28
Điểm đến đầu tiên là Thanh Khâu.
“Ai mà chẳng muốn gặp yêu hồ nổi tiếng chứ!”
Kính Xí không thèm nghe lời khuyên của ta, cứ nhất quyết đi.
Các yêu hồ ở Thanh Khâu đều dễ thương, nhưng mỗi người lại có một sở thích nhỏ.
Đại trưởng lão của họ đẹp mê hoặc lòng người, lại thích sưu tầm những thứ kỳ lạ, bao gồm cả ta, người đã nổi danh ở tứ hải bát hoang từ nhỏ!
“Chắc hẳn Đại trưởng lão của họ rất thích ngươi.”
Nghĩ lại chuyện trước đây, ta cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc .
Người tuy hiếm có, nhưng cũng không phải chưa từng thấy. Tuy nhiên, loại lai giữa người và rồng như ta và Kính Xí là duy nhất trong thiên hạ.
Loài hồ ly vốn thích những sinh vật quý hiếm mà!
“Ôi, ai mà chẳng muốn vuốt hồ ly chứ?”
29
Không chỉ Đại trưởng lão, cả tộc hồ ly đều rất quý mến chúng ta.
Nhưng Kính Xí vẫn có vẻ thất vọng:
“Không giống với những gì ta tưởng.”
Kính Xí muốn vuốt hồ ly, nhưng hóa ra lại bị vuốt ngược. Nàng còn phải biến đuôi rồng ra, và ta cũng không ngoại lệ, phải để lộ sừng rồng khó khăn lắm mới giấu được.
Lý do chúng ta không rời đi ngay là vì một phần tộc hồ rất rộng rãi, nắm rõ điểm yếu của tộc rồng. Phần còn lại là vì Kính Xí tuy ngoài miệng từ chối, nhưng trong lòng lại mê mẩn cái đuôi hồ ly, không rõ ai mới là người chiếm lợi.
“Hay chúng ta đi thôi?”
“Phàm nhi, sao chúng ta không phải là hồ ly nhỉ?”
“Rồng thì ngươi không chấp nhận, còn hồ ly thì được sao?”
Nàng đáp:
“Ta thích những thứ có lông, còn rồng thì nhẵn nhụi, nhìn phát sợ.”
“Rồng oai phong lẫm liệt mà!”
Ta nói, thực ra ta vẫn rất thích rồng, vì trông thật bá khí.
“Vậy mà ngươi lại sợ khi ta đưa sừng rồng và đuôi cho ngươi.”
Kính Xí trách.
“Xin ngươi, những thứ đó là từ cơ thể ngươi nhổ ra, nhìn thật kinh khủng. Ngươi nghĩ xem, nếu ta bẻ cánh tay mình ra rồi gắn vào ngươi, ngươi có muốn không?”
Kính Xí nhìn ta một lúc rồi khẳng định:
“Ngươi chắc chắn sẽ không nỡ!”
Vấn đề không phải là nỡ hay không, mà là ta không thể chấp nhận được. Ta chỉ muốn lắc đầu để nàng tỉnh ra.
30
Kính Xí đang ôm Đại trưởng lão phơi nắng, bên cạnh là một nhóm tiểu hồ ly, còn trên đuôi nàng có Tam trưởng lão đang nằm.
Ta biết đó là Tam trưởng lão giữa bầy hồ ly vì bà là hồ ly đỏ năm đuôi duy nhất của tộc, những con khác có ít đuôi hơn hoặc có màu lông khác.
“Phàm nhi tới rồi.” Kính Xí gọi.
Đột nhiên ta thấy đầu mình nặng xuống, nhìn lại thì thấy Nhị trưởng lão không biết từ đâu nhảy ra, hai chân trước giữ chặt lấy sừng rồng của ta.
Nhị trưởng lão là một con hồ ly có bộ lông loang lổ, đuôi thì đỏ, còn phần thân trắng muốt, trông như thể cái đuôi được mượn từ đâu đó, rất kỳ lạ.
“Cẩn thận, đầu ta sắp rớt rồi.”
Ta nói.
“Phàm nhi, đi nào.”
Nhị trưởng lão nắm sừng rồng của ta cứ như đang nắm tay lái.
Ngài dẫn ta đến bờ hồ, rồi nằm trên đầu ta phơi nắng, vừa ngắm mình dưới nước vừa kể lại những ngày huy hoàng xưa cũ.
Ta hỏi ngài:
“Vậy tại sao ngài lại chỉ ở trong tộc hồ thôi?”
