Hoàng đế không ngại đội mũ xanh đưa ta lên giường của Vương gia.
Ngoài mặt còn giả nhân giả nghĩa yêu thương ta, để ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt thiên hạ, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm thương tiếc quý phi.
Thậm chí hắn còn hứa để ta tới tuổi cập kê rồi mới thị tẩm, vì vậy cũng không sủng hạnh những phi tần khác.
Thế nhưng tới khi ta vừa tròn mười sáu tuổi, cái tuổi đã có thể thị tẩm thì sự thật tàn nhẫn phía sau mới bị lộ.
Hóa ra hoàng đế đã sớm có Bạch nguyệt quang trong lòng, nhưng gia đình Bạch nguyệt quang thế lực yếu, còn ta lại là con gái của Tướng quân khai quốc, vinh quang không kể xiết.
Vì để Bạch nguyệt quang không bị bắt nạt trong hoàng cung, nên ta đã trở thành bia đỡ đạn trong nhiều năm qua.
Cho tới khi nhà họ An của nàng ta được hoàng đế nâng đỡ có 1 tí địa vị, liền tìm lý do khiến gia đình ta sụp đổ.
Tới cuối cùng tất cả mọi người đều cảm thấy ta đáng đời, hoàng đế rõ ràng yêu thương ta như vậy, mà ta lại phản bội Hoàng thượng.
Đáng thương cho ta tới cuối cùng vẫn không hiểu, A Mặc rõ ràng yêu thương mình như vậy sao lại thay đổi nhanh đến thế?
Cẩu hoàng đế này khiến Đường Quả tức giận không nguôi, không những không bảo vệ được nữ nhân mình yêu thương, mà còn lợi dụng người thật lòng yêu hắn để làm bia đỡ đạn.
Hơn nữa chuyện buồn nôn hơn còn ở phía sau, năm đó vì để nhà họ Đường bán mạng cho hoàng thất, hoàng đế Hiên Viên Mặc lại nhờ người anh song sinh của hắn giúp đỡ, đợi nàng đủ tuổi cập kê, mỗi buổi tối đều thay thế hắn đi sủng hạnh quý phi.
Buổi sáng hắn vẫn yêu thương quý phi, để nàng tiếp tục là người phụ nữ được yêu thương nhất thiên hạ, dù bề ngoài Hiên Viên Mặc quản lý triều chính nhưng thật ra Hiên Viên Diệt mới là ẩn đế của quốc gia.
Thế nhưng nàng lại không hề hay biết gì về chuyện này, hôm nay chính là ngày nàng tới tuổi cập kê.
Nghe tới đây, Đường Quả không nhịn được chửi thề: “Tự đội mũ xanh cho mình, hoàng đế này cũng thật độc ác.”
Lúc này nha hoàn Mai Lan thêm nước nóng cho Đường Quả, vì một sự cố hồi nhỏ khiến mỗi khi mưa tới Đường Quả lại bị đau chân. Nếu không phải vì vậy cơ thể của Đường Quả thậm chí còn không kém đàn ông.
Nghĩ tới những năm nay nương nương phải chịu nhiều đau khổ, tiểu Mai Lan lại thương xót bật khóc.
Sau khi tắm xong, Đường Quả ngồi dựa vào giường, hệ thống lên tiếng hỏi: “Cô có muốn uống một viên Thống giác Bính tế hoàn không? “
Suy nghĩ tới những khổ sở mấy kiếp này Đường Quả phải chịu, hệ thống chu đáo đề nghị với nàng nhưng đề nghị này lại bị Đường Quả từ chối phũ phàng.
Xuyên không nhiều thế giới như vậy rồi Đường Quả chỉ thích chân thật, cơn đau trên cơ thể không là gì, giờ nàng chỉ là đau gối mà thôi, có một số người còn có kết cục thảm hơn nàng.
Hệ Thống lè lưỡi thầm cầu nguyện cho người nào đó, thủ đoạn của Đường Quả trước giờ chưa từng dừng lại ở việc đau đớn về thể xác.
Cùng lúc đó Hiên Viên Diệt mặc áo đen đã tới ngoài điện, đối với cách làm của em trai ngu ngốc, hắn rất khinh thường. Nếu không phải vì hắn không có hứng thú gì với ngai vị kia thì Hiên Viên Diệt sớm đã giết chết hắn trăm nghìn lần rồi.
