20
Phối Hoài bước vào chính phòng, liền thấy Niểu Niểu nằm trên giường.
“Niểu Niểu, ta về rồi—”
Chàng vui mừng bước đến giường, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Nhưng lạnh lẽo thấu xương.
Biểu cảm trên mặt chàng lập tức cứng lại, chàng không thể tự lừa dối mình nữa.
Niểu Niểu thực sự đã chết.
Chàng chỉ cảm thấy trái tim như bị khoét rỗng.
Chỉ còn lại một lỗ hổng đầy máu thịt.
“Niểu Niểu, nàng đừng giận nữa, ta về rồi, ta đã biết sai rồi, nàng là người tốt bụng và đẹp nhất trên đời, sao ta có thể gọi nàng là độc ác được, nàng đánh ta đi…”
Họng chàng cảm thấy một vị ngọt tanh, đột ngột chàng phun ra một ngụm máu tươi, những giọt máu bắn lên người Niểu Niểu.
Máu ấm nóng.
Nhưng, không thể sưởi ấm Niểu Niểu.
“Hầu gia, Hầu gia xin nén bi thương, phu nhân đã mất rồi—”
Triệu Diệu lao đến, khóc lóc thảm thiết.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị Phối Hoài đá vào ngực.
(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Nàng đau đớn đến tối sầm mặt mày, nhưng vẫn bị Phối Hoài nắm lấy cằm.
“Nàng chết rồi, ngươi có vui không, ngươi có nghĩ mình sẽ thay thế nàng không?”
Ánh mắt chàng lạnh lùng, khóe miệng dính máu, như Diêm Vương cướp lấy mạng người.
Triệu Diệu sợ đến tái mặt, chỉ dám lắc đầu.
“Thiếp tuyệt đối không có ý đó.”
“Cút!” Chàng gầm lên, giận dữ nhìn tất cả: “Cút hết ra ngoài!”
Phối Minh Nam vội vàng đỡ Triệu Diệu, như chạy trốn khỏi nơi đó.
21
Sau ngày hôm đó, Phối Hoài không ăn không uống, không ngủ nghỉ, canh giữ bên cạnh quan tài lạnh băng của Thẩm Niểu.
Phối lão phu nhân đến khuyên, Phối Minh Nam đến khuyên, nhưng đều vô ích.
Thậm chí chàng còn cầm dao chém hai người.
“Đây là những gì các ngươi nợ Niểu Niểu, các ngươi nợ nàng!”
Nhìn bóng lưng hai người chạy trốn.
Chàng như phát điên, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Rồi chàng đổ gục lên quan tài, nhìn vào trong thấy Niểu Niểu, nước mắt bỗng trào ra.
Ký ức từng chút một hiện lên trước mắt chàng.
Niểu Niểu cười dịu dàng nhìn chàng, ánh mắt đầy mềm mại.
Như trở về những ngày đầu.
“Sau này chúng ta sẽ sống tốt.”
“Phối lang, sớm về nhé.”
Rõ ràng, chỉ còn một chút nữa.
Chỉ còn một chút nữa là họ có thể bên nhau mãi mãi rồi.
Tại sao ông trời lại trừng phạt chàng như vậy.
Dù có trừng phạt, thì cũng là lỗi của chàng, là sự không chung thủy, sự phản bội và dối trá của chàng, tại sao lại cướp đi mạng sống của Niểu Niểu.
“Niểu Niểu, ta thật sự sai rồi, nàng trở lại có được không?”
Giọng chàng khàn đặc, như sắp hộc ra máu.
Nhưng đã muộn rồi.
Tất cả đều đã muộn.
Không còn ai sẽ đau lòng vì vết thương của chàng, không còn ai sẽ trêu đùa chàng, nàng đỏ mặt, mắng yêu chàng là kẻ lỗ mãng.
Không còn ai để lại đèn cho chàng đêm khuya.
Chàng không còn nhà nữa.
Năm thứ sáu sau khi thành hôn, Phối Hoài, không còn nhà nữa.
22
Quan tài của Hầu phu nhân mãi không được an táng, triều đình xôn xao bàn tán, nhưng không ai dám khuyên Phối Hoài đang điên loạn.
Cuối cùng, Hoàng hậu phải sai người đến nói với Phối Hoài một câu—
“Ngay cả khi chết, ngươi cũng không chịu buông tha cho Niểu Niểu sao?”
