Ta hài lòng lau mồ hôi.
Sức mạnh không rõ, gặp mạnh càng mạnh!
Bỏ qua lễ nghi, tâm trạng ta bay bổng!
Tạ Trầm nấp sau cây, chứng kiến toàn bộ sự việc, vui vẻ bước tới, đưa tay định nắm tay ta:
“Dao Dao, cùng trẫm về…”
Ta đang đỏ mắt vì giận, đá hắn một cú bay luôn:
“Ngươi cũng cút!!”
Tạ Trầm bị đá văng đi nửa chừng, lại bị ta gọi quay lại.
“Quay lại! Bế ta! Ta không có giày!”
Nghe thế, Tạ Trầm cười hớn hở, bế ta về Phượng Nghi Cung.
Hắn muốn ở lại ăn cơm, ta bẻ gãy hết đũa trong cung.
Cầm đôi đũa cuối cùng, vô tội nhìn hắn:
“Bệ hạ, chỉ còn một đôi đũa thôi, ngài muốn ăn thì dùng tay nhé.”
Tạ Trầm trầm ngâm một lát:
“Trẫm không đói, trẫm còn chính sự chưa xử lý, trẫm đi trước đây.”
Đêm đến, Tạ Trầm, tên đàn ông đáng sợ này, lại định bước vào Phượng Nghi Cung, bị ta dang tay cản trước cửa.
“Ngươi không được vào.”
Hắn mờ mịt: “Tại sao?”
“Ta là phụ nữ đã có chồng, xin ngươi giữ khoảng cách với ta.”
Hắn tức đến bật cười: “Trẫm chính là phu quân của nàng.”
Ta “rầm” một tiếng đóng cửa lại:
“Đừng lấy cớ.”
Một lát sau, từ phía tường viện truyền đến tiếng động lạch cạch.
Ta khoác áo ngoài chạy ra xem, thì thấy Tạ Trầm vừa nhảy xuống từ trên tường, đáp đất rất vững vàng trước mặt ta.
Khoan đã, sao hắn lại trèo tường nữa vậy?
Ta và hắn bốn mắt nhìn nhau, đứng im tại chỗ khoảng nửa nén hương.
Một cơn gió lạnh thổi qua, ta rùng mình: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tạ Trầm ngẩng cao cằm, rất hợp tình hợp lý:
“Trẫm đâu phải phu quân của nàng, nàng quản gì trẫm?”
Ta liếc hắn một cái, hét lớn:
“Người đâu! Có thích khách!”
Tạ Trầm phản ứng nhanh như chớp, bịt miệng ta, kéo vào trong phòng.
Cung nữ và thị vệ chậm rãi chạy đến, gõ cửa hỏi:
“Nương nương! Người không sao chứ, nương nương! Thích khách đâu rồi?!”
Tạ Trầm hắng giọng, đầy vẻ diễn xuất:
“Thích khách đã bị trẫm đánh đuổi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng “Ồ~”.
Tiểu Thúy dẫn đầu nịnh hót:
“Bệ hạ quả là quá lợi hại, văn có thể định thiên hạ, võ có thể trấn càn khôn.”
Tạ Trầm hài lòng, lập tức thăng chức cho Tiểu Thúy thành nhất phẩm đại cung nữ của Phượng Nghi Cung.
Đợi đám nịnh hót ngoài cửa giải tán, ta kéo tay áo Tạ Trầm, nháy mắt với hắn:
“Bệ hạ có muốn ngắm trăng không?”
Tạ Trầm gật đầu:
“Nếu hoàng hậu muốn, trẫm có thể miễn cưỡng bồi hoàng hậu…”
Chưa nói hết câu, ta đã đá hắn bay ra ngoài cửa.
“Ra ngoài mà ngắm, ở ngoài trông rõ hơn.”
Đêm nằm trên giường, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Chắc chắn là do Tạ Trầm lúc ra ngoài làm hỏng cửa, nếu không sao ta cứ có cảm giác chỗ nào đó bị lọt gió thế này.
Không ngủ được thì dễ suy nghĩ lung tung.
Sáng nay, ta có phải đã hơi quá đáng với Thẩm Tự Tự không?
Dù sao nàng ta cũng là cháu gái Thái hậu, thuộc hàng hoàng thân quốc thích.
Lương tâm ít ỏi của ta bắt đầu đau nhói.
Ta trở mình.
Suy nghĩ một chút, phụ thân của Thẩm Tự Tự không bằng phụ thân ta, mẫu thân của nàng không bằng mẫu thân ta, cậu, nhị thúc, biểu ca của nàng đều không bằng của ta.
Thậm chí ngay cả cô của nàng, vị hoàng hậu kia, cũng chỉ nhặt lại cái ghế của cô ta.
Nhìn từ góc độ nào, nàng cũng không thể sánh được với thế lực của ta.
