20
Từ khi bị Phí Ngôn Xuyên phát hiện thân phận, ta càng thêm lười biếng, suốt ngày chỉ ru rú trong tẩm cung đọc thoại bản.
Không hiểu hắn lên cơn gì, sai người đổi hết đống thoại bản cũ, thay toàn bộ bằng các câu chuyện nam nữ vừa gặp đã yêu.
Dạo này, ta cảm nhận rõ ràng rằng cung nữ, thái giám xung quanh mình nhiều lên, ngay cả Tiểu Liên cũng được bổ sung thêm hai cung nữ khác. Hai người mới này đều do Phí Ngôn Xuyên an bài và biết rõ thân phận của ta.
Hôm nay, ta yếu ớt nằm trên giường, bụng dưới đau quặn như bị xé thịt.
Ta vẫy tay gọi:
“Tiểu Liên…”
Tiểu Liên và mấy cung nữ khác vội vã lại gần, Tiểu Liên đặt túi chườm nóng bên cạnh tay ta:
“Như mọi lần, mỗi khi bệ hạ đến kỳ đều đau vài ngày. Bệ hạ hãy ôm túi chườm này để làm ấm bụng.”
Ta rên rỉ vài tiếng, ôm túi chườm vào bụng:
“Tiểu Liên, ngươi thật tốt.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Phí Ngôn Xuyên bước ra từ sau bình phong.
Giọng nói trầm lạnh của hắn vang lên:
“Giờ thì biết đau rồi?”
Ta hé mắt nhìn hắn, cơn đau bụng dường như càng dữ dội hơn.
Ta dùng ánh mắt chất vấn Tiểu Liên:
“Ai đã báo cho hắn?”
Tiểu Liên lùi lại vài bước nhường chỗ, nhân tiện lắc đầu tỏ ý không biết.
Phí Ngôn Xuyên ngồi xuống bên giường, cúi mắt liếc ta:
“Mấy ngày trước, chẳng phải bệ hạ còn đòi ăn đá bào sao? Giờ thì biết đau rồi?”
Ta trở mình, giả vờ không nghe thấy.
Hắn khẽ cười nhạt:
“Dậy đi.”
Ta rầu rĩ hỏi:
“Dậy làm gì?”
“Uống thuốc.”
“Ta đã đau thế này mà ngươi vẫn không tha cho ta sao?”
Giọng hắn pha chút dỗ dành:
“Ta đã bảo Lý Ngự y kê cho bệ hạ thang thuốc ôn cung. Nếu bệ hạ chịu dậy uống, ngày mai ta sẽ sai người mang thêm thoại bản mới đến.”
Ta hơi động lòng:
“Có bao nhiêu quyển?”
Hắn thản nhiên:
“Mỗi ngụm thuốc là một quyển.”
Ta rên rỉ bò dậy khỏi giường, miệng không quên lầm bầm:
“Nếu một ngày nào đó ta chết, chắc chắn là bị ngươi hại chết.”
Có lẽ vì hắn đã từng hứa không giết ta, hoặc vì dạo gần đây hắn quá nuông chiều ta.
Điều đó khiến ta không còn sợ hắn như trước và dám nói những lời mà ngày xưa không dám.
Phí Ngôn Xuyên liếc nhìn ta:
“Nếu thật như vậy, mong bệ hạ đừng tha cho ta.”
21
Ta nhăn nhó bưng bát thuốc lên:
“Yên tâm, nếu làm quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Ta sẽ bám lấy ngươi mãi.”
“Vậy thì tốt.”
Sau khi kết thúc kỳ săn bắn và trở về cung, dường như có gì đó đã thay đổi, nhưng cũng dường như mọi thứ vẫn như cũ.
Thay đổi là ở chỗ toàn bộ người hầu trong cung ta đều bị hắn thay thế, và những lần “thị tẩm” theo lệ cũng không còn.
Còn không đổi là ta vẫn phải dậy sớm lên triều, đối diện với những lời tấu sớ của đám đại thần.
Ngồi trên ngai vàng, ta cố gắng nhịn ngáp khi nhìn họ bàn luận chuyện triều chính.
Ta ngồi đây chẳng qua là để gật gù vài cái, sau đó đáp:
“Tất cả nghe theo ý kiến của Thái úy.”
Rồi ban chiếu chỉ theo quyết định của họ.
Nhưng hôm nay rõ ràng không giống mọi khi.
Lão hồ ly Tể tướng bước ra:
“Bệ hạ, vi thần có việc khẩn cần tấu trình.”
Trong lòng ta dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu:
“Tể tướng cứ nói.”
Tể tướng cầm tấu chương, cung kính thưa:
“Hậu cung hai năm nay không có tin vui. Thần nghe nói các ngự y đã khám qua cho các nương nương, không ai có vấn đề gì. Ngự y cũng từng khám cho bệ hạ và xác nhận bệ hạ hoàn toàn khỏe mạnh. Thần không hiểu vì sao đến nay vẫn chưa có hoàng tử”.