Nghĩ tới đây hắn lấy một viên đơn dược ra, dù hắn đồng ý với em trai ngu ngốc kia nhưng cũng không thật sự muốn xảy ra chuyện gì với quý phi kia.
Thế nhưng khi hắn đẩy cửa bước vào, một nữ tử đang chăm chú đọc sách chớp mắt đã thu hút được sự chú ý của hắn, tim cũng không ngừng đập mạnh. Dược hoàn vốn cầm trong tay cũng bị hắn nhanh chóng giấu đi.
“Để quý phi đợi lâu rồi.”
Đâu ngờ hắn vừa hỏi han một câu cô đã trực tiếp nhào vào lòng hắn, cử chỉ yếu ớt nhỏ nhẹ, nào còn đâu dáng vẻ hống hách ngang ngược như trong lời đồn.
Hiên Viên Diệt khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thật không hiểu em trai ngu ngốc của hắn sao lại không thích nữ nhân dịu dàng chu đáo, lại cứ thích cỏ dại bên đường, hơn nữa dù là lần đầu gặp mặt nhưng trong lòng lại có cảm giác không nỡ làm nàng bị thương.
Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình ư?
Trực giác cuối cùng chiếm thế thượng phong. Lúc này hắn từ bỏ việc cho nàng uống thuốc. Nhưng nếu thật sự là nhất kiến chung tình vậy thì hắn phải lên kế hoạch chu đáo.
Nghĩ tới đây hắn đột nhiên ôm nàng lên.
“Cơ thể của quý phi vẫn chưa khỏi sao?”
Trước đó hắn đã biết Đường Quả rất gầy, nhưng không ngờ ôm lên lại giống như không có chút cân nặng nào, hơn nữa chỉ ôm nàng như vậy đã có một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
“Lúc nhỏ thiếp ham chơi nên rơi xuống nước, mỗi khi trời mưa lạnh đều sẽ bị đau chân. Phụ thân nói đây là bệnh phú quý, chỉ có thể tịnh dưỡng.”
Trong lúc nói chuyện, một ngọn gió thổi qua khiến Đường Quả nhíu mày lộ rõ vẻ đau đớn.
“Hoàng thượng, tối nay sợ là thiếp thân không thể thị tẩm.”
Gương mặt Đường Quả trắng bệnh, nhỏ giọng nói xin lỗi khiến Hiên Viên Diệt nhìn thấy mà đau đớn. Lúc này Hiên Viên Diệt không còn cách nào phớt lờ suy nghĩ trong lòng, ai sẽ thương khi nàng bị đau đây, có lẽ đó chính là nhất kiến chung tình.
Sau khi nghĩ kỹ thì sắc mặt tối sầm.
Nói ra thì thật buồn cười, nàng ấy lúc này còn tưởng rằng là Hiên Viên Mặc đang đối xử tốt với mình, nếu hôm nay người tới không phải là hắn thì giờ Đường Quả đã sớm bị ăn sạch rồi.
Hắn đưa tay ôm chặt nàng vào lòng. Nếu hắn đã động lòng với nàng vậy thì nữ nhân này chính là của hắn, dù là Hiên Viên Mặc cũng đừng hòng động vào.
Sau đó hắn dịu dàng đặt tay lên đầu gối của nàng, một cỗ nội lực dần truyền vào. Đường Quả có chút kinh ngạc.
“Thật sự không còn đau nữa.”
“Không đau là tốt, sau này ta sẽ xoa bóp cho nàng nhiều một chút.”
Nghe vậy Đường Quả xúc động nói:
“Trước đây chỉ có phụ thân đối xử với thiếp tốt nhất, giờ trên thế giới này lại có thêm một người có thể bảo vệ thiếp rồi.”
Thế nhưng Hiên Viên Diệt lại lập tức khó chịu. Người đối xử tốt với nàng không phải em trai ngu ngốc kia, nhưng gương mặt nhỏ nhắn đầy hạnh phúc này lại khiến hắn không thể nào tức giận.
Còn có thể làm sao? Đương nhiên là hắn lựa chọn tha thứ cho nàng rồi.