Phối Hoài đôi mắt trơ lì khẽ động, rơi hai hàng lệ.
Đêm đó, nha hoàn Chi Nhi của Thẩm Niểu tìm đến Phối Hoài.
Đưa cho chàng hai chiếc túi thơm.
Ánh mắt Chi Nhi lạnh lùng:
“Một cái là phu nhân nhặt được ở Trân Bảo Các, một cái là phu nhân thêu trước khi lâm chung.”
Trân Bảo Các?
Phối Hoài sững lại, lập tức nhận ra điều gì, sắc mặt chàng tái nhợt.
“Niểu Niểu—”
Chi Nhi nước mắt giàn giụa, nhưng nghiến răng căm hận nói: “Đúng vậy, tiểu thư sớm đã biết ngươi nuôi thiếp thất, là do người của Diệu Nương gửi tin, tiểu thư biết hết mọi chuyện. Nhưng vì nghĩ đến tình cảm của các ngươi, nàng không nói một lời, một chữ cũng không nói…”
Nói xong, nàng không thể nói thêm gì nữa, quay đầu bỏ đi.
Phối Hoài nhìn hai chiếc túi thơm trong tay, vội mở chiếc túi đỏ ra, một tờ giấy hiện ra—
“Chỉ nguyện quân an khang, thiếp cùng quân trường cửu.”
“Cùng nguyện.”
Đây là nét chữ của chàng.
Nhưng—nhưng chàng chưa bao giờ viết những lời này!
Nhưng dù là giả thì sao.
Phản bội là thật.
Lừa dối cũng là thật.
Chàng run rẩy mở chiếc túi thơm còn lại, bên trong cũng có một tờ giấy—
“Đời này đã uổng phí, một bước sai, bước bước sai, chàng và ta khó tránh khỏi kết cục này.”
“Phối Hoài, từ đầu đến cuối người khiến ta đau lòng, chỉ có chàng thôi.”
“Ta mới là kẻ ngu ngốc nhất, hồ đồ nhất trên đời này.”
“Chàng không tin ta, chàng không tin ta…”
“Hóa ra, chàng nghĩ như vậy.”
Nước mắt tuyệt vọng của Niểu Niểu, muộn màng, giờ đây mới thấm vào tim chàng.
Mỗi giọt đều nặng trĩu.
Khoảnh khắc này, sự hối hận khổng lồ ùa tới.
Bao trùm lấy chàng.
Không thể vùng vẫy, không thể thoát ra.
Chỉ có thể chịu đựng nỗi đau và sự hối hận ăn mòn.
Cho đến khi chết.
23
Ngày hôm sau, quan tài được hạ táng.
Phối Hoài trước mặt mọi người, ôm lấy quan tài vừa khóc vừa cười.
Mọi người đều hiểu—
Phối Hoài đã hoàn toàn phát điên.
Vì sự ra đi của phu nhân, chiến thần trên trận không đổi sắc mặt, đã điên rồi.
Trong cung, Thẩm hậu đón điệt tử vào, tự phong cho út nam của Phối gia chưa đầy tháng làm hầu tước, hoàn toàn dập tắt hy vọng của mẹ con Triệu Diệu.
Khi Phối Hoài tỉnh táo đã viết hưu thư, bỏ mặc Triệu Diệu, Phối Minh Nam quỳ mãi không dậy, lại bị Phối Hoài cầm kiếm chém trọng thương.
Chàng giận đến đỏ mắt.
Dù ai đến ngăn cũng vô ích.
Phối Minh Nam không dám xuất hiện trước mặt chàng nữa.
Dần dần, Hầu phủ người đi nhà trống, Phối lão phu nhân đưa mẹ con Triệu Diệu về quê hẻo lánh, không dám lộ mặt.
Có lẽ sẽ sống cuộc đời khốn cùng.
Hầu phủ từng phồn hoa nay suy sụp không gượng dậy nổi.
Chỉ còn lại nha hoàn Chi Nhi là không chịu rời đi.
Khi người khác hỏi, ánh mắt nàng ánh lên vẻ hung ác.
“Ta muốn nhìn thấy hắn chết.”
“Hắn chết rồi, ta sẽ đi.”
Nàng hận Phối Hoài đến tận xương tủy.