“Cho đến một ngày, thần nghe được một tin đồn, liền hiểu ra tất cả.”
Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Ta siết chặt tay lên tay vịn của long ỷ.
Hít một hơi thật sâu, ta cất giọng hỏi:
“Tin đồn gì?”
Tể tướng đầy vẻ chắc chắn:
“Nương nương không có hoàng tử là vì bệ hạ vốn không phải nam nhân mà là nữ nhân!”
Lời vừa thốt ra, các quan thần phía dưới lập tức xôn xao:
“Chuyện này là thật sao?”
“Không ngờ bệ hạ lại là nữ nhân? Tin này có đáng tin cậy không?”
Ta cố gắng giữ bình tĩnh:
“Lời này không thể nói bừa. Tể tướng có chứng cứ gì không?”
Tể tướng thẳng lưng, đáp lời điềm tĩnh:
“Thần dám nói thì tất nhiên có chứng cứ.”
Tể tướng hơi nghiêng mặt, cất giọng gọi lớn:
“Người đâu, lên đi.”
Một nữ nhân trong trang phục cung nữ bước vào từ bên ngoài, quỳ xuống hành lễ:
“Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc.”
Tể tướng liếc nàng một cái rồi nói:
“Ngươi hãy nói những gì mình biết và đã chứng kiến cho mọi người nghe.”
Cung nữ run rẩy, cúi người thưa:
“Nô tỳ từng là cung nữ bên cạnh bệ hạ. Mọi việc hầu hạ gần gũi như thay y phục, tắm rửa, chỉ có Tiểu Liên một mình làm.
“Nô tỳ còn từng nghe…”
Tể tướng thúc giục:
“Nghe được gì? Hãy nói rõ ràng để mọi người cùng nghe.”
Cung nữ cúi thấp người hơn, đáp:
“Nô tỳ từng nghe bệ hạ và Thái úy đích thân thừa nhận bệ hạ là nữ nhân.”
Bên dưới lập tức náo động.
Những khớp tay ta đang siết chặt bỗng nhiên buông lỏng. Trong tình huống này, ta lại càng trở nên bình tĩnh.
Dự cảm xấu cuối cùng đã thành sự thật.
Biết ngay tể tướng mở miệng ra sẽ chẳng có lời nào tốt lành, không ngờ lần này lại là đòn chí mạng.
Chẳng lẽ ta thực sự khó thoát khỏi cái chết sao?
Ánh mắt ta vô thức nhìn về phía Phí Ngôn Xuyên.
Hắn vẫn bình tĩnh như thường ngày, thậm chí còn trao cho ta một ánh mắt trấn an.
Tể tướng cung kính thưa:
“Thần mạn phép hỏi, lời cung nữ nói có đúng không, bệ hạ?”
Vào thời khắc này, dù biện minh cũng vô ích. Ta vừa định mở miệng thừa nhận.
“Đúng vậy.”
Phí Ngôn Xuyên đã cất lời trước ta:
“Nhưng đúng thì sao?”
22
Phí Ngôn Xuyên bước lên vài bước, khí thế áp đảo, đôi mắt sắc bén đối diện với tể tướng:
“Bệ hạ là con duy nhất của tiên hoàng. Nếu bệ hạ không kế vị, chẳng lẽ tể tướng định kế vị sao?”
Tể tướng bị khí thế của hắn dọa cho nghẹn lời, không dám đối diện:
“Thái úy chẳng lẽ điên rồi? Nữ nhân xưng đế? Thật là hoang đường!”
Phí Ngôn Xuyên lạnh lùng đáp trả:
“Tại sao không thể? Bệ hạ đã cai trị hai năm nay, từng có quyết sách nào sai lầm chưa? Đã từng xảy ra chuyện lớn nào chưa?”
Tể tướng không chịu nhượng bộ:
“Bệ hạ không xảy ra chuyện là vì bệ hạ không nắm thực quyền, mọi việc đều do Thái úy ngài quyết định.”
Ánh mắt Phí Ngôn Xuyên trở nên u ám:
“Nếu đã như vậy, bản vương sẽ tiếp tục đứng bên cạnh bệ hạ. Tể tướng còn lo ngại gì?”
Tể tướng lạnh lùng cười:
“Một đất nước lớn lại giao vào tay nữ nhân, bảo các triều thần sao có thể tâm phục? Bách tính làm sao yên lòng? Về sau xảy ra chuyện chính là nguy cơ diệt quốc!
“Thần nhớ rằng, tiên hoàng Chiêu Đế còn một người cháu bốn đời, chính là Tài Anh vương, nổi tiếng khiêm nhường, tài năng xuất chúng, hiện đang ở Lịch Thành.”