Đường Quả nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng Hiên Viên Diệt ở bên cạnh lại không buồn ngủ chút nào. Khóe môi nàng nhếch lên dường như đang mơ một giấc mộng đẹp, sự ghen tuông trong lòng cũng hiện ra.
Hắn không nhịn được mà cắn lên, không ngờ môi của nàng lại ngọt ngào tới vậy, nhất thời mê muội làm môi nàng ửng đỏ.
Buổi sáng tỉnh dậy Đường Quả cảm thấy cạn lời, ngủ một giấc thôi mà môi lại sưng lên thế này.
Do tối qua là ngày quý phi thị tẩm, vì vậy hôm nay giai nhân trong hậu cung đều tới chỗ nàng để thỉnh an.
Hoàng cung hiện giờ còn chưa lập hậu, Đường Quả chính là nữ nhân tôn quý nhất trong hoàng cung.
Vị trí của Bạch nguyệt quang An Ngưng Hương không quá bắt mắt, nhưng Đường Quả liếc mắt một cái đã nhanh chóng phát hiện ra.
Nói ra thì hoàng đế cũng rất chu đáo, dù bề ngoài nhìn có vẻ như ăn mặc sơ sài nhưng thực tế đều là chất liệu vải được tuyển chọn cẩn thận. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đau lòng kia rõ ràng đã viên phòng cùng hoàng đế. Xem ra tình cảm của hai người hiện giờ đã sâu đậm lắm rồi.
“Đường thêu trên trang phục của An mỹ nhân thật đặc biệt.” Đường Quả uống một ngụm trà nhẹ giọng nói.
Vừa nói xong, ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn theo.
“Quý phi nương nương chắc không phải đã thích y phục của An mỹ nhân rồi chứ? Nếu quý phi nương nương thích, được Hoàng thượng ân sủng như vậy thì muốn có vài cuộn vải như thế này không phải là dễ như trở bàn tay sao?”
Người nói chính là Lan tiệp dư, bề ngoài giống như là nói giúp Đường Quả, nhưng thực ra lại ngầm châm biếm Đường Quả ngang ngược bắt nạt người mới.
Lan tiệp dư này thực ra là tâm phúc của hoàng đế đặc biệt bồi dưỡng, sắp đặt ở bên cạnh để bảo vệ An Ngưng Hương.
Không thể không nói hoàng đế vì nữ nhân này thật sự đã dốc hết tâm tư.
“Nếu Lan tiệp dư đã nói thế vậy không bằng để An mỹ nhân nói xem kiểu vải này tới từ đâu? Có ý nghĩa gì?”
Nói rồi nàng ngáp một cái, để lại mấy người rồi định cáo từ.
Lan tiệp dư đần mặt ra, không những không giúp được An mỹ nhân mà ngược lại còn bị quý phi đánh một đòn.
“Lan tiệp dư nếu như cũng có được loại vải này nhất định phải mặc cho bổn cung xem đấy! Bổn cung rất tò mò, Lan tiệp dư liệu có vì vậy mà xinh đẹp hơn không?”
Lời của Đường Quả như kim đâm vào tim, ý tứ này tuyệt đối là nói nàng ta không đủ đẹp. Ả vừa nhập cung cũng không ngờ quý phi này lại còn ngang ngược hơn trong lời đồn nhiều.
Sáng hôm sau hoàng đế phái người mang tới cho Đường Quả các loại vải quý giá và bảo vật đếm không xuể, Đường Quả thích thú đánh giá những bảo vật này.
“Mới nói vài câu với Bạch nguyệt quang của hắn, hắn đã mang tới nhiều thánh ân như vậy, để nàng bị người khác căm thù.”
Nghĩ tới đây nàng vung tay bảo hạ nhân đem những xấp vải này may thành váy, sau này nàng muốn đổi mỗi ngày một bộ không trùng lặp ngày nào, bao gồm cả trang sức.
Hoàng đế nếu đã lựa chọn để nàng bị ghen tị vậy thì nàng sẽ hống hách tới cùng.
Ở bên đây Lý công công nói chuyện này với hoàng đế, mấy hôm nay Đường Quả mặc quần áo mới và trang sức ra ngoài huênh hoang khiến hoàng đế tức tới mức đập bàn.