Vậy thì rõ ràng ta không sai, lương tâm không đau nữa.
Ta lại trở mình.
Nhưng nếu nói như vậy, thì Tạ Trầm chẳng phải có thể ngồi lên đầu ta mà sai khiến như sai chó sao?
Thôi, thôi, thôi.
Trên ta thì mọi người đều bình đẳng, dưới ta thì thứ bậc rõ ràng.
Đúng vậy! Chính là như thế!
Ngủ!
Không phải mọi người đều nói sáng và tối trời lạnh sao?
Sao ta ngủ giữa đêm lại thấy nóng thế này?
Ta định đá chăn ra, nhưng cái chăn này cứ như mọc rễ trên người ta vậy, dính chặt không buông.
Đúng là khó chịu chết đi được.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, ta đã thấy khuôn mặt to đùng của Tạ Trầm ngay trước mặt.
Hắn ôm ta, ngủ ngon lành không thể tả.
Ta thì ngủ không ngon, lại có chứng khó chịu khi vừa thức dậy, liền tung một cú đá, hất hắn khỏi giường.
Tạ Trầm nằm sõng soài dưới đất, vẫn chưa tỉnh.
Tốt lắm, rất tốt.
Ta cúi xuống, ghé sát tai hắn, hít một hơi rồi hét lớn:
“Cháy rồi! Cháy đến mông rồi!”
Tạ Trầm bật dậy như lò xo, dụi mắt ngái ngủ:
“Chỗ nào cháy? Chỗ nào? Hoàng hậu của trẫm đâu? Trẫm phải đưa hoàng hậu chạy, trẫm không thể bỏ nàng lại!”
Ta mềm lòng, thôi thì làm hòa với hắn vậy.
Buổi trưa, ta nhận được thư của phụ mẫu.
Họ nói, bảo ta đối xử tốt với Tạ Trầm một chút, đừng cứ giận dỗi là chạy về nhà.
Còn nói rằng cậu ta sắp được thăng chức, biểu ca cũng sắp được thăng chức, lúc quan trọng như thế này phải biết vuốt ve bợ đỡ, đừng làm Tạ Trầm bực mình.
Đọc xong bức thư tình cảm chân thành này, ta thấy phụ mẫu nói rất có lý.
Chỉ khi hậu phương đủ vững, ta mới có thể tung hoành ngang dọc trong cung.
Để cứu vãn mối quan hệ của ta và Tạ Trầm,
Ta đặc biệt bảo Tiểu Thúy đến Ngự Thiện Phòng lấy một con gà quê còn sống nhảy tanh tách.
Tự tay ta hầm một bát canh gà, còn đích thân rắc lên một lớp hành xanh mướt.
Tiểu Thúy giúp ta bê canh cả đoạn đường.
Đến cửa Ngự Thư Phòng, ta mới tự tay nhận lấy.
Rồi tự tay mang vào cho Tạ Trầm.
Hắn đang phê duyệt tấu chương, đầu không ngẩng lên lấy một cái.
Nhưng hình như hắn ngửi thấy mùi canh gà, hơi nhíu mày, nói:
“Trẫm không muốn uống canh gà, mang đi đi.”
Ta đặt bát canh ngay bên cạnh hắn.
Giọng cố ý nịnh nọt:
“Bệ hạ thực sự không uống sao? Đây là người ta tự tay hầm đấy nha…”
Ta hơi rùng mình vì tự thấy ghê chính mình.
Tạ Trầm cầm bút mà tay run lên, giọng cao vút:
“Hoàng hậu sao biết, món trẫm thích nhất chính là canh gà!”
Nhân lúc Tạ Trầm vùi đầu uống canh gà, ta bắt đầu sư tử mở miệng, nói hết những gì phụ thân dặn trong thư.
“Cậu của thần thiếp vất vả lập công…”
“Chuẩn.”
“Biểu ca của thần thiếp trung thành tận tụy…”
“Chuẩn.”
“Thần thiếp…”
Tạ Trầm đồng ý rất nhanh:
“Đều chuẩn, đều chuẩn cả!
“Dù sao trẫm cũng vì gia thế của hoàng hậu mà cưới nàng, chắc chắn không thể để hoàng hậu thua kém ở khoản gia thế, không ai được vượt qua hoàng hậu của trẫm.”
Hơi vui nha.
Chiều tối, Tạ Trầm đến Phượng Nghi Cung.
Lần này ta không đuổi hắn đi, hắn vòng tay ôm eo ta, cùng ta đi vào bên trong.
Hắn thì thầm bên tai:
“Hoàng hậu đã đề nghị, trẫm đều đáp ứng cả, vậy yêu cầu của trẫm, hoàng hậu cũng nên đáp ứng chút chứ?”
Ta hơi bối rối:
“Ngươi đã là hoàng đế, còn có thứ gì không đạt được sao?”