Tiên hoàng Chiêu Đế? Chẳng phải là hoàng đế đời trước nữa sao?
Con cháu bốn đời?
Hay thật, kiếm đâu ra tận người ngoài ngũ đại tông thân để tranh quyền.
Ta hỏi:
“Ý tể tướng là gì?”
Tể tướng giữ thái độ cung kính nhưng không kém phần sắc bén nói:
“Việc một quốc gia lại để một nữ nhân làm hoàng đế quả thực là điều hoang đường. Thần cả gan tiến cử Tài Anh Vương thay thế bệ hạ, đồng thời phế bỏ thân phận bệ hạ và giam vào thiên lao.”
Ta hít sâu một hơi, lòng dậy lên nỗi lạnh giá.
Ta chưa từng thấy vị hoàng đế nào lại khốn đốn như chính bản thân mình.
Phí Ngôn Xuyên thong thả xoay chiếc nhẫn trên ngón tay:
“Bản vương xem thử ai dám động vào?”
Ngay sau đó, một đội ngũ bước chân nhịp nhàng từ bên ngoài tiến vào, khí thế uy nghiêm bao trùm khắp điện, mang đến áp lực đè nặng không khí.
Tống Tề tiến đến bên cạnh Phí Ngôn Xuyên, cung kính thưa:
“Ngự lâm quân đã bao vây cả bên trong lẫn bên ngoài điện.”
“Ừm.” Phí Ngôn Xuyên điềm nhiên bước đến chính giữa đại điện, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ quan viên:
“Ai còn ý kiến gì nữa không?”
Bên dưới, toàn bộ bá quan văn võ đều cúi đầu im lặng, không ai dám mở miệng.
Giọng nói trầm ổn của Phí Ngôn Xuyên vang vọng khắp đại điện:
“Bệ hạ chính là bệ hạ, điều đó mãi mãi không thay đổi. Thứ cần thay đổi là những suy nghĩ cố chấp của các ngươi.”
Ta ngẩn ngơ nhìn bóng lưng che chắn trước mặt mình.
23
Hôm đó, các triều thần không dám lớn tiếng phản đối trước mặt Phí Ngôn Xuyên, nhưng sau đó lại đồng loạt đình triều.
Mấy ngày liền ta không thượng triều, số thị vệ tuần tra quanh cung điện cũng tăng lên gấp đôi.
Trong tình cảnh khiến người ta bất an như vậy, đến cả sách truyện cũng không giúp ta tĩnh tâm, trong khi Phí Ngôn Xuyên vẫn thản nhiên thưởng trà.
Phí Ngôn Xuyên ngước mắt, lạnh nhạt nhìn ta:
“Mặt thần có dính gì sao?”
Ta vội giải thích:
“Ngươi trông có vẻ nhàn nhã, gần đây bọn họ có yên tĩnh lại chưa?”
Phí Ngôn Xuyên chậm rãi xoay chén trà trong tay:
“Bệ hạ rất mong thần bận rộn sao?”
Ta lắc đầu:
“Không phải.”
Chợt nhớ đến chuyện thân phận của ta đã bị bại lộ, ta cất tiếng hỏi:
“Phí Ngôn Xuyên, nếu ta tiếp tục làm hoàng đế, vậy hoàng tử mà ngươi muốn thì sao? Ta không thể để các phi tần trong hậu cung mang thai được.”
Khóe môi Phí Ngôn Xuyên khẽ cong, giọng nói mang theo chút thử thách:
“Không phải còn thần sao? Thần nguyện ý cùng bệ hạ sinh hoàng tử.”
Ta nhíu mày, nghiêm mặt nói:
“Ngươi đừng trừng phạt ta như vậy.”
Phí Ngôn Xuyên rõ ràng cứng người lại, nghiến răng:
“Tống Tri Y, người ngoài việc nói dối còn giỏi chọc giận người khác.”
Sau khi biết được thân phận thực sự của ta, Phí Ngôn Xuyên đã ép ta phải khai ra tên thật.
Từ đó, hắn chưa từng gọi ta là Tống Tri Ngật nữa.
Ta co người lại, giả vờ không nghe, nhấp một ngụm trà nhỏ.
….
Trời sang thu, hoa trong ngự hoa viên bắt đầu héo úa, chỉ cần gió thổi nhẹ cũng rụng xuống.
Ta siết chặt ngón tay:
“Phí Ngôn Xuyên.”
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Giọng ta nhẹ như làn gió thoảng:
“Phí Ngôn Xuyên, ta sẽ chết sao?”
Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào ta, giọng nói mang theo sự quả quyết tuyệt đối:
“Không.”
“Chỉ cần thần còn sống trên đời này, bệ hạ mãi mãi là bệ hạ.”