Đường Quả xa hoa dâm đãng khiến hắn càng thêm ghét bỏ, nhưng càng như vậy, hắn lại càng dễ gài nhà họ mắc bẫy, càng có lý do quang minh chính đại đối phó với nhà họ Đường.
Quý phi ngang ngược đáng ghét như vậy khiến hắn làm những chuyện này cũng không còn áy náy nữa. Vả lại một người phụ nữ đã bị người khác chạm vào, hắn căn bản không có chút thương tiếc gì. Tuy nhiên, hắn lại quên mất là chính hắn tự tay tặng nàng cho người khác.
“Đi chuẩn bị thêm gấm vóc, lát nữa Trẫm sẽ đích thân mang tới cho nàng ta.”
Trong phòng Mai Lan đang lo lắng cho chủ tử, gần đây biểu hiện của Đường Quả thật sự có chút quá ngang ngược, tới nàng cũng nhận ra Đường Quả như vậy sẽ đắc tội với người khác.
Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net !
Đường Quả cười nhẹ thử các trang sức.
“Bổn cung rất khoa trương sao? Nhưng những thứ này là Hoàng thượng ban thưởng, chẳng lẽ không phải ý ngài là để ta mặc hàng ngày cho mọi người xem sao?”
Bước chân của hoàng đế dừng lại ngoài cửa, không ngờ Đường Quả lại hiểu ý hắn như vậy.
Đường Quả trong phòng đã bắt đầu màn biểu diễn động lòng người.
“Hoàng thượng nếu đã lựa chọn sủng ái bổn cung như vậy thì chứng minh ngài ấy có tự tin bảo vệ được ta. Ta thích đồ người tặng như vậy có lẽ người sẽ rất vui, hơn nữa người đã nói với ta nhất định sẽ không để ta bị bắt nạt trong hậu cung này.”
Nàng trước đây cũng vì nghe những lời dối gian này mới cho rằng Hiên Viên Mặc thích nàng, không che giấu mà bộc lộ bản tính của mình, tới cuối cùng mới rơi vào kết cục thảm hại như thế.
Thế nhưng hoàng đế lúc này sắc mặt đã dịu dàng trở lại, cơn giận trong lòng cũng vì lời của Đường Quả mà tiêu tan.
Đường Quả hống hách ngang ngược nhưng lại thật lòng với hắn, nghĩ tới đây hắn đẩy cửa bước vào.
“Quý phi đang nói gì trẫm thế?”
Giọng của hắn khiến Đường Quả vui tới phát cuồng, lập tức bỏ đồ chơi trong tay xuống, không còn dáng vẻ cao ngạo trước mặt người khác, nhào vào lòng hắn. Nhưng hành động thân mật như vậy lại khiến hắn cứng đờ, sau đó khéo léo đẩy nàng ra.
“Quý phi, giờ là ban ngày.”
Nhưng nàng lại nghịch ngợm nháy mắt:
“Ở đây không có ai mà! A Mặc, Lý công công nói A Mặc muốn tới tìm ta, ta đã bảo hạ nhân lui xuống hết rồi.”
Mai Lan hiểu chuyện cũng chuồn đi từ sớm, sau đó Đường Quả mang cháo hạt sen chuẩn bị sẵn tới, trong ký ức tên cẩu hoàng đế này thích nhất là ăn cháo.
Đường Quả nhìn đầy mong chờ khiến hắn không thể từ chối, nhưng cũng phải nói:
“Mùi vị vô cùng ngon!”
“Chàng thích là được, A Mặc sau này muốn ăn gì thì tới chỗ ta, ta sẽ chuẩn bị trước cho chàng.”
“Phòng bếp của quý phi thật sự không tồi, thật làm Trẫm muốn cướp về hưởng thụ.”
Trong mắt Đường Quả đầy tình yêu khiến Hiên Viên Mặc rất khó tìm ra điểm bất thường, nhưng vì vậy lại khiến hắn cảm thấy bất an. Nếu cứ tiếp tục ở đây sợ là sẽ xảy ra chuyện nên hắn liền vội vàng kiếm cớ rời đi.
Buổi tối Hoàng đế vẫn lật thẻ bài của Đường quý phi, người tới vẫn là Hiên Viên Diệt.
Vừa đi tới hắn đã bá đạo ôm lấy nàng.
“Quý phi, Trẫm muốn ăn cháo hạt sen.”