Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HÓA RA BỆ HẠ LÀ NỮ TỬ Chương 1 HÓA RA BỆ HẠ LÀ NỮ TỬ

Chương 1 HÓA RA BỆ HẠ LÀ NỮ TỬ

9:34 chiều – 27/11/2024

Ta là một hoàng đế.

Nhưng ta có một bí mật mà rất ít người hay biết đến.

Về sau, ánh mắt của Thái sư Phí Ngôn Xuyên nhìn ta dần trở nên kỳ lạ.

Cho đến một ngày, hắn dùng đôi mắt sâu thẳm, nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Ta, giọng nói khàn khàn, xen lẫn tiếng cười lạnh lẽo:

“Hóa ra bệ hạ là một nữ tử.”

1

Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh như Diêm Vương, Ta run rẩy đưa tay cho ngự y bắt mạch.

Ta sợ hãi, bởi Ta vốn chỉ là một hoàng đế bù nhìn cải trang thành nam nhân.

Người biết bí mật này không nhiều, nhưng Triệu ngự y trước mặt lại là một trong số đó.

Còn lý do vì sao ta để ngự y bắt mạch, chuyện này phải bắt đầu từ Thái sư Phí Ngôn Xuyên.

Hai năm trước, khi ta vừa ngồi lên long ỷ, chưa kịp quen thuộc với ngai vàng, Phí Ngôn Xuyên – kẻ bề ngoài phong độ, bên trong lại là thú đội lốt người – đã bắt đầu sắp xếp việc chọn phi cho ta,người được ứng cử làm phi đầu tiên là một thiếu nữ mới mười mấy tuổi.

Với thân phận là hoàng đế bù nhìn, tay không cầm nổi đao kiếm, ta chỉ có thể cười cười cho qua mà chấp nhận.

Bề ngoài cười hề hề, nhưng trong lòng ta thầm mắng chửi không ngớt.Bởi vì dù có phi tử, ta cũng không thể tận hưởng được gì!

Thế là thời gian cứ thế trôi qua,đã hai năm , hậu cung chẳng sản sinh được đứa con nào, mà chỉ toàn thêm mỹ nhân và mỹ nhân mà thôi.

Phí Ngôn Xuyên kiểm tra từng phi tử một trong hậu cung, không phát hiện vấn đề gì, liền chuyển mục tiêu sang ta.

ta len lén liếc nhìn bóng lưng cao lớn, rộng rãi của hắn.

Chợt nhớ đến lời đồn trong dân gian: Phí Ngôn Xuyên tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, đến mức thường dân không thể chịu nổi. Có người còn nói rằng đã tận mắt chứng kiến hắn dùng một tay bẻ gãy cổ người khác.

ta luôn nghi ngờ rằng hắn muốn các phi tử sinh hoàng tử, để sau này thay thế ta trở thành hoàng đế bù nhìn mới.

Vì vậy, ta vô cùng sợ hãi, lo rằng nếu bí mật của mình bị bại lộ, hắn sẽ lập tức ra tay xử lý ta.

ta khẽ liếc mắt ra hiệu cho Triệu ngự y. Ông ta nhíu nhẹ mày, ý như đã hiểu rõ ngụ ý của ta.

Triệu ngự y hắng giọng, nghiêm túc thưa:

“Thân thể bệ hạ không có gì đáng ngại.”

Thái sư Phí Ngôn Xuyên ánh mắt sâu thẳm, ta giọng truy vấn:

“Vậy nguyên do là gì?”

Triệu ngự y liếc nhìn ta, lại quay sang nhìn Phí Ngôn Xuyên. Thái độ hôm nay của hắn, rõ ràng không nghe được lý do sẽ không chịu rời đi.

Triệu ngự y xoa xoa chòm râu, chần chừ đáp:

“Có lẽ là… do thận hư…”

ta: ???

Đường đường là thiên tử một nước, sao có thể bị thận hư được!

Nhưng đứng bên cạnh là Diêm Vương sống, ta nhát gan không dám mở miệng phản bác.

Triệu ngự y tiếp lời:

“Thần sẽ kê một phương thuốc để điều dưỡng thân thể cho bệ hạ.”

Phí Ngôn Xuyên khoanh tay sau lưng, ánh mắt sâu xa:

“Bao lâu thì có hiệu quả?”

Triệu ngự y cắn răng, đáp:

“Ba tháng.”

Phí Ngôn Xuyên bảo Triệu ngự y kê đơn xong thì lui xuống. Sau đó, hắn xoay người nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

ta đối diện vẻ mặt không rõ tâm tình của hắn, nuốt nước bọt, khẽ hỏi:

“Ngươi… có việc gì sao?”

Phí Ngôn Xuyên nhàn nhạt đáp:

“Bệ hạ cố gắng lên.”

ta: “…”

Ngươi đừng nói, thực sự đừng nói nữa!

Chuyện này, trừ phi ta trọng sinh, cả đời này không thể làm được.