Tạ Trầm khẽ thốt ra vài chữ.
Giây tiếp theo, mặt ta đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Ta bảo Tiểu Thúy sớm lui về nghỉ, tối nay không cần hầu hạ ta.
Nắm tay Tạ Trầm, ta dẫn hắn qua lớp lớp màn che, cắt ngọn nến, cùng ngồi trên mép giường, run run tháo chiếc khuy rồng đầu tiên trên cổ áo hắn.
Đêm đó, Tạ Trầm vừa dỗ vừa lừa ta.
Cuối cùng, đến mức ta khàn cả giọng, hắn mới ôm ta chìm vào giấc ngủ.
Làm hoàng hậu thật không dễ.
Không có công lao, không có khổ lao, toàn là mệt lao.
Mơ mơ màng màng, ta hình như nghe hắn nói gì đó.
Nhưng một chữ cũng không nghe rõ.
Quá mệt, ta ngủ liền một ngày.
Khi tỉnh dậy, cảm giác trong phòng tối mịt:
“Tiểu Thúy, thắp đèn đi.”
Gọi mãi, Tiểu Thúy mới chậm rãi bước vào.
Nhìn ánh mắt lén lút của nàng, ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiểu Thúy đợi ta uống xong nước, dè dặt hỏi:
“Hay nương nương ngủ thêm chút nữa ạ?”
Ta xoa huyệt thái dương đang đau nhói:
“Không ngủ nữa, ngủ thêm ta sẽ ngu mất. Mau chuẩn bị y phục, ta ra ngoài đi dạo một lát, vận động gân cốt.”
Nói xong đã lâu, Tiểu Thúy vẫn đứng đờ ra tại chỗ, không động đậy.
Ta càng thêm khó hiểu, đành tự mặc đồ.
Khi định bước ra ngoài, Tiểu Thúy cắn môi, chặn ta lại:
“Nương nương, bên ngoài lạnh, người đừng ra ngoài.”
Cô gái này sao thế, ta lầm bầm đẩy cửa—
Lập tức bị hai thanh kiếm sáng loáng chặn lại.
Ta chết lặng, quay đầu nhìn Tiểu Thúy:
“Chuyện gì thế này?”
Tiểu Thúy gần như bật khóc:
“Nương nương, bệ hạ nói… bệ hạ nói Trấn Quốc Công phủ dính líu đến tham ô, tạo phản, hu hu hu…”
Tham ô, tạo phản?
Những chữ này cứ lơ lửng trước mắt ta.
Ta thật sự không thể liên tưởng chúng với Trấn Quốc Công phủ.
Tạo phản thành công thì phải làm hoàng đế chứ?
Phụ thân ta dậy còn sớm hơn cả gà, làm sao chịu nổi chuyện đó?
Ta quyết định đi tìm Tạ Trầm hỏi cho rõ.
Nhưng thị vệ ở cửa bảo, chính miệng Tạ Trầm đã hạ chỉ.
Không cho ta bước chân ra khỏi cửa này.
Được lắm, được lắm.
Hôm qua làm khổ ta, hôm nay lại làm khổ cả nhà ta.
Tạ Trầm, ngươi giỏi thật đấy!
Ta cùng Tiểu Thúy nghĩ ra đủ mọi cách mà vẫn không lẻn ra khỏi phòng được.
Tạ Trầm cứ như giun trong bụng ta, đoán trước hết mọi ý định, chặn kín mọi ngóc ngách.
Đặc biệt là cái hang chuột ở góc tường hậu viện.
Hắn không nhìn xem cái hang ấy chỉ bằng nắm tay ta thôi sao.
Ta làm sao chui qua được chứ???
Thế là cứ lo âu như vậy suốt mấy ngày, ta lên cơn nóng trong người thật sự.
Tiểu Thúy nói với đám thị vệ đứng gác ngoài cửa:
“Hoàng hậu nương nương bị nóng trong! Bị nóng trong hiểu không! Rất nghiêm trọng! Mau cho chúng tôi ra ngoài tìm thái y cứu nương nương!”
Đám thị vệ thì thầm bàn bạc một hồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Ngự Thiện Phòng mang đến mấy bát chè đậu xanh.
Nói là bệ hạ dặn, nóng trong thì uống chè đậu xanh thanh nhiệt giải độc.
Nhìn mấy bát chè đậu xanh đó, ta càng cảm thấy… nóng hơn.
Ba ngày sau, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Thị vệ dẫn đầu thông báo, hình phạt dành cho phụ thân ta đã được quyết định.
Giáng ta làm thứ dân, cùng phụ mẫu ta phát vãng đến Thông Châu.
Ồ hô.
Tuổi trẻ không thể định giá, nhưng cửu tộc thì bị thiêu sạch.
Ta thực sự nghi ngờ Tạ Trầm bị bệnh.
Đây có phải việc mà người bình thường làm không???