Ngài vẫy đuôi, khiến đầu ta như nở ra một đóa hoa đỏ:
“Cũng tại vì nợ nần, Phàm nhi, sau này ngươi chọn bạn đời nhất định phải chọn người hào phóng.”
Nhị trưởng lão cứ tiếp tục kể về các bạn đời của ngài, ta nghe rất say mê, tay vô thức vọc nước. Ngài nhắm mắt hỏi ta có thấy nóng không.
Thực ra nắng không gắt, nhưng lông nhị trưởng lão như áo choàng lông, ta thành thật gật đầu.
Ngài đưa ta một viên ngọc hàn băng, tỏa ra hơi lạnh:
“Nói xem, sao ngươi có sừng rồng mà không thể tu luyện được nhỉ?”
“Ta đâu có nội đan.”
“Haiz, nghĩ tới chuyện ngươi rồi sẽ chết, ta lại thấy buồn. Loại rồng con ngoan ngoãn như ngươi thật hiếm có.”
Ta nghĩ ngài chỉ thích có một con rồng con làm thảm lót. Nhưng vì rồng vốn kiêu hãnh, lại không thích thứ có lông, nên không dễ gì tìm được người như ta.
“Ta vẫn sẽ sống rất lâu.”
Phụ mẫu đã cho ta bao nhiêu kỳ trân dị bảo, lại còn có thể nhờ vả Diêm Vương, ngàn năm cũng không thành vấn đề.
“Dù vậy, ngươi vẫn sẽ chết trước ta, thật là đứa nhỏ yểu mệnh.”
Ta im lặng. Thật ra sống ngàn năm cũng không tệ mà. Nhị trưởng lão nói:
“Khi nào có thời gian ta sẽ xem có cách nào giúp ngươi sống lâu hơn không.”
31
Sau vài năm ở lại tộc hồ, ta và Kính Xí cuối cùng quyết định rời đi.
Nhưng khi đến điểm tiếp theo, chúng ta lại xảy ra tranh cãi.
Kính Xí muốn gặp thần thú Bạch Trạch, còn ta thì không.
Bạch Trạch không chỉ thông tuệ mọi điều mà còn tinh thông thuật đọc tâm, mọi bí mật đều không thể giấu giếm trước mắt hắn.
“Kỳ diệu như vậy, chúng ta phải đi xem chứ.”
“Ngươi y như người đi tham quan sở thú vậy.”
Kính Xí nhỏ giọng:
“Đó là thần thú đấy, ta và ngươi khác nhau. Ngươi đã quen gặp những sinh vật này rồi, còn ta mới tới đây.”
Thế là, ta hỏi nàng về những chuyện trước đây, chủ yếu là những chuyện trước khi nàng bắt đầu tu luyện.
“Ta cứ tưởng mình đang sống trong cuốn tiểu thuyết tranh đấu gia tộc, còn đang định tiến xa hơn thành cuộc đấu tranh hậu cung.
Ta thậm chí còn tính nếu may mắn thì có thể làm nữ hoàng, sau đó khởi xướng cách mạng công nghiệp, đảm bảo tên ta sẽ lưu danh sử sách. Nhưng rồi ta đột nhiên biết bay…”
“Rồi sau đó thì sao?”
Ta lắng nghe chăm chú, cuộc sống của nàng thật phong phú đa sắc.
“Sau đó, dĩ nhiên là bắt đầu tu luyện rồi, từ Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, ta muốn từng bước tiến lên đỉnh cao.”
Ta vỗ tay khen ngợi:
“Ngươi thật là lợi hại!”
“Tất nhiên rồi, nếu sớm biết có thể tu tiên, ta đã không phí thời gian vào đấu tranh gia tộc rồi.”
32
Cuối cùng ta vẫn không cản nổi nàng, đành cùng nàng đi gặp Bạch Trạch, nhưng ta kiên quyết không bước vào.
Không còn cách nào khác, nàng đành học theo cách Tôn Ngộ Không vẽ vòng tròn cho Đường Tăng, cũng vẽ cho ta một vòng tròn bảo vệ.
“Đừng bước ra ngoài đấy.”
“Ta đâu có ngu.”
Kính Xí ra khỏi chỗ Bạch Trạch nhanh hơn ta tưởng, như thể bị ma quỷ đuổi theo. Nàng túm lấy ta rồi cất cánh bay ngay.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Quá đáng sợ, hắn cái gì cũng biết.”
“Ta đã nói rồi mà, ngươi không nghe.”
Nàng há miệng định nói gì đó rồi lại thôi. Thấy vậy, ta liền hỏi:
“Ngươi có phải đã bị hắn đọc ra tâm tư xấu nào đó không?”