Cuối cùng, Phí Ngôn Xuyên nhìn ta thật lâu, ánh mắt mang theo cảm xúc ta không thể hiểu nổi, rồi quay người rời khỏi điện.

2

Ký ức của ta.

Từ nhỏ, ta đã sống trong lãnh cung.Mẫu thân ta chỉ là một cung nữ không có thân thế hay chỗ dựa.

Một lần tình cờ, được phụ hoàng để mắt, sau đó mới hạ sinh ta.

Nhưng mẫu thân cũng không vì thế mà được phụ hoàng  sủng ái. Chỉ đến ngày thứ hai sau khi được ân sủng,không hiểu vì một lí do nào đó phụ hoàng nổi trận lôi đình, đưa mẫu thân vào lãnh cung, kéo theo cả ta trong bụng.

Từ nhỏ, mẫu thân nuôi dạy ta như một nam nhân. Người thường căn dặn ta rằng, bất luận gặp ai cũng không được tiết lộ bản thân là nữ tử.

Hồi nhỏ, ta thường không hiểu vì sao. Tại sao các công chúa khác được mặc y phục lộng lẫy, búi tóc đẹp, còn ta chỉ được mặc áo vải thô, buộc tóc như nam nhân?

Đến ngày mẫu thân qua đời, ta mới hiểu.

Ẩn giấu thân phận là cách duy nhất để ta sống sót.

Trong chốn thâm cung đầy rẫy âm mưu, nếu ta là một công chúa, sẽ bị coi là món hàng để gả đi kết thân hoặc dùng làm công cụ ổn định quyền thế.

Chỉ khi là một hoàng tử không được sủng ái, lại là kẻ vô dụng, không tranh giành thái tử vị, không tham gia vào đấu tranh đoạt ngôi, ta mới có thể sống yên ổn.

Người biết bí mật này, ngoại trừ mẫu thân, chỉ có Tiểu Liên – người cùng ta lớn lên từ nhỏ.

Triệu ngự y là người tình cờ biết được vào ngày mẫu thân ta qua đời.

Sống trong lãnh cung quanh năm, thức ăn và thuốc thang đều thiếu thốn. Bệnh tật tích tụ lâu ngày, cuối cùng biến thành trọng bệnh.

Hôm mẫu thân ta qua đời, trời đổ tuyết lớn. ta bất chấp nguy hiểm bị phát hiện, đội tuyết chạy tới Thái Y Viện, ngã lên ngã xuống không biết bao lần mới gõ được cửa viện.

Sau khi ta tự xưng danh, lúc ấy mới có người nhớ ra trong cung còn có một “hoàng tử” như ta.

Cả Thái Y Viện, chỉ có Triệu ngự y đồng ý giúp đỡ. Ông theo ta đến lãnh cung, nhưng mẫu thân chỉ còn một hơi thở cuối.

Trước khi ra đi, người căn dặn ta không được tiết lộ mình là nữ tử, rồi trút hơi thở cuối cùng.

Triệu ngự y nghe từ những lời dặn dò ấy mà biết được bí mật của ta.

Ông thương ta phải sống cô độc trong lãnh cung, thường xuyên gửi chút rau quả và thuốc thang giúp đỡ.

ta luôn tìm cơ hội để xuất cung, sống cuộc đời của riêng mình.

ta đã nghĩ mình có thể chạy trốn trong lúc cung đình rối loạn.

Nhưng bất ngờ lại tiếp bất ngờ,xảy ra đúng lúc ấy.

3

ta và Tiểu Liên đánh cược xem ai sẽ đoạt được ngôi báu.

ta cược Tam hoàng tử, Tiểu Liên cược Đại hoàng tử.

Nhưng cả hai chúng ta đều thua.

Vì các hoàng tử đều lần lượt lên đường về cõi trời, không sót một ai.

Và thế là, người ngồi lên ngai vàng lại chính là ta.

Các hoàng tử đều đã chết, không còn ai kế thừa ngai vàng. Lúc đó, họ mới nghĩ đến ta, người sống trong lãnh cung.

Cánh cửa lớn phủ bụi bấy lâu nay của lãnh cung hôm ấy được mở ra, vô số người bước vào, đón ta ra ngoài.

Giấc mộng rời khỏi hoàng cung của ta tan vỡ từ đó.

ta không thể phản kháng, không thể từ chối, chỉ có thể bị ép đưa lên ngai vàng.

Danh là một hoàng đế, ta thậm chí không có quyền cất lời trong triều đình, bởi vì ta chỉ là một hoàng đế bù nhìn.

Và tất cả chuyện này đều là lỗi của tên Phí Ngôn Xuyên kia!

Hắn nắm trong tay quyền lực triều chính, đẩy ta vào nơi đầu sóng ngọn gió.Hứng chịu mọi thứ để hắn tha hồ phía sau tung hoành kiểm soát.