó là…”

“Còn nữa, phụ mẫu ngươi năm đó vào cung, tại sao lại để lại lễ thôi nôi của ngươi trong cung. Ngươi nói không liên quan, vậy tại sao ngươi nói sẽ nghe lời ta, muốn sống bên nhau trọn đời, lại tại sao viết tên ngươi và ta trên đèn hoa đăng. Ai cũng biết, chúng ta chưa đính hôn vì hoàng gia muốn giữ ta thêm vài năm. Chỉ là ngươi thay lòng đổi dạ, lại muốn được nổi bật.”

Thiệu Yên cứng họng, “Là ta có lỗi với nàng, nhưng tất cả điều này không liên quan đến Vãn Tâm.”