Nàng lập tức phản bác:
“Không có, ta có thể có tâm tư xấu gì chứ?”
“Đừng giấu ta, ngươi chưa từng đọc tiểu thuyết à? Những kẻ không biết giữ mồm giữ miệng cuối cùng đều bị hành hạ thảm thương.”
Nàng nói lớn tiếng:
“Ta trong lòng trong sạch, chỉ là bị hù dọa thôi.
Ngươi lần đầu gặp hắn, chẳng phải cũng sợ đến mất hồn sao?”
Ta nhớ lại lần đầu gặp Bạch Trạch, vội gật đầu. Thuật đọc tâm thật quá đáng sợ, đến bây giờ, ta vẫn nhớ ánh mắt hắn nhìn ta lúc đó.
Chẳng lẽ lúc ấy hắn đã biết được nguồn gốc của ta sao?
Nghĩ lại, ta chợt cảm thấy rùng mình:
“Sợ đến chết khiếp.”
“Thế nên ta phải chạy ngay chứ sao.”
Ta an ủi Kính Xí:
“Yên tâm đi, dù hắn nhìn ra được, hắn cũng sẽ không nói ra đâu.”
Nếu không thì bọn ta đã bị đánh chết từ lâu rồi, ai cũng không muốn bí mật của mình bị phơi bày khắp nơi.
33
Kính Xí nói muốn ta mở mang tầm mắt nên đưa ta đến Ma giới.
“Ngươi sẽ không gây rắc rối chứ?”
“Có ngươi đi cùng, sao ta gây rối được?”
Kính Xí đáp ngay.
“Vậy là nếu không có ta, ngươi thật sự muốn gây rối?”
Lần trước, nàng và ca ca đã bị thương ở đây. Kính Xí rất mạnh, ca ca ta cũng không yếu, nhưng cả hai vẫn không đối phó nổi những lão ma giới đó.
Ta ước gì có thể ngày ngày kè kè bên nàng, nhưng Ma giới thật quá hấp dẫn, ta không thể kiềm chế mà mê đắm khám phá mọi nơi.
Đến khi ta nhận ra, Kính Xí đã lén lút trà trộn vào ma cung, bước tiếp theo là chuẩn bị chọn phi.
“Sao lại như vậy, ngươi muốn làm gì?”
“Họ có một báu vật, ta muốn có được nó. Yên tâm, lần này ta không đánh nhau giết chóc đâu.”
Ta ngạc nhiên:
“Vậy ngươi định dùng trí sao?”
“Coi như vậy đi, ta còn học được vài chiêu từ trưởng lão của tộc hồ, giờ chính là lúc dùng đến.”
Ta càng kinh ngạc:
“Ngươi còn học được gì sao?”
Không phải ngày nào nàng cũng đắm chìm trong mấy thứ lông lá đó sao?
“Ngươi ở bên Nhị trưởng lão cả ngày, chẳng lẽ không học được gì sao?”
Kính Xí thắc mắc.
Không có gì cả, Nhị trưởng lão chỉ kể ta nghe chuyện tình ái của ngài thôi. Đúng là khác biệt giữa thiên tài và học trò dốt!
34
Nếu cuộc đời ta là một cuốn tiểu thuyết, thì Kính Xí đích thực là nhân vật chính.
Ngày đại hôn của nàng, nàng đã trộm báu vật rồi dắt ta bỏ trốn ngay trong đêm.
“Thế này không ổn đâu?”
Cảm giác như lừa tình lừa tiền, không biết Ma Tôn có chịu nổi không.
Kính Xí đưa ta đến ngọn núi trước đây, nơi mà chúng ta bắt đầu giấc mơ, và cho ta xem báu vật của Ma giới – một viên châu xám xịt. Ta tò mò sờ thử, nhưng không có phản ứng gì:
“Sao không có động tĩnh gì nhỉ?”
Kính Xí hỏi:
“Thích không?”
Ta lắc đầu:
“Không đẹp lắm.”
“Ca ca ngươi nói, thứ này có thể thay thế nội đan.”
Ta nhìn Kính Xí, thì ra linh cảm của ta là đúng, nàng vẫn chưa từ bỏ.
“Ngươi muốn cái này hay muốn nội đan của ta?”
“Ta không muốn gì cả.”
“Đừng lòng vòng nữa, vẫn là dùng của ta thôi. Ai biết được báu vật của Ma giới có vấn đề gì không.”
Nói rồi, nàng thu lại viên châu, dùng định thân thuật trói ta lại, lần này còn chặn cả miệng ta, để mặc ta cho nàng định đoạt.
Nhưng ít ra nàng cũng chu đáo, còn biết che mắt ta lại.