24
Những ngày tháng như vậy trôi qua vài hôm, đột nhiên Phí Ngôn Xuyên trở nên bận rộn, có ngày cả bóng dáng cũng không thấy.
Cho đến khi Phí Ngôn Xuyên bất ngờ sắp xếp thị vệ thân cận của hắn ở bên cạnh ta, lòng ta chợt trỗi lên sự bất an.
Biết mình không giúp được gì, để tránh gây thêm phiền toái cho Phí Ngôn Xuyên, ta cùng Tiểu Liên ở lì trong tẩm cung được bảo vệ nghiêm ngặt, không bước ra ngoài.
Cho đến một ngày, Tống Tề từ bên ngoài lảo đảo chạy vào, trên người còn vết máu.
Tống Tề giữ chặt cổ tay ta:
“Không còn thời gian nữa, đắc tội rồi bệ hạ.”
Hắn kéo ta ra khỏi tẩm cung, chạy về phía một góc khuất. Chúng ta chui vào trong giả sơn, Tống Tề cúi xuống sờ soạng, nhấn vào một tảng đá.
Âm thanh ma sát vang lên, mặt đất bên dưới từ từ di chuyển.
Khi âm thanh dừng lại, một cầu thang dẫn xuống phía dưới hiện ra dưới chân chúng ta.
Tống Tề giơ tay ra hiệu:
“Bệ hạ, xin hãy tạm thời ẩn náu ở đây. Khi bệ hạ trở ra, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Tiểu Liên đi trước vài bước thăm dò, nàng nhẹ nhàng đỡ lấy tay ta:
“Thưa bệ hạ, xin hãy cẩn thận, nô tỳ sẽ dìu người đi.”
“Đợi đã.”
Ta nắm lấy tay áo của Tống Tề, truy hỏi:
“Ý ngươi vừa nói là sao? Làm sao lại nói đợi đến khi ta ra ngoài mọi chuyện sẽ kết thúc?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phí Ngôn Xuyên đâu? Hắn đang ở đâu?”
Tống Tề cúi đầu đáp:
“Thưa bệ hạ, đây là lệnh của Thái phó, ngài ấy căn dặn thuộc hạ phải bảo vệ bệ hạ an toàn, những chuyện khác thuộc hạ hoàn toàn không rõ.”
Tống Tề là thị vệ thân cận bên cạnh Phí Ngôn Xuyên, mọi việc lớn nhỏ đều qua tay hắn, làm sao có thể nói rằng hắn không biết gì khi được cử đến bảo vệ ta?
“Ta không tin!”
Ta nhíu chặt mày, giọng đầy cương quyết:
“Ngươi nói hay không? Nếu không nói, ta sẽ không trốn xuống đó, ta sẽ đi tìm hắn!”
Tống Tề nhìn ta, vẻ mặt đầy khó xử:
“Xin bệ hạ đừng làm khó thuộc hạ.”
Ánh mắt ta liếc qua thắt lưng của hắn, nhận thấy cơ hội, ta nhanh như chớp rút lấy thanh kiếm bên hông hắn.
Ta quay ngược lưỡi kiếm, đặt sát cổ mình, nghiêm giọng:
“Phí Ngôn Xuyên chẳng phải bảo ngươi phải bảo vệ ta sao? Nếu ta xảy ra chuyện, ngươi cũng không thoát được trách nhiệm, đúng không?”
“Bệ hạ!” Tiểu Liên và Tống Tề đồng thanh kêu lên.
Ta nghiến răng, giọng điệu gay gắt:
“Ngươi nói không?”
Tống Tề cắn răng, cuối cùng thốt lên:
“Tể tướng dẫn theo Tài Anh Vương mang quân từ bên ngoài vào hoàng cung. Thái phó đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần đợi viện quân từ bên ngoài tiến vào.”
Ta truy vấn tiếp:
“Bọn họ lấy đâu ra binh lính? Phí Ngôn Xuyên thì sao?”
Tống Tề khẽ thở dài:
“Hai năm qua, Tể tướng và Tài Anh Vương đã âm thầm chiêu binh mãi mã. Thái phó… Thái phó bị thích khách đâm vào bụng. Khi Tể tướng và những kẻ kia tiến vào cung, nếu không thấy bệ hạ, nhất định sẽ lùng sục khắp nơi. Để kéo dài thời gian, Thái phó đã giả trang thành bệ hạ, nằm trên long sàng.”
Nghe vậy, ta nắm chặt lấy chuôi kiếm, đôi môi mím lại đến tái nhợt:
“Tại sao hắn lại làm như vậy…”
Tống Tề cúi đầu, giọng trầm thấp:
“Thái phó có thể cản được một thời gian, nếu đổi lại là người khác, e rằng không thể cầm cự nổi một khắc. Thuộc hạ đã khuyên ngài ấy, nhưng Thái phó đã quyết ý.”